Ngay khi lời của cô ả Tả Nhã kia vừa nói ra, Y Thu Thủy cũng đã hiểu âm mưu của cô ta, rõ ràng là đang muốn làm xấu danh tiếng của Chu Nguyên và Phong các đây!
Tả Nhã thấy Y Thu Thủy nhìn mình càng thêm lạnh lùng, lại cười đắc ý, nói năng càng thêm hùng hồn:
- Làm sao? Y Thu Thủy, cô cảm thấy ta nói không đúng à? Ai mà chẳng biết thực lực của Lữ Tiêu sư huynh là thế nào? Mà Hỏa các đứng đầu bốn các nhiều năm như vậy, vì sao tên Chu Nguyên kia vừa đến Phong các lại đắc thế nhiều lần như vậy?
- Chỉ là một tên Thần Phủ cảnh trung kỳ mà thôi, lấy đâu ra năng lực lớn như vậy? Đúng là trò cười!
- Cho nên nếu nói tên Chu Nguyên kia không gian lận thì ta chắc chắn không tin!
Nhiều thiếu niên nam nữ ở xung quanh nghe vậy thì tỏ vẻ suy ngẫm. Bởi vì việc trong thời gian gần đây Phong các liên tiếp giành được các chiến tích huy hoàng dưới sự dẫn dắt của một vị các chủ Thần Phủ cảnh trung kỳ là quá kỳ lạ.
Y Đông Nhi nhìn thấy cô ả Tả Nhã này cũng đang nói xấu Chu Nguyên, lập tức tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vừa muốn mở miệng cãi lại.
Tuy nhiên Y Thu Thủy ngăn lại cô bé, nhìn chằm chằm Tả Nhã, thản nhiên nói:
- Đừng quên Thiên Viêm tế được tiến hành dưới sự giám sát của hai vị Nguyên lão. Cô nói Chu Nguyên gian lận thì chẳng khác nào đang nói hai vị Nguyên lão hồ đồ không phát hiện được!
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tả Nhã lập tức biến đổi, lời phản kích của Y Thu Thủy quá hung ác, đừng nói là cô ta không dám tiếp lời này, dù cho là các trưởng bối trong gia tộc cũng không dám tiếp. Bởi vì hai vị Nguyên lão Si Tinh và Huyền Côn đều là tồn tại chí cao vô thượng của Thiên Uyên Vực.
Những thiếu niên nam nữ xung quanh nghe vậy cũng nhao nhao gật đầu, bọn họ không biết vị các chủ Chu Nguyên kia làm thế nào mà giành được chiến thắng, nhưng nếu là vì gian lận thì sao có thể giấu được con mắt của hai vị Nguyên lão được?
Nên nhớ hai vị Nguyên lão chính là cường giả Pháp Vực cảnh!
Ánh mắt Tả Nhã biến ảo, không dám tiếp tục dây dưa về vấn đề này, chỉ cười lạnh nói:
- Y Thu Thủy, chỉ cãi nhau giỏi cũng chẳng thay đổi được điều gì. Sắp tới sẽ là cuộc chiến tranh ngôi vị các chủ rồi, đến lúc đó sư huynh Lữ Tiêu sẽ để cho tên Chu Nguyên kia phải hiểu ai mới là tôm tép nhãi nhép!
- Đến lúc sư huynh trở thành tổng các chủ, thì Phong các các ngươi sẽ phải trả lại tất cả những gì mà các ngươi may mắn có được!
Dưới cái nhìn của Tả Nhã, Chu Nguyên là không xứng đặt ngang hàng với Lữ Tiêu. Mà sở dĩ Phong các có thể liên tiếp giành chiến thắng là vì từ trước đến giờ Lữ Tiêu vẫn chưa có cơ hội ra tay. Đặc biệt là trên Thiên Viêm tế là lấy thần hồn để chiến đấu, mà đây không phải là lĩnh vực mà Lữ Tiêu am hiểu.
Bằng không, một khi Lữ Tiêu ra tay, vậy tên Chu Nguyên kia sao có thể thừa cơ nổi lên như thế này được?
Gương mặt xinh đẹp của Y Thu Thủy lạnh lùng, nói:
- Kết quả còn chưa có mà cô đã vui vẻ quá sớm rồi đấy. Không sợ đến lúc đó bị kết quả dọa cho mất mặt à? Trải qua mấy tháng nay liên tục bị mất mặt mà vẫn chưa biết rút kinh nghiệm à?
Tả Nhã lập tức đối chọi lại:
- Những trận thắng kia của Phong các chỉ là thắng nhỏ mà thôi. Y Thu Thủy, chính bản thân cô cũng biết kết quả của cuộc chiến tranh ngôi vị các chủ lần này sẽ là gì!
Bàn tay giấu trong tay áo của Y Thu Thủy hơi nắm chặt lại, ánh mặt càng thêm lạnh lẽo.
- Làm sao? Không phục à?
Tả Nhã cười mỉa mai một tiếng, nói:
- Nếu đã không phục, vậy có dám đánh cược với ta hay không? Để xem người thắng cuối cùng của cuộc chiến tranh ngôi vị các chủ sẽ là sư huynh Lữ Tiêu hay là tên các chủ Chu Nguyên kia?
- Mà tiền đặt cược à... dùng 3000 Quy Nguyên bảo tệ để đánh cược, thế nào?
Những người xung quanh nghe vậy không khỏi ồ lên, bởi vì số lượng 3000 Quy Nguyên bảo tệ là quá lớn, dù cho Tả Nhã là phó các chủ thì chừng đó đã coi như là nửa tài sản tích góp được trong mấy năm liên tiếp của cô ta rồi.
Đối mặt với lời khiêu khích này của Tả Nhã, Y Thu Thủy chỉ cười lạnh một tiếng, không để ý tới, dẫn theo Y Đông Nhi xoay người rời đi.
Đây rõ ràng là cái bẫy do Tả Nhã đặt ra, nếu như bọn họ thật sự thua, vậy Tả Nhã sẽ coi đây là cái cớ, trắng trợn tuyên truyền chửi bới Phong các.
- Xem ra Y Thu Thủy ngươi cũng biết các chủ các ngươi không có cơ hội, chỉ là con đom đóm nhỏ nhoi thì sao có thể so sánh với ngôi sao là Lữ Tiêu sư huynh được. -Tả Nhã mỉm cười, ngôn từ bén nhọn.
- Y Thu Thủy, ta khuyên cô nên khuyên nhủ vị các chủ kia của các người đi, biết điều thì sớm mà nhận thua, đỡ cho đến lúc lên trận phải mất mặt. Ta nghe nói sư huynh Lữ Tiêu khó chịu với hắn lâu rồi, nếu gặp mặt trên cuộc chiến tranh ngôi vị các chủ thì chỉ sợ là huynh ấy sẽ không nương tay đâu.
Y Thu Thủy dần bước chậm lại, trên gương mặt vẫn luôn dịu dàng kia đã hiện đầu sương lạnh.
Hành động vũ nhục Chu Nguyên trước mặt bao người của Tả Nhã khiến cho Y Thu Thủy không thể tiếp nhận. Dù nàng biết đây là do Tả Nhã đang cố ý chọc giận mình.
Bây giờ nàng cũng là phó các chủ của Phong các, không thể để cho Tả Nhã tùy ý bôi xấu Phong các như vậy được.
Thế là, nàng chậm rãi xoay người lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Tả Nhã.
Mà Tả Nhã thấy vậy thì càng châm chọc:
- Sao thế? Muốn đánh cược rồi à?
Y Thu Thủy thản nhiên nói:
- Nếu ngươi đã thích cược, thì ta chiều ngươi chơi một lần. Chỉ là tiền đặt cược mà ngươi đề ra quá không ra gì.
Tả Nhã dựng thẳng lông mày, trong mắt hiện lên sự tức giận, miệng cười lạnh nói:
- Vậy theo cô thì thế nào?
- 10.000 Quy Nguyên bảo tệ. -Y Thu Thủy nhìn chằm chằm Tả Nhã, nhấn từng chữ:
- Nếu ngươi thích cược, thì cược lớn một chút. Mà nếu không có là gan cược ván này, thì hãy câm miệng lại!
- Ồ!!!
Nghe thấy con số mà Y Thu Thủy nói ra, mọi người xung quanh đều hô lên kinh sợ. Số lượng 10.000 Quy Nguyên bảo tệ quá mức khổng lồ, dù cho là Y Thu Thủy cùng Tả Nhã đều có gia tộc duy trì, nhưng lỡ như thua trận thì tất nhiên là thương cân động cốt.
Hiển nhiên, Y Thu Thủy thật sự tức giận rồi!
Gương mặt Tả Nhã cũng cứng ngắc lại, nhất thời cũng không dám nói lời nào.
“Cô ả Y Thu Thủy này điên rồi à?!”
Cô ta chỉ muốn kích Y Thu Thủy một chút mà thôi, ai ngờ nàng lại có thể điên cuồng đến như vậy đây!
- Thế nào, không dám sao? -Y Thu Thủy nhìn chằm chằm Tả Nhã, khinh miệt hỏi.
Gương mặt Tả Nhã lúc trắng lúc xanh, lại nhìn thấy vẻ khinh miệt trong mắt Y Thu Thủy, thế là cũng lên cơn giận giữ, cuối cùng quyết tâm, nói:
- Nếu Y Thu Thủy ngươi muốn biếu nhiều Quy Nguyên bảo tệ như vậy cho ta thì sao ta có thể không nhận đây?
- 10.000 thì 10.000!
Tuy rằng bị con số 10.000 viên Quy Nguyên bảo tệ dọa sợ, nhưng Tả Nhã cảm thấy đây là do Y Thu Thủy buột miệng nói ra trong lúc tức giận mà thôi. Chứ tên Chu Nguyên với Thần Phủ cảnh trung kỳ kia sao có thể thắng được Lữ Tiêu cho được?!
Những thắng lợi trước đó chỉ là may mắn thôi. Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi trò vặt đều sẽ trở thành trò cười.
- Y Thu Thủy, ta nhớ kỹ trận đặt cược này rồi. Đến lúc thua thì cũng đừng lật lọng, bằng không thì ta cũng chỉ có thể tìm tới trưởng lão Y Diêm mà đòi hỏi thôi đấy. -Tả Nhã nói.
- Ngươi cũng nhớ kỹ như thế, nếu ngươi thua mà không nhận thì ta cũng sẽ tìm tới tận cửa Tả gia các ngươi mà đòi.
Đôi mắt lạnh lẽo của Y Thu Thủy nhìn Tả Nhã một cái, sau đó dắt theo Y Đông Nhi quay người rời đi.
Tả Nhã hừ lạnh một tiếng, cũng trực tiếp rời đi.
Đợi đến lúc hai người đều đi xa, các thiếu niên thiếu nữ ở đây mới ầm vang xôn xao lên, chỉ sợ rất nhanh thì thông tin về trận đặt cược này sẽ truyền đi xa...
- Tỷ tỷ, Chu Nguyên ca ca sẽ thắng ư? -Trên đường về nhà, Y Đông Nhi lo lắng hỏi. Không phải là cô bé không hiểu gì, bản thân cô bé cũng được nghe tới danh tiếng của Lữ Tiêu.
Y Thu Thủy sờ sờ đầu Y Đông Nhi, trầm tư một chút, trong đầu nhớ lại nụ cười cùng ánh mắt tràn ngập tự tin của Chu Nguyên, thế là nàng nhếch đôi môi đỏ, nở ra một nụ cười rạng rỡ, gật mạnh đầu.
- Nhất định là huynh ấy sẽ thắng!
- Dù huynh ấy thua, tỷ tỷ cũng sẽ bán mình cho huynh ấy, làm việc cho huynh ấy, kiếm tiền trả nợ.
- Hì hì, tỷ tỷ, nếu thế thì chỉ sợ là tỷ càng hi vọng Chu Nguyên ca ca sẽ thua đấy nhỉ?!
- Muốn ăn đòn phải không!
…