Có lẽ hôm nay là ngày mà Thiên Uyên Động Thiên sôi động nhất mà Chu Nguyên từng thấy tới nay.
Giữa trời, vô số quang ảnh lao qua, ùn ùn kéo về trung tâm của Thiên Uyên Động Thiên, đó cũng là nơi sẽ diễn ra cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ vào hôm nay.
Đó là một hòn đảo bay to lớn, phía trên có núi non ngút ngàn, liên miên đến cuối tầm mắt, tràn ngập khí tức cổ xưa như thuở Hồng Hoang.
Mà nguyên khí thiên địa trên hòn đảo này cũng cực kỳ tinh khiết, cũng vì vậy mà chỉ có các trưởng lão mới có được quyền được ở lại và tu luyện ở nơi đây.
Thế nên ở thời điểm thông thường, hòn đảo này luôn trong trạng thái phong cấm, người thường không thể ra vào. Nhưng hôm nay vì cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ diễn ra ở nơi đây nên mới cho phép mở ra, làm cho rất nhiều người được đến quan sát mở rộng tầm mắt.
Ở sâu trong hòn đảo, có một ngọn núi cao chót vót, đứng sừng sững như một người khổng lồ, mây mù lượn lờ xung quanh. Thực tế đây cũng không phải là mây mù thông thường, mà là do nguyên khí thiên địa quá mức nồng đậm mới hóa thành hơi...
Vù vù!
Đây cũng là điểm đích của vô số quang ảnh đang lao trên bầu trời.
Sự yên tĩnh vốn có của ngọn núi bị phá vỡ, vô số âm thanh ồn ào nhốn nháo vang thẳng mây xanh.
Cứ nhìn mức độ đông đúc này, thì có lẽ hơn một nửa người sống trong Thiên Uyên Động Thiên đều đã chạy tới đây quan sát cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ. Thanh thế quả là hùng vĩ tráng lệ.
Lúc này, vô số ánh mắt đều đang nhìn về phía dưới của ngọn núi, ở nơi đó có bốn khu vực rõ ràng. Ở mỗi khu vực đều tập trung rất nhiều người, bọn họ đều là các thanh thiếu niên, ai nấy bừng bừng phấn chấn, từ trên hoa văn quần áo mà họ mặc thì biết đây là các thành viên của bốn các Phong Lâm Hỏa Sơn.
Mà đứng đầu ở bốn nhóm người là bốn bóng người, khí thế ai nấy đều rất bất phàm.
Họ cũng chính là nhân vật chính của cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ hôm nay, các chủ của bốn các!
- Không khí náo nhiệt thật đấy!
Chu Nguyên nhìn vô số quang ảnh còn đang không ngừng bay tới kia, không nhìn được cảm thán. Có thể nói dù cho ở Thiên Viêm tế thì cũng chưa từng náo nhiệt như thế này.
- Dù sao cũng là trận chiến quyết định ai là tổng các chủ mà. -Y Thu Thủy ở bên mỉm cười nói.
Vị trí tổng các chủ này không hề thấp, nếu so sánh về địa vị thì đã sánh ngang với cường giả Nguyên Anh cảnh rồi. Dù cho là trong các Thiên thì cường giả ở đẳng cấp như vậy cũng đã là lực lượng đỉnh cao rồi, không thể khinh thường.
Chu Nguyên gật đầu, sau đó nhìn Y Thu Thủy một chút, cười trêu:
- Nghe nói muội còn đánh cược 10.000 Quy Nguyên bảo tệ với người ta cơ à? Không ngờ trong số người quen của ta lại có một người là tiểu phú bà.
Nghe thấy lời trêu chọc của Chu Nguyên, gương mặt dịu dàng của Y Thu Thủy đỏ lên, trợn mắt nhìn Chu Nguyên, nói:
- Nếu thua thì cùng lắm đập nồi bán sắt mà trả thôi. Dù sao ta cũng có phần tiền lời khi bán Tứ Mẫu văn mà.
Diệp Băng Lăng ở bên cạnh nghe vậy lại nói:
- Yên tâm, ta đã ngứa mắt cô ả Tả Nhã kia lâu lắm rồi. Lần này thêm một suất cho ta đặt cược, nếu thua hai người chúng ta chịu một nửa.
Chu Nguyên chậm rãi nói:
- Đây là khoản thu nhập mà Y Thu Thủy người ta to gan đánh cược mới thắng được, Diệp sư tỷ ngài lại chặn ngang một chân ăn phần thế là không được đâu.
Chu Nguyên vừa nói xong, đám người xung quanh không khỏi trợn trắng mắt.
Diệp Băng Lăng cũng tức giận xùy một tiếng, nói:
- Tự tin gớm nhỉ, còn chưa bắt đầu cuộc chiến mà đã coi vị trí tổng các chủ là vật trong tay rồi à?
Y Thu Thủy cũng che miệng cười khẽ.
Dẫu sao thái độ nhẹ nhàng thoải mái này của Chu Nguyên cũng làm cho mọi người được buông lỏng. Mặc kệ kết quả thế nào, nhẹ nhõm bình tĩnh đối mặt cũng còn tốt hơn lo sợ bàng hoàng.
Bầu không khí trở nên thoải mái rất nhiều, nhưng Diệp Băng Lăng vẫn không nhịn được chọc chọc cánh tay Chu Nguyên, nhỏ giọng nói:
- Cậu có chắc (thắng) được không?
Chu Nguyên ra vẻ nghiêm trang nói:
- Đàn ông không thể nói không được*!
*chơi chữ, trong ngôn từ dân mạng Trung, tính từ "được/ không được" còn được dùng để nói về khả năng sinh lý của người đàn ông.
Mọi người xung quanh nghe vậy đều cười ầm lên, trên khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Băng Lăng cũng hiện lên nét ửng đỏ hiếm thấy. Nàng tức giận ngưng tụ nguyên khí thành một cái kim nhỏ, đâm vào bên hông Chu Nguyên, coi như trừng phạt tên khốn này dám đùa giỡn nàng.
Nhưng cũng nhờ câu nói đùa này của Chu Nguyên, bầu không khí căng cứng trong các thành viên Phong các cũng dịu đi, đám người bắt đầu vui vẻ trò chuyện.
Chu Nguyên thấy thế thì thở phào trong lòng. Bây giờ có vô số người đang quan sát Phong các, nếu để người ta thấy được mọi người vội vã nặng nề thì hình tượng của Phong các sẽ trở nên xấu đi trong lòng mọi người.
Ở nơi xa, người Hỏa các cũng đang quan sát bên này.
- Đường đường là các chủ một các mà lại đi làm trò cho thiên hạ! -Một cô gái cao gầy cười lạnh nói. Nhìn bộ dáng thì chính là người hôm trước vừa đánh cược với Y Thu Thủy - Tả Nhã.
Cô ta lại quay đầu nhìn về bóng người thẳng tắp đang đứng trước mắt, trong đôi mắt hiện lên sự hâm mộ nồng đậm, nhu hòa nói:
- Sư huynh à, ta đã đặt cả gia sản vào trên người huynh rồi đấy, huynh phải thắng thật đẹp vào nha!
- Nếu gặp phải tên đáng ghét kia, tốt nhất là huynh cứ nghiền ép hắn, để cho hắn biết mình thấp kém đến mức độ nào.
Lữ Tiêu vẫn cứ bình thản, mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không thèm nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Sư muội cứ yên tâm, đoạn thời gian trước Hỏa các gặp thất bại trước Phong các, mà ta thân là các chủ, đương nhiên là có trách nhiệm là phải đòi nợ về.
- Thật ra ta càng mong tên Chu Nguyên kia có thể thể hiện ra một chút bản lĩnh, đừng có bị đánh bại dễ dàng, chứ nếu không thì những người khác lại mượn cơ hội gièm pha thất bại trước đó của Hỏa các chúng ta.
Tả Nhã gật đầu, bại dưới tay một kẻ có chút năng lực còn hơn là bại dưới tay một tên phế vật.
Lữ Tiêu thì không nói gì thêm, trong cảm nhận của mình, hắn phát hiện ba động nguyên khí của Chu Nguyên lại mạnh thêm, chắc hẳn trong tháng vừa qua cũng có bước đột phá, nhưng vậy thì đã sao? Hắn không quan tâm cái này
Bởi vì bản thân hắn cũng đã chuẩn bị rất lâu cho trận đấu hôm nay.
Sau hôm nay, hắn sẽ đứng đầu bốn các, trở thành tầng lớp cấp cao của Thiên Uyên Vực.
Nghĩ tới đây, trong mắt Lữ Tiêu hiện lên vẻ nóng bỏng.
Ong ong!
Ngay tại lúc Lữ Tiêu còn đang suy nghĩ, đột nhiên có một âm thanh vang vọng vang lên. Ngay sau đó, tất cả mọi người phát hiện một luồng lực lượng mênh mông đột nhiên xuất hiện. Cảm nhận lực lượng mênh mông vô cùng ấy, ngay cả cường giả Nguyên Anh cảnh cũng cảm thấy nguyên khí trong cơ thể có chút mất khống chế.
Trong cõi Thiên Uyên Vực này, cũng chỉ có cường giả Pháp Vực mới có thể khiến cho ngay cả cao thủ cảnh giới Nguyên Anh bị mất khống chế như vậy.
Thế là, vô số ánh mắt mang theo vẻ kính sợ nhìn về hư không, chỉ thấy ở trên trời đang có từng luồng nguyên khí bàng bạc ngưng tụ tới, cuối cùng hóa thành bốn chiếc bồ đoàn, bên dưới từng chiếc bồ đoàn hội tụ mây mù, nhìn qua phiêu dật xuất trần như tiên.
Năm bóng người dần hiện lên trên bốn chiếc bồ đoàn.
Mà Chu Nguyên cũng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ ngưng trọng nhìn năm bóng người trên đó.
Hắn cũng không ngờ tới cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ lại có thể khiến cho cả năm vị Nguyên lão đều đồng thời xuất hiện...
Lúc này, cả năm người nắm quyền lực tối cao của Thiên Uyên Vực đều xuất hiện!
Thanh thế như vậy quả là kinh người!