- Cung nghênh các vị Nguyên lão!
Ngay khi năm bóng người đồng thời xuất hiện trên bồ đoàn trên không trung, giữa cả thiên địa đồng thời vang lên vô số âm thanh bái lễ, thần sắc ai nấy kính cẩn mà kính sợ.
Trong hoàn cảnh Thương Uyên Đại Tôn không có mặt ở đây, năm vị Nguyên lão chính là năm vị Chúa Tể chí cao vô thượng của Thiên Uyên Vực. Mà dù không nói tới địa vị của họ, chỉ riêng việc mỗi nguời bọn họ đều là cường giả Pháp Vực cảnh thôi thì cảnh đã đủ để mọi người phải tôn kính rồi.
Hơn nữa bình thường thì rất hiếm có thể nhìn thấy các vị Nguyên lão, thế nên hôm nay khi cả năm người cùng xuất hiện thì rất nhiều người đều được mở mang tầm mắt.
Chu Nguyên cũng đang khom người hạ bái, sau đó mới hơi ngẩng đầu ngắm nhìn năm bóng hình cao lớn vĩ đại uy thế ép ngang cả thiên địa trên kia. Chỉ sợ bất kì một người nào trong số năm người này đều không yếu hơn so với Chưởng giáo Thanh Dương.
Trừ hai người Si Tinh và Huyền Côn mà Chu Nguyên đã gặp qua, Chu Nguyên thấy người thứ ba là một vị phu nhân xinh đẹp mặc bộ váy xanh, dung nhan mỹ lệ, da thịt trắng muốt như bạch ngọc, đôi mắt bình thản như nước. Từ trên người nàng tỏa ra một loại khí tức thanh thản ôn hòa, tựa như khí tức sinh mệnh của rừng rậm chim muông.
Hơn nữa Chu Nguyên còn có thể cảm nhận được sinh cơ vô biên bao phủ quanh nàng. Nàng chỉ ngồi xếp bằng ở nơi đó, nhưng bốn phía không gian lại có rất nhiều cây cỏ xanh mướt sinh ra, sau đó hóa thành vô số những điểm sáng màu xanh lục.
- Đó là tộc trưởng của Mộc tộc - tộc trưởng Mộc Nghê. -Y Thu Thủy mở miệng giải thích cho Chu Nguyên.
- Lực lượng sinh mệnh thật hùng hậu! -Chu Nguyên không khỏi cảm thán một câu.
Bởi vì tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Ngấn nên Chu Nguyên có thể cảm nhận được sinh mệnh lực trong khí thế của tộc trưởng Mộc Nghê cực kỳ cường đại. Hơn nữa khi nhìn thấy nàng, hắn còn cảm giác được rõ ràng là Thái Ất Thanh Mộc Ngấn trong cơ thể đang reo hò khát vọng, tựa như chỉ cần nhận được một chút khí tức kia thì nó sẽ có thể tiến bộ rất nhiều.
Diệp Băng Lăng nói:
- Đương nhiên, có thể nói tộc trưởng Mộc Nghê là người có thanh danh rất lớn trong cả Hỗn Nguyên Thiên này, được người xưng là Thánh Ngọc Thủ. Bởi vì nàng có thể dễ dàng chữa trị mọi loại vết thương, cũng vì thế nên dù cho là cường giả Pháp Vực ngang hàng cũng phải khách khí với nàng một phần. Dù sao ai cũng có lúc bị thương mà.
- Nhưng là trước giờ tộc trưởng Mộc Nghê vẫn luôn rất kín tiếng, dù cho là ở Thiên Uyên Động Thiên cũng rất ít xuất hiện. Nếu như không phải là vì cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ lần này thì chẳng biết bao giờ mới được nhìn thấy nàng.
Chu Nguyên nghe vậy, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, không biết vị tộc trưởng Mộc Nghê này có thể chữa trị thương thế của Yêu Yêu không đây?
Nhưng rất nhanh hắn lại phủ định ý nghĩ này, bởi vì thân thế của Yêu Yêu cực kỳ thần bí, vết thương mà nàng gặp phải cũng không hề tầm thường, bằng không thì sư phụ Thương Uyên cũng không cần sai hắn đi tìm hai vật truyền thuyết là Tổ Long Đăng và Tổ Long huyết nhục làm gì. Hơn nữa hẳn là sư phụ Thương Uyên cũng đã cân nhắc tới khả năng này, nhưng lại không nói, tức là không có tác dụng mấy.
Trong lúc Chu Nguyên đang suy nghĩ, Diệp Băng Lăng cũng nhỏ giọng nói thêm:
- Hơn nữa ta còn nghe nói hình như là vị tộc trưởng Mộc Nghê này có chút tình ý với Thương Uyên Đại Tôn đấy...
Nghe thấy thông tin này, ngay cả Chu Nguyên cũng không khỏi giật mình. Nhưng ngẫm lại thì lại thấy bình thường, bởi vì bản thân sư phụ Thương Uyên cũng là người kinh tài tuyệt diễm, chỉ nhìn việc ông có thể khai sáng ra Thiên Uyên Vực thôi cũng đủ hiểu thiên phú cùng tài năng của ông vĩ đại đến nhường nào. Cũng vì tài năng ấy mà có thể hấp dẫn sự quan tâm của tộc trưởng Mộc Nghê thì cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng không biết là vị tộc trưởng Mộc Nghê này có phải là tương tư đơn phương không? Bởi vì hắn cũng chưa từng nghe sư phụ Thương Uyên nhắc tới là mình còn có một vị sư nương...
Chu Nguyên cảm thán một chút sau đó lại dời tầm mắt nhìn về phía chiếc bồ đoàn bên cạnh tộc trưởng Mộc Nghê. Ở bên đó ngồi một người đàn ông trung niên khôi ngô, khuôn mặt đạm mạc, đặc biệt nhất là hai mắt không phải mắt thường, mà là do hai viên tinh thạch biến thành.
Ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ đôi mắt người này thâm thúy tựa như có thể nhìn xuyên qua Cửu U, dò xét thiên địa.
- Đó là tộc trưởng của Huyền Tinh tộc - Biên Xương.
- Người của Huyền Tinh tộc có đôi mắt Huyền Tinh Đồng trời sinh, có thể bắn ra Huyền Tinh Thiên Quang. Nếu là bị nó bắn trúng thì thân thể hóa huyền thạch, có thể nói là vô cùng bá đạo. -Diệp Băng Lăng giải thích.
- Mà với thực lực của tộc trưởng Biên Xương thì chỉ sợ là ông ta chỉ cần nhìn qua ai một cái, thì dù cho có là cường giả Thiên Dương cảnh cũng sẽ hóa thành huyền thạch trong nháy mắt.
Chu Nguyên không khỏi tắc lưỡi mấy cái. Đây chính là ưu thế do huyết mạch cường đại mang lại, người Huyền Tinh tộc đúng là được trời ưu ái.
Ánh mắt của hắn lại nhìn về vị trí cuối cùng, chỉ thấy ở đó là một người thanh niên tuấn lãng với mái tóc màu trắng. Nhìn qua thì tuổi tác của người thanh niên này cũng xấp xỉ mấy người Chu Nguyên, nhưng Chu Nguyên lại có thể cảm nhận được khí tức cổ xưa phát ra từ trên thân người này, hiển nhiên đây cũng là một lão yêu quái.
- Đây chính là tộc trưởng Bạch tộc à? -Chu Nguyên hỏi.
- Đúng vậy, Bạch Dạ - tộc trưởng Bạch tộc.
- Người Bạch tộc có một loại năng lực gọi là Bạch Thực, nó phát ra một loại năng lượng, nếu để năng lượng này nhiễm vào nguyên khí thì sẽ bị nhiễm Bạch Độc, Bạch Độc dần dần ăn mòn nguyên khí toàn thân cho đến khi trực tiếp diệt vong, cực kỳ ngoan độc bá đạo.
- Mặt khác, ta nghe đồn là Pháp Vực của vị tộc trưởng Bạch Dạ này chính là Bạch Vực, một khi bị Pháp Vực này bao phủ, thì phàm là cảnh giới dưới Thiên Dương cảnh đều sẽ trực tiếp hóa thành sương trắng, mà dù là cường giả Nguyên Anh cảnh cũng không chống chọi được bao lâu.
Trong mắt Chu Nguyên lộ ra vẻ kiêng kị. Trước đó hắn từng nghe sư tỷ Si Tinh nói qua, bây giờ trong Thiên Uyên Vực thì Thiên Linh tông, Bạch tộc, Huyền Tinh tộc liên thủ lại với nhau, trở thành lực lượng mạnh mẽ nhất. Mà cũng may là Mộc tộc thân cận với Si Tinh, coi như miễn cưỡng có thể chống lại ba thế lực kia, chỉ là không có ưu thế gì.
Mà nghe thông tin lúc trước, có vẻ nguyên nhân mà vị tộc trưởng Mộc Nghê này thân cận Si Tinh có khi đúng là bởi vì sư phụ Thương Uyên.
Thế cục bây giờ của Thiên Uyên Vực quả là phức tạp, cũng không biết vị đại sư huynh kia của hắn còn muốn bế quan đến khi nào? Chứ cứ để thế này thì phía bên Si Tinh chẳng có ưu thế quyền lực gì cả.
Tại lúc Chu Nguyên còn đang suy nghĩ, trên hư không, năm vị Nguyên lão liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Si Tinh, ý để cho nàng mở lời. Si Tinh cũng không chối từ, nhìn thẳng xuống thiên địa bên dưới. Động tác này của nàng khiến cho khắp thiên địa đều an tĩnh lại.
- Hôm nay chính là ngày diễn ra cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ, chắc hẳn mọi người đều đã biết quy tắc của trận đấu rồi.
Nàng nhìn về phía bốn người Lữ Tiêu, Chu Nguyên, Hàn Uyên, Mộc Liễu, sau đó duỗi tay chỉ vào ngọn núi cao chót vót ở kia. Chỉ thấy bị Si Tinh chỉ một cái, mây mù bao phủ ngọn núi dần dần phai nhạt, để lộ là bốn con đường thang đá dài dằng dặc kéo dài từ chân núi lên tới thẳng mây xanh.
Si Tinh lại nhìn về phía tông chủ Huyền Côn, chỉ thấy hắn vung tay áo một cái, một cái lệnh bài bay ra.
Phía trên lệnh bài có chạm khắc hình của Tứ Linh Quy Nguyên Tháp, ở bên canh còn có một chữ cổ, mang nghĩa "Tổng".
Si Tinh búng tay một cái, viên lệnh bài bay ra, bay thẳng về phía đỉnh của ngọn núi cao kia.
Ngay tại thời khắc ấy, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận một luồng uy thế lớn lao bao phủ mà xuống, che khắp toàn bộ ngọn núi.
Rất nhiều người Thần Phủ cảnh đều lộ vẻ e ngại, cảm nhận luồng uy thế này, nguyên khí trong cơ thể bọn hắn xuất hiện dấu hiệu bị ngưng trệ.
- Muốn lên tới đỉnh núi tranh đoạt lệnh bài tổng các chủ thì phải vượt qua Đăng Vân Thê, chỉ người vượt qua được thang đá này mới có tư cách tranh đoạt.
Nói xong, Si Tinh giơ tay lên, ngay sau đó, một tiếng chuông vang cổ xưa quanh quẩn giữa thiên địa.
Tiếng chuông kéo dài, âm thanh đạm mạc của nàng cũng vang lên theo:
- Quy tắc đã định, bốn vị các chủ...
- Trèo lên bậc thang đi!
Ngay khi âm thanh của Si Tinh vừa dứt, toàn bộ thiên địa đều sôi trào.
Cuối cùng thì cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ cũng bắt đầu rồi!