Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 943 - Chương 942: Cưỡi Giao Mà Lên

Chưa xác định
Chương 942: Cưỡi Giao mà lên

Trong trung tâm Thiên Uyên Động Thiên, vô số ánh mắt mang theo vẻ sốt ruột nhìn bốn thân ảnh đang bước trên thang mây, đi về hướng đỉnh núi.

Dưới loại áp lực lớn lao này mà vẫn có thể đi lên với tốc độ ổn định đã gián tiếp chứng tỏ mức độ tích lũy nguyên khí của cả bốn người đều vượt qua số lượng 20 triệu viên tinh thể nguyên khí. Nếu không thì bọn họ hẳn là đã khó có thể di chuyển như bây giờ.

Trong bốn người, Lữ Tiêu vẫn luôn là người dẫn đầu, tốc độ cũng là nhanh nhất, quần áo tung bay, bàn chân lướt nhẹ, ung dung không vội.

Mà ở đằng sau Lữ Tiêu là Hàn Uyên cùng Mộc Liễu. Hai người không thể thong dong như Lữ Tiêu, cứ đi được thời gian mười hơi thở là hai người lại hơi dừng lại một chớp mắt.

Lúc này, vô số người đều đang chú ý Chu Nguyên đang ở vị trí sau cùng.

Mặc dù vị trí ở sau cùng, nhưng lại không có ai dám mở miệng chế giễu Chu Nguyên nữa. Bởi vì mọi người đều thấy bước chân Chu Nguyên cực kì ổn định, từng bước đi lên, nhìn như không nhanh, nhưng lại đang nhanh chóng tiếp cận hai người Hàn Uyên, Mộc Liễu.

Điều này nói rõ cái gì?

Chỉ rõ Chu Nguyên cũng có thể dễ dàng đi trên thang mây, chỉ là không thể di chuyển với tốc độ nhanh như Lữ Tiêu mà thôi.

Phát hiện này làm cho không ít người chấn kinh, đặc biệt là đám người Hỏa các như Tả Nhã, Chu Luyện. Bởi vì trong tin tức mà bọn hắn thu thập được, thì mặc dù chiến tích trong quá khứ của Chu Nguyên rất ưu tú, nhưng nếu chỉ bàn về mức độ nguyên khí tự thân thì hắn lại là người xếp sau cùng trong bốn vị các chủ.

Nhưng bây giờ thấy cảnh tượng này, bọn hắn mới biết... những nhận định cũ của mình về Chu Nguyên là sai lầm tới cỡ nào.

Sắc mặt Tả Nhã đỏ lên, rõ ràng là thẹn quá thành giận. Nhớ lại ánh mắt lúc trước mà Y Thu Thủy nhìn mình, cô ta mới nhận ra ánh mắt ấy tựa như nhìn một tên đần độn. Hiển nhiên, Y Thu Thủy đã biết trước là thực lực của Chu Nguyên lại tăng lên rồi.

“Hừ, đắc ý gì chứ? Thực lực tăng lên thì ghê gớm lắm à? Có tăng thì cũng vẫn không vượt qua được sư huynh Lữ Tiêu đấy thôi.”

“Mặc kệ thế nào, vị trí tổng các chủ cũng sẽ rơi vào trong tay sư huynh, mà Chu Nguyên thì vẫn chỉ là kẻ thất bại mà thôi.”

Nghĩ như vậy, Tả Nhã thở ra một hơi, tiếp tục nhìn lên thang mây.

Lại trôi qua khoảng thời gian một nén nhang nữa...

Bốn bóng người đã đi được gần nửa đường. Giữa lưng chừng núi, mây mù lượn lờ, mà tất cả mọi người đều phát hiện khi độ cao mà họ leo được càng tăng lên thì uy áp trút xuống từ trên đỉnh núi lại càng mạnh mẽ ngưng thực hơn.

Nếu như nói áp lực lúc trước chỉ như chìm sâu trong nước hồ, như vậy ở nửa đoạn sau này áp lực lại tăng khiến cho bản thân như sa vào vũng bùn sâu.

Mà cũng ở vị trí này, Chu Nguyên chính thức vượt qua hai người Hàn Uyên và Mộc Liễu. Điều này khiến cho một vài người không khỏi than thở, không ngờ vị các chủ không được nhiều người coi trọng nhất này là có thể thể hiện ra thực lực kinh người đến vậy...

Cùng một thời gian, hai người Hàn Uyên, Mộc Liễu đều cảm ứng được, sắc mặt không khỏi biến ảo. Hiển nhiên họ cũng không ngờ tới chỉ một tháng không gặp mà thực lực của Chu Nguyên lại tăng lên tới mức độ này.

Bây giờ có vô số người đang quan sát, nếu cứ bi vượt qua như thế thì quả là lúng túng.

Thế là hai người hít sâu một hơi, nguyên khí trong cơ thể phun trào, ba vòng sáng Thần Phủ xuất hiện sau lưng, tốc độ leo lên cũng nhanh chóng tăng lên.

Lữ Tiêu cũng cảm ứng được Chu Nguyên đang đuổi theo phía sau, ánh mắt hắn hơi ngưng lại, nhưng sau một lát đã khôi phục như thường, thân thể run lên, ba vòng sáng Thần Phủ sáng chói xuất hiện sau lưng.

Tốc độ của hắn cũng tăng vọt.

- Bắt đầu dốc hết toàn lực rồi à?

Hành động của ba người Lữ Tiêu cũng bị Chu Nguyên phát hiện, hắn hiểu đoạn đường nửa sau này mới chân chính là đoạn đường gian nan nhất, cũng là đoạn đường để phân cao thấp.

Thế là tâm thần Chu Nguyên điều động, Thần Phủ chấn động, nguyên khí dâng ra từ trong cơ thể, cuối cùng hóa thành ba vòng sáng Thần Phủ che ở sau lưng.

Chu Nguyên bước ra một bước, thân hình đã trực tiếp xuất hiện ở bậc thang cách chỗ cũ mấy chục bước, một bước ấy tựa như Chỉ Xích Thiên Nhai*.

*Chỉ Xích Thiên Nhai: đi một xích (đơn vị đo của Trung Quốc), mà dài xa tựa như cách cả thiên nhai.

Bốn người trên thang mây bắt đầu dốc hết toàn lực, tốc độ tăng lên, ngươi đuổi ta theo, cực kỳ náo nhiệt.

Mà vô số người đứng xem thấy cuộc đua bắt đầu trở nên gay cấn thì cũng không nhịn được sôi trào, âm thanh cổ vũ vang lên liên tiếp.

Trên hư không, năm vị Nguyên lão nhìn bốn người phía dưới, đặc biệt là ánh mắt ba người Mộc Nghê, Bạch Dạ, Biên Xương đều khóa chặt vào vòng sáng Hỗn Độn sau lưng Chu Nguyên, trong mắt ai nấy đều nổi lên vẻ kinh ngạc, nói:

- Không ngờ lại là Thần Phủ cấp chín thượng phẩm biến dị?

Tông chủ Huyền Côn mỉm cười nói:

- Cũng không biết Nguyên lão Si Tinh tìm đâu ra được người tài năng như vậy. Nhưng ta cũng đã nhắc nhở cho nàng rằng với thiên phú như vậy thì cậu thanh niên Chu Nguyên này cũng không phải là nhân vật đơn giản gì, chỉ tiếc là có vẻ Nguyên lão Si Tinh không để ý lắm.

Si Tinh bình thản nói:

- Chắc là tông chủ Huyền Côn cảm thấy mưu đồ hôm nay sắp sửa thất bại, nên mới mở lời chỉ trích bắt lỗi à?

Tông chủ Huyền Côn cười ha ha đáp:

- Bây giờ Lữ Tiêu vẫn luôn dẫn đầu, tích lũy hơn xa ba người khác, làm sao có thể nói là thất bại đây?

Nhìn thấy hai người lại bắt đầu tranh chấp, tộc trưởng Mộc Nghê cũng mở miệng khuyên:

- Tác dụng của thang mây chỉ là vì để đào thải người không có đủ tích lũy nguyên khí mà thôi, thắng bại ở đây cũng không đại biểu cho điều gì, mong hai vị chớ có vì vậy mà tranh chấp.

Nhìn thấy tộc trưởng Mộc Nghê mở miệng, Si Tinh và tông chủ Huyền Côn cũng yên lặng lại, nhưng trong mắt cả hai đều không hề nhượng bộ, mãi một lát sau mới dời ánh mắt về lại trên thang mây.

Lúc này, bốn bóng người vẫn đang cấp tốc leo lên.

Mộc Liễu cũng Hàn Uyên vẫn đang duy trì tốc độ ngang nhau.

Quanh thân Mộc Liễu thì hiện hiện hư ảnh cổ xưa của rừng rậm, đó là biểu hiện khi nguyên khí tự thân đang vận chuyển ở mức cực hạn.

Mà quanh thân Hàn Uyên thì là nguyên khí màu đen cuồn cuộn gào thét, sôi trào vởn vơ như Đại Ma xuất thế.

Hai người đều toàn lực tiến lên, ý đồ đuổi theo Chu Nguyên.

Chỉ là rất nhanh bọn hắn đều phát hiện, dù cho cố gắng hết sứ, nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn cứ càng lúc càng xa. Bởi vì tốc độ của Chu Nguyên đang tăng vọt tới một mức độ kinh người, nhanh chóng đuổi sát Lữ Tiêu.

Cảnh tượng này cũng rơi vào trong mắt nhiều người đứng xem, thế là bầu không khí không khỏi sôi trào. Xem ra dã tâm của tên Chu Nguyên này không nhỏ, sau khi vượt qua hai người Mộc Liễu, Hàn Uyên, hắn lại dự định vượt qua người đang dẫn đầu là Lữ Tiêu?

- Hừ!

Mà Lữ Tiêu cũng phát hiện tình huống này, thế là không khỏi hừ lạnh một tiếng. Tên Chu Nguyên này đúng là cuồng vọng, tưởng là có thể vượt qua hai kẻ kia thì cũng có thể vượt qua hắn sao?

Lữ Tiêu vung tay áo một cái, chỉ thấy một màn nguyên khí màu tím tràn ngập bốn phía, nguyên khí ấy mang theo màu tím cực kỳ thuần túy, tựa như tử khí sinh ra hồi thiên địa âm dương giao hòa, đây là dị tượng khi Lữ Tiêu điều động nguyên khí đến mức cực hạn.

Tử khí quấn quanh hai chân Lữ Tiêu, hóa thành đám mây tím, nâng hắn nhanh chóng bay lên.

Chỉ qua mấy hơi thở ngắn ngủi đã lại bỏ xa Chu Nguyên.

Thế là vô số người đứng xem bên ngoài không khỏi thở dài tiếc nuối.

Nhưng Chu Nguyên thấy vậy lại không hề uể oải chút nào, ngược lại trong mắt dâng lên chiến ý nồng đậm. Hắn biết trong cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ lần này mình phải có một trận quyết chiến cùng với Lữ Tiêu, nếu đã như vậy, vậy thì trực tiếp bắt đầu từ bây giờ đi!

Chu Nguyên có thể cảm nhận được, nếu bàn về độ tích lũy thì quả thật là tên Lữ Tiêu kia còn mạnh hơn một chút so với hắn. Mặc khác, nhìn từ độ tinh thuần của màu sắc của nguyên khí Lữ Tiêu thì hẳn là kẻ này cũng có nguyên khí đứng hàng đỉnh tiêm trong cấp độ thất phẩm.

Nhưng bản thân Chu Nguyên cũng có Trấn Thế Thiên Giao Khí. Mặc dù cũng chỉ là thất phẩm, nhưng nếu bàn về độ mạnh mẽ thì Chu Nguyên tự tin là nguyên khí của mình không hề thua kém so với một số nguyên khí bát phẩm khác.

Đây chính là sức mạnh của Tổ Long kinh.

Cho nên, nếu như bàn về độ tích lũy thì hắn thua kém Lữ Tiêu một chút thật, nhưng nếu bàn về chất lượng nguyên khí thì Trấn Thế Thiên Giao Khí của Chu Nguyên lại mạnh hơn. So sánh như vậy đủ để thấy coi như hai bên sàn sàn nhau.

- Đã như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà đòi vượt qua ta?

Chu Nguyên cười nhạt, một tay kết ấn, lập tức một tiếng Giao ngâm vang lên quanh quẩn giữa thiên địa, nguyên khí màu xanh quanh quẩn quanh thân, hóa thành hư ảnh một con Thanh Giao.

Thanh Giao uốn lượn, Chu Nguyên bước chân phóng ra, trong chớp mắt ấy, tựa như là đang cưỡi Giao mà lên, đuổi theo Lữ Tiêu với một loại tốc độ kinh người.

Ở bên ngoài, khi nhìn thấy tốc độ Chu Nguyên cũng tăng vọt, đuổi sát Lữ Tiêu, thì vô số người không nhịn được hô lên thành tiếng, không khí sôi trào.

Ai cũng không ngờ tới là mới chỉ ở giai đoạn leo thang mây mà hai người Chu Nguyên và Lữ Tiêu đã bắt đầu dốc hết toàn lực cạnh tranh rồi...

Bình Luận (0)
Comment