Rống!
Trên thang mây, Thanh Giao ngâm dài.
Chu Nguyên cưỡi Thanh Giao mà lên, tốc độ nhanh như tia chớp, đuổi sát theo Lữ Tiêu. Mà Lữ Tiêu cũng đạp chân trên đám mây tử khí, lao đi cực nhanh.
Lúc này hiển nhiên là hai bên đã sử dụng toàn lực, xem trạng thái của bọn hắn mà tưởng như áp lực khổng lồ đang đè ép từ trên đỉnh núi xuống như không tồn tại, độ tích lũy nguyên khí mạnh mẽ như vậy khiến cho không ít người không khỏi âm thầm tắc lưỡi.
Theo thời gian dần gia tăng, bầu không khí trong đám người vây xem càng ngày càng nồng nhiệt, sô trào.
Bởi vì trong trạng thái cả hai đều đang dùng toàn lực này, tất cả mọi người phát hiện khoảng cách giữa hai người Chu Nguyên và Lữ Tiêu đang bị rút ngắn dần!
Điều này khiến cho vô số người kinh ngạc.
Ai cũng không ngờ tới trên đoạn cầy thang mây mà chỉ dựa vào nội tình nguyên khí để leo lên này, thì vị các chủ mới Chu Nguyên lại có thể khiêu chiến người có kinh nghiệm lâu năm như Lữ Tiêu, hơn nữa, xem tình hình thì có vẻ sự khiêu chiến ấy không phải là sự cuồng vọng!
Thế là vô số người không khỏi trầm trồ. Dù sao bọn họ cũng là người ngoài, chỉ đứng xem trò vui, thế nên Chu Nguyên càng gây bất ngờ càng tốt, chỉ có thế thì cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ năm nay mới càng thêm hấp dẫn!
Lữ Tiêu cũng nghe thấy những âm thanh trầm trồ ủng hộ này, trong mắt không khỏi toát ra vẻ tức giận, sắc mặt âm trầm. Hắn cảm giác như uy nghiêm của Thú Vương đang bị xúc phạm, bởi vì có một con chuột dám vuốt râu hùm.
Không ngờ lại có người dám khiêu chiến hắn trên chiếc thang mây này!
Về điểm này thì hiển nhiên là Hàn Uyên và Mộc Liễu đều không dám!
Nhưng điều làm cho hắn khó chịu cùng kinh sợ chính là, Chu Nguyên lại dám, hơn nữa còn đang từ từ thực hiện được. Khoảng cách giữa hai bên đang từ từ rút ngắn, nếu cứ để thế này thì chỉ sợ là sẽ bị đuổi kịp.
“Mặc dù nội tình nguyên khí tự thân của tên này không thể so sánh với mình, nhưng chất lượng của loại nguyên khí Thanh Giao này lại rất quỷ dị.”
Lữ Tiêu thầm giận trong lòng. Tại trong cảm nhận của hắn, Thanh Giao nguyên khí của Chu Nguyên đang tỏa ra một luồng khí tức bá đạo cùng thần bí, không hề kém hơn so với Đông Lai Tử Khí của hắn.
Mà hiển nhiên là Chu Nguyên chính là dựa vào sự đặc biệt của loại nguyên khí kia mới đền bù chênh lệch giữa hai bên, đuổi theo cấp tốc.
“Thôi được rồi, chỉ còn lại một đoạn khoảng cách cuối cùng, cứ dẫn đầu lên tới đỉnh lại nói.”
Lữ Tiêu hít sâu một hơi, dù sao nội tình nguyên khí mạnh hay yếu cũng không nói lên điều gì. Bởi vì trong tình huống hai bên có mức độ nội tình không chênh lệch nhiều thì phải dựa vào thủ đoạn tự thân để giành chiến thắng. Mà hiển nhiên là Lữ Tiêu rất tự tin với thủ đoạn của mình.
Thế nên lúc này Lữ Tiêu hắn không cần so đo với Chu Nguyên, chỉ cần lên tới đỉnh là sẽ có rất nhiều cơ hội xử lý.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Lữ Tiêu cũng không để ý Chu Nguyên còn đang đuổi phía sau nữa, cố gắng duy trì tốc độ cao nhất, dự định lên đến đỉnh trước khi Chu Nguyên đuổi kịp.
Chu Nguyên thấy vậy, cũng hiểu ý đồ của Lữ Tiêu. Bởi thế nên hắn sao có thể để mặc cho Lữ Tiêu leo lên đỉnh núi được? Bởi vì mặc dù quá trình leo lên thang mây này không ảnh hưởng lắm tới cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ, nhưng Chu Nguyên lại cho rằng đây là một quá trình ngưng tụ khí thế của mình.
Người có thể dẫn đầu lên tới đỉnh thì khí thế của hắn sẽ ngưng luyện tới cực hạn, trạng thái bản thân đạt tới mức độ hoàn mỹ. Đây là yếu tố cực có lợi chuẩn bị cho cuộc đại chiến sắp xảy ra.
Chu Nguyên chưa bao giờ khinh thường Lữ Tiêu, hắn biết đây là một đối thủ cực kỳ khó chơi, thế nên bây giờ hắn tất phải tranh!
Thế là Chu Nguyên hít sâu một hơi, một tay kết ấn, Trấn Thế Thiên Giao Khí vận chuyển tới mức cực hạn.
Rống rống!
Giữa thiên địa vang lên tiếng Thanh Giao gầm thét, tiếng gầm ấy thần bí mà uy nghiêm, quanh thân Chu Nguyên ngưng tụ nguyên khí màu xanh, xoay vần quang hư ảnh Thanh Giao, tựa như Giao Long đang cưỡi mây đạp gió.
Tốc độ Chu Nguyên đột nhiên tăng vọt!
Vút!
Trên thang mây xuất hiện một vệt thanh quang kéo dài.
Ở bên ngoài, vô số người đứng xem không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nếu đặt trong trạng thái bình thường thì tốc độ đó đã khá là kinh người rồi, chứ nói chi là trong điều kiện phải gánh chịu áp lực lớn thế này?!
Với tốc độ cao như vậy, Chu Nguyên đang dần rút ngắn khoảng cách với Lữ Tiêu.
Chỉ qua mấy hơi thở ngắn ngủi, hai người chỉ còn cách mấy chục bước.
Con ngươi Lữ Tiêu cũng không khỏi co rút lại. hắn biết đây là đòn bộc phát sau cùng của Chu Nguyên, thế là nguyên khí trong cơ thể hắn cũng điên cuồng vận chuyển, tử khí quanh thân càng thêm nồng đậm, dưới chân sinh ra huyễn ảnh, lao nhanh về phía đỉnh núi kia.
Ở bên ngoài, vô số người như nín thở quan sát hai bóng người đang truy đuổi trên thang mây, vô số tiếng reo hò ủng hộ vang lên. Về phần hai người Hàn Uyên, Mộc Liễu ở phía sau thì không ai thèm để ý tới, trở thành vật làm nền.
Tử khí cùng Thanh Giao khí so đấu, khoảng cách giữa hai bên đã rất ngắn.
50 bước... 30 bước... 10 bước.
Mà khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn 10 bước, thì cùng với đó đỉnh núi phía trước đã ở rất gần còn chưa đầy mấy chục trượng.
Bây giờ Lữ Tiêu đã có thể nghe thấy tiếng xé gió từ phía sau lưng, điều này làm cho hắn vô cùng tức giận. Chỉ tiếc là lúc này tốc độ của hắn đã ở mức cực hạn, khó có thể tăng lên nữa.
Hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đỉnh núi đang càng gần ở phía trước. Chỉ mấy hơi thở nữa thôi là hắn có thể tới đích rồi!
Chỉ cần hắn lên tới đỉnh đầu tiên, mọi cố gắng của Chu Nguyên đều là uổng phí.
Sau ba hơi thở, thân ảnh Chu Nguyên đã ngay sát Lữ Tiêu, chỉ cách hai bước!
Lúc này thì ngược lại là thanh âm hò reo ở bên ngoài lại lắng lại, vô số người mở lớn mắt nhìn chằm chằm vào hai bóng người kia. Ai cũng không ngờ tới chỉ vì leo lên Đăng Vân Thê mà thôi, thế mà hai người lại có thể tranh đấu đặc sắc như vậy!
Lại một hơi thở nữa trôi qua!
Lữ Tiêu bước ra một bước cuối cùng, rốt cục giẫm lên bậc thang nơi cuối cùng.
Chỉ đến lúc này, tử khí quanh thân Lữ Tiêu mới hơi buông lỏng, nhưng hắn phát hiện sau lưng mình đã mồ hôi đầm đìa. Điều này khiến cho hắn không khỏi tức giận, không ngờ mình lại bị Chu Nguyên bức cho phải chật vật như vậy?!
Nhưng cũng may là hắn vẫn cứ là người lên đỉnh đầu tiên...
Lữ Tiêu hít sâu một hơi, chợt cảm thấy không hiểu sao bên ngoài vẫn yên tĩnh như thế, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc bất an.
Mà lúc này, trên không trung, năm vị Nguyên lão cũng đang nhìn chăm chú lên hai người Chu Nguyên và Lữ Tiêu, một lát sau mới thu hồi ánh mắt. Với thực lực của bọn hắn thì hiển nhiên là đều biết là kết quả thực tế trong một chớp mắt kia là gì.
Sắc mặt tông chủ Huyền Côn âm trầm như nước, vẻ mặt Si Tinh thì hết sức bình tĩnh.
Hai người không nói gì, thế là tộc trưởng Mộc Nghê liền đứng ra tuyên bố thay:
- Trong lần leo thang mây này, Lữ Tiêu... cùng Chu Nguyên đồng thời lên tới đỉnh!
Âm thanh của nàng vừa truyền ra, bên ngoài lập tức vang lên vô số âm thanh xôn xao. Vô số người không khỏi sợ hãi thán phục, không ngờ chỉ nhìn một lần leo núi thôi mà cũng có thể hấp dẫn bất ngờ đến như vậy.
Mà điều bất ngờ nhất chính là Lữ Tiêu không thể độc chiếm uy phong!
Ngược lại cuối cùng lại bị Chu Nguyên cướp đi một nửa!
Mà đối với thanh danh đang vô cùng vang dội như hiện nay của Lữ Tiêu thì có thể coi thắng lợi nửa vời này như một thất bại, bởi vì mọi người đều cho rằng hắn phải dễ dàng thắng được cuộc đua này mới đúng.
Vô số âm thanh ủng hộ vang lên.
Trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, sắc mặt Lữ Tiêu tái nhợt. Hắn cũng hiểu, đối với mình, không thắng tuyệt đối thì cũng chẳng khác nào thất bại.
Đây quả thật là một sự vũ nhục đối với một người kiêu ngạo như Lữ Tiêu!
Một kẻ mà trước đây hắn còn chẳng thèm nhìn tới mà nay lại đòi chia sẽ một nửa vinh quang vốn thuộc về hắn?!
“Chu Nguyên, ngươi khá lắm!”
Lữ Tiêu tức giận trong lòng, nhưng cố dằn xuống tới, bởi vì ngay sau đây thì cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ sẽ bắt đầu.
Và hắn cũng có cơ hội rửa sạch mối nhục thất bại này. Rất đơn giản, chỉ cần chiến thắng cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ, mọi vinh quang sẽ lại trở về với hắn.
Lần này, hắn sẽ khiến cho Chu Nguyên phải hiểu, rốt cuộc thì ai mới là Thần Phủ cảnh mạnh nhất của Thiên Uyên Vực này!