Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 945 - Chương 944: Vòng Thứ Hai

Chưa xác định
Chương 944: Vòng thứ hai

Ngoài núi, vô số tiếng thán phục vẫn còn kéo dài.

Lúc trước, hình ảnh Lữ Tiêu cùng Chu Nguyên đồng thời lên tới đỉnh quả là hiếm thấy. Mà lúc này, đại đa số những tiếng thán phục ấy là dành cho Chu Nguyên.

Bởi vì trên suốt quãng đường leo núi này, khí thế theo đuổi không từ bỏ kia của Chu Nguyên quả là lóa mắt.

Dù cho là một vài cường giả Thiên Dương cảnh hay Nguyên Anh cảnh đang đứng quan sát bên ngoài cũng không khỏi xuýt xao vì biểu hiện vượt trội của Chu Nguyên, dù sao đối thủ mà hắn phải đối mặt là người thành danh đã lâu - Lữ Tiêu...

Trong quá khứ, mặc dù Chu Nguyên có thể dẫn dắt Phong các từ từ quật khởi, nhưng thanh danh cùng thực lực của hắn vẫn còn kém xa Lữ Tiêu. Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng trong cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ lần này, Chu Nguyên sẽ phải nếm mùi thất bại. Nhưng nào ai có thể ngờ tới, Chu Nguyên vẫn cứ tỏa sáng, cho dù đối mặt với Lữ Tiêu cũng không hề nhượng bộ chút nào.

Mức độ đánh giá Chu Nguyên của vô số người cũng vì thế mà tăng mạnh.

Dựa theo biểu hiện trên thang mây của Chu Nguyên, chỉ sợ là vị các chủ Phong các này đúng là có tư cách đấu một trận với Lữ Tiêu...

Phía bên Phong các, tất cả mọi người kích động hoan hô lên, dù cho là Y Thu Thủy hay Diệp Băng Lăng thì cũng không khỏi sợ hãi lẫn vui mừng. Hiển nhiên, khoảnh khắc khi Chu Nguyên đuổi kịp Lữ Tiêu, đồng thời lên tới đỉnh làm cho mọi người cực kỳ phấn khởi.

Bầu không khí vốn ngột ngạt của Phong các thì lúc này trở nên cực kỳ phấn chấn.

Trái lại, phía bên Hỏa các thì khá yên tĩnh, nhiều người hai mặt nhìn nhau.

Sắc mặt của Chu Luyện cũng Tả Nhã cũng không dễ nhìn, sau một hồi lâu Tả Nhã mới nói được một câu:

- Lúc này mới là bắt đầu mà thôi, chờ đến lúc tên Chu Nguyên kia phải trực tiếp đấu với sư huynh Lữ Tiêu thì hắn mới biết được thế nào gọi là đau khổ!

- Phù.

Chu Nguyên đứng ở đỉnh núi lượn lờ trong mây, thở phào một hơi, nguyên khí bàng bạc trong cơ thể cũng dần lắng lại. Trong lần bộc phát lúc trước, hắn cũng đã vận chuyển nguyên khí tới mức cực hạn.

Nhưng cuối cùng hắn cũng không thể vượt qua Lữ Tiêu, mà là hai bên đều đồng thời lên tới đỉnh.

Thực ra Chu Nguyên cũng hơi tiếc nuối đối với kết quả này. Nhưng hắn cũng không thất vọng, bởi vì dựa vào lần này hắn cũng kiểm tra được nội tình nguyên khí của Lữ Tiêu. Cụ thể, nếu không dựa vào ngoại lực thì số lượng tinh thể nguyên khí của tên này chắc là vào khoảng 23 triệu viên.

Tức là cao hơn khoảng 2 triệu viên so với Chu Nguyên. Nhưng cũng may là Trấn Thế Thiên Giao Khí của Chu Nguyên không hề yếu kém, đền bù khoảng cách này, thế nên cuối cùng hai bên mới cùng tới đích.

Cho nên, trong tình huống không sử dụng bất cứ một thủ đoạn gì, hiện tại hai bên là cân sức ngang tài.

Đương nhiên, trong tình huống thực tế thì không thể hoàn toàn coi như vậy. Bởi vì khi nội tình nguyên khí giữa hai bên đã sàn sàn nhau thì yếu tố quyết định thắng thua là thủ đoạn của mỗi người.

Nhưng tối thiểu nhất, lúc này khi đối mặt với Lữ Tiêu, thì Chu Nguyên đã không còn cần phải có cảm giác e ngại như mấy tháng trước.

Đây chính là sự tiến bộ của hắn.

Mà bất kỳ kẻ địch nào khi phải đối mặt với tốc bộ tiến bộ này đều sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.

Thời gian trôi qua một hồi, bỗng nhiên nguyên khí thiên địa hơi chấn động một chút, mà lệnh bài tổng các chủ trên đỉnh núi cũng chấn động theo, phát ra âm thanh u u.

Mây mù trên đỉnh núi bắt đầu trở nên nồng nặc.

Nhìn thấy tình huống biến hóa này, Chu Nguyên hiểu hai người Mộc Liễu, Hàn Uyên cũng đã leo tới đỉnh núi.

Đến tận đây, kết quả vòng thứ nhất của cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ đã được xác định.

Sương mù trước mắt càng lúc càng nồng nặc, cuối cùng che phủ kín tầm mắt Chu Nguyên, nhưng Chu Nguyên cũng không sợ hãi. Bởi vì có thể cảm giác được đang có các dao động rất nhỏ truyền tới từ bốn phía xung quanh, cho nên Chu Nguyên cũng không đi lại lung tung.

Cứ chờ như vậy một hồi, sương mù bốn phía mới dần biến mất.

Chu Nguyên đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện lúc này mình đang đứng trên một quảng trường cực kỳ to lớn, đá lót dưới chân làm từ bạch ngọc, tỏa sáng dìu dịu.

- Đài chiến đấu à...

Chu Nguyên sáng mắt lên, sân bãi biến thành hình dáng như thế này thì hiển nhiên là tiết mục chủ chốt của cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ sắp bắt đầu rồi.

Lúc này, trên hư không, âm thanh của Si Tinh cũng vang lên quanh quẩn.

- Vòng thứ hai của cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ - cuộc đấu của bốn các!

- Bởi vì các chủ Hỏa các - Lữ Tiêu cùng các chủ Phong các - Chu Nguyên đồng thời tới đích, nên hai người sẽ được chuyển hướng, phân phối đối thủ ngẫu nhiên.

Chỗ Hỏa các, Tả Nhã nghe vậy, không khỏi bĩu môi, nói:

- Lại để cho tên tiểu tử kia thoát. Chứ nếu mà để hắn gặp phải sư huynh ngay từ trận đầu thì đã trực tiếp bị loại, còn đâu có cơ hội cho người Phong các được phách lối như thế!

Ở trên quảng trường bạch ngọc, Chu Nguyên nghe vậy thì ánh mắt cũng hơi lóe lên. Trận đầu sẽ tránh đi Lữ Tiêu à... Nếu là phân phối ngẫu nhiên thì đối thủ của hắn sẽ là một trong hai người Hàn Uyên hoặc Mộc Liễu.

“Hi vọng không phải là Mộc Liễu, dù sao cũng từng là người quen. Tốt nhất là Hàn Uyên, tên này hay đi theo Lữ Tiêu gây chuyện với Phong các, tựa như một con rắn độc, khiến cho người ta khó chịu.”

“Mặt khác tên này còn là kẻ phản bội, phụ sự tín nhiệm của sư tỷ Si Tinh. Tuy rằng nói vậy là hơi quá, bởi vì hắn vẫn chỉ là một Thần Phủ cảnh nho nhỏ, còn chưa đủ tư cách để mà Si Tinh phải coi trọng.”

Chính vì thế nên Si Tinh chưa bao giờ nhắc tới việc này, hiển nhiên là không để ý lắm. Nhưng nàng không để ý, nhưng nếu Chu Nguyên đã có cơ hội gặp hắn, thì không thể không giúp sư tỷ đòi lại món nợ này.

Khi Chu Nguyên còn đang suy nghĩ trong lòng, thì ở một đầu khác của quảng trường truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, sương mù quay cuồng, một bóng người từ từ đi ra.

Kẻ này mặc toàn thân áo bào đen, nguyên khí màu đen bốc lên quanh thân, sắc bén âm u. Không phải Hàn Uyên thì còn có thể là ai?

Hàn Uyên đi ra sương mù, thấy đối thủ là Chu Nguyên, khóe miệng không khỏi cong lên.

Mà Chu Nguyên cũng nở rộ ra một nụ cười xán lạn, ánh mắt nhìn lướt qua hư không. Không biết đúng là hắn vô tình gặp phải Hàn Uyên, hay là do vị sư tỷ kia âm thầm thao túng một chút đây?

Nhưng giờ nghĩ mấy chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu đã đụng phải tên Hàn Uyên này thì cứ yên tâm thoải mái đánh một trận là được.

Nói vậy thì hẳn là bây giờ Mộc Liễu đã chạm trán với Lữ Tiêu rồi? Hi vọng hắn có thể kiên trì lâu một chút. Tuy rằng bản lĩnh của hắn cũng không hề yếu, nhưng Chu Nguyên lại biết, sợ là Mộc Liễu vẫn chưa phải là đối thủ của Lữ Tiêu.

- Keng!

Chợt có một tiếng chuông du dương vang lên.

Ngay sau đó, âm thanh của Si Tinh lại vang lên:

- Vòng thứ hai của cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ.

- Các chủ Phong các - Chu Nguyên đối đầu với các chủ Sơn các - Hàn Uyên!

- Các chủ Hỏa các - Lữ Tiêu đối đầu với các chủ Lâm các - Mộc Liễu!

Thế là bầu không khí bên ngoài lại sôi trào lên, vô số ánh mắt mang theo vẻ háo hức nhìn về hai quảng trường trên đỉnh núi. Bọn hắn hiểu, chỉ hai người đi ra được khỏi hai quảng trường này mới có tư cách tham gia trận chiến cuối cùng để tranh chưc vị tổng các chủ!

Rốt cục đã đến màn chính của cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ rồi!

Bình Luận (0)
Comment