Võ Thần Vực.
Trong một khu vực núi rừng tràn đầy khí tức mãng hoang.
Rống!
Tiếng thú rống ngập trời vang lên, tràn đầy bạo ngược.
Ầm ầm!
Nguyên khí cuồng bạo bộc phát, cả một mảnh rừng trong phạm vi ngàn trượng đều bị bạt ngang chỉ trong nháy mắt. Tám con cự viên* chạy ầm ầm tới, vung vẩy cự quyền, mang theo lực lượng bàng bạc, hung hăng đập nện về phía một thân ảnh mảnh mai.
*Cự viên: loài khỉ có kích thước lớn, khỉ đột.
Cả tám con cự viên này đều có bộ lông màu vàng óng, tựa như khoác trên người một bộ kim giáp, chính là tám con Hoàng Kim Viên. Đây là loài Nguyên thú cấp năm đỉnh tiêm, thực lực có thể sánh ngang với cường giả Thần Phủ cảnh hậu kỳ đỉnh tiêm. Lại thêm bọn chúng có bộ lông với lực phòng ngự cực kỳ đáng sợ nên có rất ít cường giả Thần Phủ cảnh hậu kỳ muốn đối đầu với chúng.
Chỉ một con đã rất khó chơi rồi, huống chi là ở đây có tới tám con!
Tám con Hoàng Kim Viên đang vây giết một bóng người xinh đẹp, nàng mặc bộ áo váy đỏ tươi, vạt áo bồng bềnh, đi lại nhẹ nhàng tưởng như không bị không khí giết chóc ảnh hưởng.
Oanh!
Theo thời gian dần trôi qua, tám con Hoàng Kim Viên bắt đầu thu hẹp phạm vi bao vây, thế nhưng ngay khi bọn chúng vừa định một đòn kết liễu cô gái nhân loại kia, thì chợt có một tiếng chớp giật vang lên, chỉ thấy một chùm lôi quang màu đen bắn ra từ trong cơ thể của bóng hình xinh đẹp mặc váy đỏ kia.
Hắc lôi hóa thành tám con Lôi Long, trực tiếp xuyên qua hư không, đánh thẳng vào trên thân thể tám con Hoàng Kim Viên kia.
Bị đánh trúng, tám con Hoàng Kim Viên vốn đang lao ra lại đột ngột dừng lại, thân thể cứng ngắc, từ trong cơ thể của tám con bắt đầu tỏa ra từng luồng khói đen. Hóa ra mặc dù bộ lông vàng với sức mạnh phòng ngự đáng sợ mà bọn chúng vẫn kiêu ngạo kia lại chẳng có tác dụng gì trước mặt hắc lôi, chỉ vừa bị đánh trúng thì đã bị hắc lôi nhập thể, sinh cơ đoạn tuyệt.
Bành!
Tám con cự viên ngã đổ xuống, mặt đất chấn động kịch liệt, khói bụi ngập tràn.
Bóng người xinh đẹp váy đỏ nhẹ nhàng lướt xuống, đôi mắt phượng nhìn thoáng qua xác của tám con cự viên, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng, nhẹ nhàng lắc đầu. Những con Nguyên thú ngũ phẩm này đã không còn có thể tạo thành uy hiếp gì cho nàng nữa rồi.
Khuôn mặt của cô gái cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt phượng có vẻ sắc bén cùng uy nghiêm. Từ trên người nàng tỏa ra khí thế tựa như một vị Nữ Hoàng, khiến cho những nam tử bình thường nhìn thấy cũng phải phát khiếp.
Nàng chính là Võ Dao.
Sau khi Võ Dao tiêu diệt tám con Hoàng Kim Viên, một bóng người mới lướt đến từ cách đó không xa. Đó cũng là một cô gái, lúc này, cô gái ấy vẫn còn mang theo vẻ kính sợ khi được chứng kiến cảnh tượng chiến đấu vừa rồi. Nàng nhỏ giọng nói:
- Sư tỷ, đây là bản Thần Phủ bảng mới được phát hành.
Cô gái cung kính giơ lên một quyển trục.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Võ Dao vẫn không có biểu lộ gì, hờ hững tiếp lấy, mở ra xem.
- Cũng chẳng có gì thay đổi quá lớn. -Âm thanh lạnh nhạt của Võ Dao vang lên. Ánh mắt của nàng lướt qua cái tên Triệu Mục Thần xếp ở vị trí thứ nhất, không có biểu lộ gì, sau đó dừng lại tại cái tên Tô Ấu Vi ở vị trí thứ hai.
Nhìn thấy cái tên này, Võ Dao hơi nhíu lại lông mày. Nàng đã từng mấy lần gặp qua vị thiên kiêu đỉnh tiêm của Tử Tiêu Vực này, nhưng không hiểu sao bầu không khí giữa hai người vẫn luôn không hòa hợp. Mà Võ Dao còn bén nhạy cảm giác được một tia địch ý gay gắt của Tô Ấu Vi đối với mình.
Mà lạ hơn là loại địch ý này không bắt nguồn từ việc tranh đấu thực lực, mà là vì một nguyên nhân khác.
Nhưng Võ Dao nghĩ mãi mà không rõ vì sao Tô Ấu Vi lại có địch ý với mình như thế. Về cơ bản là hai người lúc trước đều là nước giếng không phạm nước sông, nếu có thể có mâu thuẫn thì cũng chỉ có thể là vì xếp hạng trên Thần Phủ bảng. Nhưng Võ Dao lại cảm thấy Tô Ấu Vi không phải là người có tham vọng quá lớn về những thanh danh này.
Nhưng mặc kệ, không nghĩ ra thì cũng không cần nghĩ nữa, Võ Dao nàng cũng không sợ bất cứ kẻ nào.
Ánh mắt của nàng theo thói quen nhìn tên của 10 người đứng đầu, sau đó hơi dừng lại ở tên của Trần Huyền Đông ở vị trí thứ chín liền lướt qua.
Nàng vừa mới chuẩn bị đóng quyển trục lại...
Nhưng trong nháy mắt khi nàng vừa gấp vào một nửa, ánh mắt lại vô tình nhìn thấy một cái tên. Thế là đôi mắt vốn luôn đạm mạc kia không khỏi hiện lên vẻ sâu xa, bước chân vừa định rời đi cũng dừng lại.
Nàng mở lại quyển trục, đôi mắt phượng nhìn vào dòng tên thứ mười bốn kia:
- Chu Nguyên?
Khí thế vốn bén nhọn của Võ Dao hơi có chút biến hóa.
Ánh mắt nàng hơi biến ảo, nàng gập lại quyển trục, đưa trả cho cô gái kia, bình tĩnh nói:
- Điều tra cho ta thông tin về tên Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực kia, ta muốn biết tất cả tin tức liên quan tới hắn.
Cô gái nghe vậy không khỏi giật mình, không ngờ một người xếp hạng thứ 14 lại có thể khiến cho sư tỷ chú ý tới, nhưng nàng cũng là người thông minh, không hỏi thêm gì nhiều, chỉ đáp lời:
- Vâng thưa sư tỷ!
Võ Dao gật nhẹ đầu, tiến lên mấy bước, đi đến bên vách núi. Gió nhẹ vén tóc nàng khẽ bay, đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào mảnh núi rừng cổ xưa tươi tốt trước mắt.
- Đại Chu Vương triều Chu Nguyên... Nếu đúng là ngươi, vậy hẳn là ngươi đến đây để lấy lại Thánh Long khí vận ư? Vậy hi vọng là ngươi có đủ bản lĩnh để thực hiện điều đó. Nếu ngươi mạnh hơn ta, vậy cả khí vận và cái mạng này ta trả lại cho ngươi. Nhưng nếu ngươi vẫn cứ yếu như vậy... vậy thì cũng đừng trách ta muốn khiến cho toàn bộ Thánh Long khí vận được hội tụ lại...
- Cuộc chiến tranh đoạt khí vận vẫn luôn rất tàn khốc, không có chỗ cho lòng dạ từ bi.
Tử Tiêu Vực.
Trên một tòa vân đài to lớn.
Xung quanh vân đài là vô số bệ đá, trên mỗi bệ đá đều có một bóng người ngồi xếp bằng. Lúc này, ánh mắt của tất cả bóng người đều đang nhìn chằm chằm vào trung tâm của vân đài.
Chỉ thấy ở nơi đó có một bóng hình xinh đẹp yêu kiều đang ngồi xếp bằng.
Bóng hình xinh đẹp ấy mặc một bộ váy áo màu tím, dáng người yểu điệu thướt tha, làn da trắng nõn, mũi ngọc nhỏ ngắn, mắt hạnh, lông mày lá liễu, dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Đặc biệt là nơi khóe mắt của nàng có một cái nốt ruồi son nho nhỏ, tô điểm cho nàng càng thêm thanh lệ mà mị hoặc.
Sắc mặt của nàng hiền dịu, khóe môi luôn luôn mỉm cười, làm cho người ta muốn đến gần.
Chỉ là ẩn giấu trong sự hiền dịu ấy lại là một đôi mắt chứa đựng sự kiên cường cùng cứng cỏi.
Nàng là Tô Ấu Vi của Tử Tiêu Vực.
- Còn ai muốn lên đối chiến với Tô Ấu Vi không? -Trên đài cao, một vị trưởng lão Tử Tiêu Vực lên tiếng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi, tất cả người ngồi xung quanh lại chỉ cười nhẹ, cũng không ai muốn lên. Bởi vì bọn họ hiểu quá rõ mức độ nội tình nguyên khí của cô gái ấy mạnh mẽ tới nhường nào.
Vị trưởng lão kia thấy vậy, cũng không suy nghĩ gì nữa, lắc đầu có chút bất đắc dĩ, rồi tuyên bố buổi luyện võ hôm nay đến đây là kết thúc.
Trưởng lão rời đi, bầu không khí trong vân đài trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, nhiều thân ảnh trẻ tuổi đã đứng dậy, cười đùa cùng nhau, cực kỳ náo nhiệt.
Mà càng nhiều người thì lại len lén nhìn về phía bóng hình xinh đẹp duyên dáng kia.
Giữa sân, rất nhiều nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp của Tử Tiêu Vực cũng đang vây quanh Tô Ấu Vi, tiếng cười thanh thúy vang lên không ngừng. Từ đó cũng có thể thấy nhân duyên của Tô Ấu Vi ở đây rất tốt.
- Sư muội Ấu Vi, lần này diễn võ lại không có ai dám ứng chiến, đúng là khiến cho tất cả nam đệ tử Tử Tiêu Vực chúng ta phải xấu hổ rồi! -Lúc này, một tiếng nói chợt vang lên, một tên thanh niên cười hiền hòa đi tới.
Thanh niên mới tới cũng khá anh tuấn, khí thế bất phàm. Một vài đệ tử nữ bên cạnh Tô Ấu Vi không khỏi vụng trộm nhìn tới.
Người thanh niên trước mắt này tên là Tiết Kinh Đào, cũng là một trong những nhân vật cực kỳ nổi danh của Tử Tiêu Vực. Đừng nhìn hắn không có tên trên Thần Phủ bảng, nhưng đây cũng là vì sự sắp xếp của cao tầng Tử Tiêu Vực, vì chuẩn bị cho Đại hội Cửu Vực trong tương lai tới đây.
Mà nếu bàn về thực lực thì có lẽ Tiết Kinh Đào còn chưa bằng Tô Ấu Vi, nhưng đã đủ để lọt vào top 10 Thần Phủ bảng rồi.
Từ khi mới xuất hiện, ánh mắt Tiết Kinh Đào vẫn luôn nhìn về phía Tô Ấu Vi, trong đó không che giấu chút nào vẻ ái mộ.
Tô Ấu Vi nói khẽ:
- Chỉ là vì các sư huynh đệ nhường nhịn mà thôi, muội vẫn còn chưa đủ sức gánh được hai chữ vô địch.
Tiết Kinh Đào cười cười, lấy ra một cái quyển trục, nói:
- Sư muội, đây là bản Thần Phủ bảng mới nhất, ta vừa lấy được tới tay liền đem nó đến đây cho muội.
Người xung quanh nghe vậy lập tức ồn ào trêu ghẹo lên, tâm tư lấy lòng này của Tiết Kinh Đào đúng là quá trực tiếp.
Tô Ấu Vi không để ý tới mọi người trêu chọc, chỉ lắc đầu từ chối:
- Cảm ơn Tiết sư huynh, nhưng ta nghĩ có lẽ Thần Phủ bảng cũng chẳng có gì thay đổi quá lớn, nên cũng không cần thiết xem làm gì.
Lời từ chối khéo này của nàng không chỉ là đối với Thần Phủ bảng, mà còn là cả với sự biểu lộ của Tiết Kinh Đào.
Đối mặt với lời từ chối có ẩn ý của Tô Ấu Vi, Tiết Kinh Đào lại không thèm để ý, chỉ bật cười nói:
- Ha ha, sư muội đoán đúng rồi, đúng là lần này Thần Phủ bảng chẳng có gì thay đổi quá lớn.
Tô Ấu Vi nhẹ nhàng cười, bước nhẹ chân về phía trước.
Tiết Kinh Đào theo ở phía sau, âm thanh truyền tới:
- Chỉ khác biệt là rốt cuộc thì Trần Huyền Đông cũng được đưa lên vị trí thứ chín, thay cho vị trí cũ của Lữ Tiêu. Nói đến thì cái tên Lữ Tiêu này cũng thật là vô dụng, mang tiếng là người mạnh nhất trong thế hệ Thần Phủ cảnh trẻ tuổi của Thiên Uyên Vực mà lại có thể thua trong cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ cho được. Bây giờ thì vị trí ấy bị một người tên Chu Nguyên chiếm mất rồi, hiện tại người tên Chu Nguyên kia đang xếp ở vị trí thứ 14...
Tiết Kinh Đào nói liên tục, nhưng lại đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn thấy Tô Ấu Vi đang bước chân về phía trước lại hơi ngừng lại.
- Sao thế sư muội? -Tiết Kinh Đào nghi ngờ hỏi.
Tô Ấu Vi trầm mặc mấy giây, sau đó xoay người, đưa tay ra, cười hiền hòa, nói:
- Sư huynh, có thể đưa phần Thần Phủ bảng này cho ta không? Ta muốn đem về nhìn xem.
Tiết Kinh Đào nghe vậy, trong lòng rất là vui mừng, vội vàng đưa Thần Phủ bảng tới.
Tô Ấu Vi nhận lấy, bàn tay nắm quyển trục hơi chặt lại, nhưng cũng không định mở ra xem ngay, mà là cất đi, quay người đi về phía nơi ở của mình.
Dọc theo đường đi, nàng lần lượt tạm biệt với các sư tỷ muội, cuối cùng cáo biệt Tiết Kinh Đào, rồi mới nhanh chóng về nơi ở.
Vừa đóng cửa phòng, nàng liền dựa lưng lên cửa, lấy ra Thần Phủ bảng, mở nhanh nó ra, con ngươi trực tiếp nhìn vào dòng chữ xếp hạng thứ 14 kia. Ngay sau đó, đáy lòng nàng không khỏi run lên.
Nhìn thấy cái tên này, Tô Ấu Vi hơi hơi ngây dại, hốc mắt hơi hồng. Nàng không thể xác định đây có phải là người mà nàng nghĩ tới không, nhưng chỉ từ một cái tên giống nhau thôi cũng đã đủ để cảm xúc trong lòng nàng bị khơi dậy.
Ngón tay nàng hơi run rẩy đưa lên vuốt ve dòng chữ ghi cái tên đó, từng ký ức chôn sâu trong lòng dần hiện lên, rõ ràng cũng sâu khắc.
- Điện hạ... Là người đấy sao?
Trong khuê phòng trống trải, một âm thanh nhẹ nhàng, mang theo sự chờ đợi, vang nhẹ lên.