Dưới ánh mặt trời đỏ sậm khi về chiều, cô gái mặc váy tím đứng ở phía trên đỉnh cây, trên gương mặt thanh lệ tuyệt luân lộ ra nụ cười vui vẻ, trong con ngươi thanh tịnh ẩn chứa cảm xúc không hiểu, cảnh tượng kia xinh đẹp tựa như là một bức họa, làm cho vô số người có một loại cảm giác hít thở không thông.
Mà Chu Nguyên cũng có chút hít thở không thông.
Hắn giật mình nhưng nhìn qua bóng hình xinh đẹp lờ mờ còn có chút quen thuộc kia mà không nói gì. So sánh với năm đó, Tô Ấu Vi bây giờ không thể nghi ngờ là đã trưởng thành rồi, ngay cả khí chất đều có chỗ biến hóa.
Năm đó, Tô Ấu Vi luôn luôn đi theo ở sau lưng Chu Nguyên, nhu thuận, lanh lợi giống như là cô gái ở nhà bên. Mà bây giờ Tô Ấu Vi đã khác, mặc dù vẫn còn ưa thích mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác được bình thản như trước, nhưng sự tự tin phát ra từ trong linh hồn của nàng đủ để làm cho rất nhiều nam tử ưu tú đều tự ti mặc cảm.
Thiếu nữ non trẻ lúc trước, hôm nay đã chính thức bộc lộ hào quang thuộc về mình.
Hào quang kia khiến cho cả Chu Nguyên trong lúc nhất thời đều có cảm giác chói mắt.
Chỉ có điều, sau khi hắn cảm nhận được đôi mắt trong sáng của Tô Ấu Vi đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng của hắn khẽ run lên.
Hắn đã từng tưởng tượng qua cảnh tượng khi một lần nữa chạm mặt cùng Tô Ấu Vi. Thậm chí hắn còn nghĩ rằng cho dù lúc kia Tô Ấu Vi lựa chọn nở nụ cười vui vẻ nhưng lại từ chối người ở ngoài ngàn dặm với hắn thì hắn vẫn có thể bảo trì sự bình tĩnh.
Bởi vì hắn có thể lý giải.
Bởi vì thân phận đã chuyển biến quá lớn.
Khi một người trở nên sáng chói mắt thì có lẽ nàng cũng không nhất định sẽ còn ưa thích thiếu niên bình thường đã sống cùng mình năm xưa.
Cho nên, Chu Nguyên đã nghĩ tới, nếu như Tô Ấu Vi thật sự không muốn có liên quan gì đến hắn, như vậy hắn cũng sẽ không chủ động tiến lên. Hai bên có thể như là người xa lạ, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy là Tô Ấu Vi thiếu nợ hắn cái gì. Năm đó, trước cửa ra vào của y quán, phía dưới trời mưa to, một cước đá tung cửa kia của hắn kỳ thật chỉ là lòng trắc ẩn, hắn cũng không có vì thế mà trả giá cái gì.
Mà về sau, những việc Tô Ấu Vi đã làm cho Đại Chu cũng đủ để bồi thường chuyện này rồi.
Cho nên Chu Nguyên cũng sẽ không yêu cầu hôm nay Tô Ấu Vi làm bất cứ chuyện gì vì hắn.
Chỉ là hiện tại, sau khi hắn trông thấy hai con ngươi bao hàm cảm xúc của Tô Ấu Vi, hắn lại không nhịn được cười khổ một tiếng ở trong lòng. Bởi vì ở trong ánh mắt kia, hắn nhìn thấy được tình cảm giống năm đó như đúc.
Không có chút biến hóa nào, ngược lại là ở dưới thời gian ấp ủ lại càng thêm nồng đậm.
Chuyện này làm cho ở sâu trong nội tâm của Chu Nguyên thậm chí là còn xuất hiện cảm giác xấu hổ, bởi vì hắn không tin tưởng nàng, hắn vẫn nghĩ đến tình huống xấu nhất mà nàng thì vẫn nghĩ đến chỗ tốt nhất như cũ.
Vì vậy, đối mặt với ánh mắt của Tô Ấu Vi, trong lúc nhất thời, Chu Nguyên cúi đầu, tỏ vẻ trốn tránh, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dưới chân, sắc mặt hơi mất bình tĩnh.
Chỉ có điều, con ngươi thanh tịnh kia của Tô Ấu Vi lại thủy chung một mực đều dừng lại ở trên người Chu Nguyên, chấp nhất mà cứng cỏi, giống như là tính cách của nàng vậy.
Một lát sau, Chu Nguyên hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tô Ấu Vi.
Dưới trời chiều, Vẫn Lạc Chi Thành vẫn ồn ào náo động, nhưng khi hai người đối mặt, thời gian tựa như là đều ngưng trệ lại.
Mà lúc này, vô số người ở chung quanh kia cũng đã nhận ra sự bất thường bởi vì ngoại trừ ngay từ đầu nhìn thoáng qua Từ Minh thì ánh mắt của Tô Ấu Vi luôn tập trung ở trên người Chu Nguyên
Hôm nay, hai người nhìn nhau, cảnh tượng kia thấy thế nào đều giống như là ‘liếc mắt đưa tình’ vậy?
Chuyện này làm cho vô số người cảm thấy cõi lòng tan nát đồng thời có chút khó tin, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Tô Ấu Vi có quen biết với Chu Nguyên này à nha?
Cuối cùng tình huống là như thế nào?
Mà ở dưới loại tình huống này, Từ Minh kia rốt cục triệt để phục hồi tinh thần lại. Hắn nhìn qua vô số mảnh vỡ trên mặt đất, khóe mắt khẽ giật giật, sau đó không chịu đựng được, tức giận nói:
- Tô Ấu Vi, cô có ý gì?
- Tại sao phải đánh nát Khôi Lỗi Thú của ta?!
Nghe được câu hỏi của Từ Minh, Tô Ấu Vi khẽ nhíu mày. Nàng thu hồi ánh mắt từ chỗ Chu Nguyên chuyển sang chỗ Từ Minh, giọng nói giống như là có chút áy náy:
- Ta lúc trước đã nói qua rồi, hôm nay nguyên khí trong cơ thể ta có chút không khống chế được
Từ Minh thầm cảm thấy giận dữ. Ngươi lừa gạt quỷ đấy à? Loại lý do này ai sẽ tin tưởng?!
Từ Minh hít sâu một hơi, nói:
- Vậy sao? Vậy ta còn có những bộ khôi lỗi khác, chắc hẳn tiếp đó nguyên khí trong cơ thể cô sẽ lại không có chuyện không kiểm soát được chứ?
Tô Ấu Vi mỉm cười, nói:
- Ta cảm giác hôm nay nguyên khí ở trong cơ thể của ta chỉ sợ đều không khống chế được.
Nghe Tô Ấu VI nói vậy, trên trán của Từ Minh có gân xanh nhảy lên, hắn lạnh giọng nói:
- Tử Tiêu Vực đây là muốn tham gia tranh đấu giữa Yêu Khôi Vực ta cùng Thiên Uyên Vực hay sao?
Tô Ấu Vi nói:
- Hiện tại, ta đang đại biểu cho bản thân ta.
Chung quanh có vô số tiếng hít thở khiếp sợ vang lên. Tô Ấu Vi nói như vậy hiển nhiên là biểu lộ thái độ của chính nàng, đó là phải giúp Thiên Uyên Vực, hoặc là nói phải giúp Chu Nguyên
Giữa hai người này đến tột cùng có chuyện gì vậy?!
Ngay cả mấy người Y Thu Thủy, Lữ Tiêu, Mộc Liễu ở bên cạnh Chu Nguyên cũng tỏ ra khiếp sợ, bọn họ nhìn qua Tô Ấu Vi, sau đó lại nhìn qua Chu Nguyên ở một bên.
Hiển nhiên là ngay cả bọn họ cũng hoàn toàn không hiểu được tình huống này là như thế nào.
Đặc biệt là Y Thu Thủy, nàng thế nhưng mà biết rõ Chu Nguyên đến từ Thương Huyền Thiên, hơn nữa sau khi đi vào Hỗn Nguyên Thiên, Chu Nguyên vẫn thủy chung ở gần cùng nàng nhưng mà chuyện trước mắt là sao? Chu Nguyên làm như thế nào mà còn quen biết Tô Ấu Vi đại danh đỉnh đỉnh này vậy? Hơn nữa nhìn thần sắc của đối phương thì hai người còn không phải là bạn bèn quen biết đơn giản như vậy!
Nghe thấy lời nói của Tô Ấu Vi, sắc mặt của Từ Minh cũng trở nên âm trầm, không xác định. Hắn vốn dĩ còn cho rằng chuyện lần này sẽ rất dễ dàng được giải quyết, không nghĩ tới Tô Ấu Vi đột nhiên nửa đường giết ra làm cho chuyện trở nên khó khăn như vậy. Đối mặt với người sau, hắn thật sự cảm thấy vô cùng kiêng kị, hôm nay, trong hàng ngũ Thần Phủ Cảnh của Hỗn Nguyên Thiên, nếu như bàn về số lượng tinh thể nguyên khí của bản thân thì Tô Ấu Vi này chỉ sợ thật là hoàn toàn xứng đáng với vị trí thứ nhất.
Nếu như chiến đấu cùng đối phương, mặc dù Từ Minh có cuồng ngạo, cũng biết phần thắng của mình sẽ không cao.
Đương nhiên càng mấu chốt chính là Tô Ấu Vi còn đại biểu cho Tử Tiêu Vực
Yêu Khôi Vực bọn họ có thể không quan tâm đến suy nghĩ của Thiên Uyên Vực nhưng lại không thể xem Tử Tiêu Vực như không có gì.
Nhưng nếu cứ như vậy mà bỏ qua thì e rằng mặt mũi của Yêu Khôi Vực bọn họ sẽ không còn nữa?
Nghĩ đến đây, Từ Minh lập tức đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên rồi chợt cười lạnh nói:
- Chu Nguyên, ngươi cũng chỉ biết trốn ở sau lưng nữ nhân hay sao?
Chỉ có điều còn không đợi Chu Nguyên nói chuyện, Tô Ấu Vi đã bình tĩnh nói:
- Nếu như ngươi thật sự muốn đánh thì ta có thể tiếp ngươi.
Nghe thấy Tô Ấu Vi nói vậy, vô số ánh mắt sáng quắc hung hăng nhìn chằm chằm về phía Chu Nguyên, hận không thể đốt cháy chết người sau. Bọn họ cũng không rõ người sau đến tột cùng là có tài có đức như thế nào mà lại có thể làm cho Tô Ấu Vi xưa nay thanh nhã, ôn hòa mạnh mẽ bảo vệ hắn như thế.