Như vậy sẽ chỉ làm cho người khác trở thành ngư ông ngồi thu lợi.
Nhưng mà nếu như thu tay lại thì không khói khiến cho người khác cảm thấy hắn mềm yếu rồi. Từ Minh hắn là người nào? Hắn là Thiên kiêu chí tôn xếp hạng tám bên trên Thần Phủ Bảng của Hỗn Nguyên Thiên, chiến tích hiển hách. Mà Chu Nguyên này thì sao? Chỉ mới đánh bại có Trần Huyền Đông mà thôi. Làm sao có thể so sánh với hắn?
Vốn dĩ là hắn cho rằng sau khi mình ra mặt, Chu Nguyên này tất nhiên sẽ hạ thấp tư thái, cúi đầu nhanha sai. Nhưng mà hắn thực sự không có nghĩ đến vị Thiên kiêu xếp thứ chín mới trên Thần Phủ Bảng này cũng dám cường ngạnh ở trước mặt hắn như thế, chuyện này làm cho Từ Minh cảm thấy tức giận.
Thật sự là một kẻ không biết trời cao đất rộng là gì!
Từ Minh hít sâu một hơi, nâng bàn tay lên, những người của Yêu Khôi Vực ở sau lưng hắn thấy thế, vội vàng tập trung tinh thần, ngừng đòn tấn công chuẩn bị phát động lại.
Mà nhìn thấy cử động của Từ Minh, ở bên trong Vẫn Lạc Chi Thành lập tức vang lên một vài tiếng thở dài tiếc hận, Từ Minh này cuối cùng là vẫn giữ vững lý trí, không có nổi điên cùng Chu Nguyên.
Từ Minh nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trên mặt nở nụ cười khinh miệt rồi thản nhiên nói:
- Chu Nguyên, chúng ta đều phải gánh trách nhiệm nặng nề, ngươi cũng đừng biểu hiện ra loại tư thái chân trần không sợ đi giày này để hù dọa người.
- Nếu như ngươi thật sự là muốn đấu vậy thì ngươi ta hai người đến chiến một trận.
- Nếu như ngươi thua thì hãy lập tức thả người rồi lại xin lỗi.
- Nếu như ta thua vậy thì chúng ta sẽ lập tức trả lầu các số sáu lại cho Thiên Uyên Vực các ngươi.
- Như thế nào đây? Ngươi dám sao?!
Chung quanh có một mấy tiếng bàn luận xôn xao vang lên, Từ Minh này ngược lại là xảo trá, lại muốn ép cho Chu Nguyên phải ra tay. Tuy rằng lúc trước Chu Nguyên này đã đánh bại Trần Huyền Đông, nhưng cũng không có người nào thật sự cho rằng hắn có thực lực chống lại Thiên kiêu chí tôn như Từ Minh.
Cho nên nếu như hai người thật sự giao thủ thì chỉ sợ Chu Nguyên này sẽ bị thua thiệt.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Nguyên, muốn xem thái độ của hắn là như thế nào.
Ở dưới ánh mắt soi mói của mọi người, thần sắc của Chu Nguyên không thay đổi, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi muốn chơi như thế nào?
Nghe được câu trả lời của Chu Nguyên, khóe miệng của Từ Minh hơi nhếch lên. Hắn gỡ một chuỗi hạt châu màu trắng ở chỗ cổ tay xuống, cong ngón tay búng ra, năm hạt châu giống như là ngọc trắng bay ra, chỉ thấy được trong đó có hào quang sáng chói mắt bạo phát ra, rồi chỉ trong giây lát là chúng đã biến thành năm con thú ngọc to lớn có kích thước khỏang mười trượng.
Trên thân thể của những con thú ngọc to lớn kia đều dày đặc Nguyên văn cực kỳ huyền diệu, nanh vuốt sắc bén, lập loè hàn quang, một luồng khí tức thô bạo hung hãn tỏa ra.
Rống!
Năm con thú ngọc to lớn kia gào thét lên, sóng âm khuếch tán ra chung quanh, dẫn tới hư không đều hơi hơi chấn động.
Nhìn qua con thú ngọc to lớn kia, ánh mắt của tất cả mọi người đều có chút biến hóa, tràn đầy kiêng kị.
- Đây là Khôi Lỗi Bạch Ngọc của Yêu Khôi Vực, thực lực có thể so sánh với Thần Phủ Cảnh hậu kỳ, nếu như số lượng tinh thể nguyên khí dưới 18 triệu viên thì chưa chắc đánh thắng được!
Có người sợ hãi, thán phục lên tiếng.
Từ Minh nhìn về phía Chu Nguyên, thản nhiên nói:
- Chỉ cần ngươi có thể đánh bại năm con Khôi Lỗi Bạch Ngọc này của ta ở trong thời gian nửa nén hương thì coi như là ngươi thắng.
Mà lời vừa nói ra, lập tức đã khiến cho một vài người bàn luận xôn xao.
Mộc Liễu chau mày, thấp giọng nói:
- Khôi Lỗi Bạch Ngọc này rất lợi hại, nếu như năm con hợp sức lại thì chiến lực sẽ càng mạnh hơn nữa. Ta nghĩ cho dù là Trần Huyền Đông kia chiến đấu thì cũng sẽ bị năm con Khôi Lỗi Bạch Ngọc này giày vò đến kiệt sức.
Y Thu Thủy nói:
- Chu Nguyên, Yêu Khôi Vực lợi hại nhất chính là khôi lỗi của bọn họ, đừng nên mắc lừa!
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào năm con Khôi Lỗi Bạch Ngọc Thú trông rất sống động kia. Lúc này, trong mắt của những con thú này còn lóe ra tia sáng hung hãn, những khôi lỗi này hoàn toàn chính xác là rất mạnh mẽ. Giống như là Mộc Liễu đã nói, chỉ sợ Trần Huyền Đông kia đối mặt với năm con Khôi Lỗi Bạch Ngọc đều chưa chắc có thể lấy được chỗ tốt gì. Chỉ là hiện tại, so sánh với lúc chiến đấu với Trần Huyền Đông, hắn lại đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần rồi.
Từ Minh kia cực kỳ tự ngạo, thậm chí còn không muốn tự mình ra tay chiến đấu với hắn, mà là muốn dựa vào năm con Khôi Lỗi Thú làm cho hắn khó chịu nổi.
Thật đúng là cuồng ngạo đó.
Từ Minh nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, thản nhiên nói:
- Thế nào, có dám hay không?
Thần sắc của Chu Nguyên cực kỳ bình tĩnh. Hắn không trả lời mà chỉ tiến lên một bước.
Thấy thế, Từ Minh lập tức nở một nụ cười âm lãnh, vui vẻ. Thằng ngu này thực sự cho rằng điều kiện hắn đưa ra là đơn giản như vậy sao?
Hắn đương nhiên có thể cảm giác được, Chu Nguyên mạnh mẽ hơn Trần Huyền Đông nhiều lắm. Nếu như chiến đấu toàn lực thì năm con Khôi Lỗi Bạch Ngọc Thú không thể nào ngăn được Chu Nguyên, nhưng đáng tiếc chính là trong cơ thể năm con Khôi Lỗi Thú này của hắn có khắc Ám Thù Võng kết giới, một khi đối địch, có thể kéo đối phương vào trong đó, vây khốn trong thời gian dài.
Cho nên, Khôi Lỗi Bạch Ngọc Thú này không phải dùng chiến lực làm chủ, mà là có tác dụng phụ trợ làm mệt mỏi, tiêu hao sức mạnh của đối phương!
Mặc dù thực lực của Chu Nguyên này cũng không kém, nhưng năm con Khôi Lỗi Bạch Ngọc Thú muốn vây khốn hắn trong vòng nửa nén hương lại không khó.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Từ Minh cũng có thần sắc mỉa mai xuất hiện, Chu Nguyên này cũng quá ngu dốt rồi, dễ dàng bị rơi vào bẫy của hắn như vậy.
Hắn nhanh chóng kết ấn, năm con Khôi Lỗi Bạch Ngọc Thú lập tức mãnh liệt bắn ra.
Thấy thế, trên thân thể của Chu Nguyên có nguyên khí bàng bạc dâng lên đến.
Ầm!
Chỉ có điều, ngay khi Chu Nguyên chuẩn bị muốn ra tay thì chỉ trong một cái chớp mắt, thần sắc trên mặt của hắn chợt khẽ biến đổi, bởi vì hắn cảm giác được trong thiên địa có một luồng nguyên khí cực kỳ cường đại đột nhiên bộc phát.
Một dòng nước lũ bằng nguyên khí khổng lồ màu tím đậm ầm ầm từ trên trời giáng xuống, tựa như là thác nước vậy.
Cảm nhận được uy áp tỏa ra từ dòng nước lũ bằng nguyên khí này, con ngươi của Chu Nguyên cũng không khỏi co rụt lại.
Ầm ầm!
Chỉ có điều, dòng nước lũ bằng nguyên khí cường đại đến mức làm cho Chu Nguyên đều kinh hãi lại không phải là hướng về phía hắn, mà là chuẩn xác đánh lên trên đầu năm con Khôi Lỗi Bạch Ngọc Thú đang mãnh liệt bắn ra kia. Và chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, năm con Khôi Lỗi Bạch Ngọc Thú đã ầm ầm nổ tung.
Những mảnh vỡ bay đầy trời.
Cảnh tượng bất thình lình xảy ra này làm cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Năm con Khôi Lỗi Bạch Ngọc Thú lợi hại như thế lại bị miểu sát rồi!
Ngay cả hai người trong cuộc là Chu Nguyên cùng Từ Minh cũng đều ngẩn người. Sau một lúc, sắc mặt của Từ Minh trở nên tái nhợt, hắn lạnh lùng nói:
- Ai? Là ai vừa mới ra tay?
Chỉ trong một cái chớp mắt, ánh mắt của Chu Nguyên cùng Từ Minh cơ hồ là đồng thời nhìn về một hướng, sau đó hai người đều sững sờ.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy, ở chỗ đó trên một cây xanh cao lớn, một bóng hình xinh đẹp mặc váy tím đang nhẹ nhàng đứng trên ngọn cây, dáng người yểu điệu, tay áo bồng bềnh, giống như là tiên nữ giáng trần, gương mặt của nàng trắng nõn như ngọc, thanh lệ động lòng người, có thể nói là quốc sắc thiên hương.
Dung nhan, khí chất như vậy làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
Chỉ có điều rất nhanh, rất nhiều người đã nhận ra bóng hình xinh đẹp, dung nhan tuyệt mỹ này là người nào. Vào lúc này, có vô số giọng nói thể hiện sự khó tin vang lên:
- Đó là Tô Ấu Vi của Tử Tiêu Vực!
Trong thành lập tức có chút bạo động, phải biết rằng, so sánh với Chu Nguyên, thanh danh Tô Ấu Vi tại Hỗn Nguyên Thiên cũng không biết là cường thịnh gấp bao nhiêu lần.
Ở trong ánh mắt kinh diễm của mọi người, Tô Ấu Vi mỉm cười, sau đó áy náy nói với Từ Minh:
- Xin lỗi nha. Lúc trước, nguyên khí đột nhiên không khống chế được.
Sau đó, nàng cũng mặc kệ sắc mặt âm trầm, không xác định của Từ Minh, hai con ngươi thanh linh chuyển hướng về phía Chu Nguyên, hàm răng khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, im lặng không nói. Ở dưới ánh mặt trời, mọi người mới phát hiện ở trong đôi mắt xinh đẹp của nàng giống như là có thêm một giọt nước mắt đang ngưng đọng.
Nàng cứ như vậy, lẳng lặng nhìn hắn.
Giống như năm đó, ở trong Đại Chu Thành, thời điểm hai người phải chia lìa.