- Chu Nguyên này vẫn là quá tự đại! Chẳng lẽ hắn thực sự cho rằng đánh bại Trần Huyền Đông là hắn đã có tư cách ngang hàng cùng Thiên kiêu chí tôn xếp hạng trước tám như Từ Minh rồi hay sao?
Tiết Kinh Đào lắc đầu, giọng nói có chút mỉa mai.
- Ồ! Ấu Vi sư muội đâu rồi?
Bỗng nhiên, giống như là nhận ra điều gì đó, Tiết Kinh Đào nhìn quanh bốn phía, nghi ngờ hỏi.
Những đệ tử khác cũng có kỳ quái lắc đầu, nói:
- Vừa rồi Ấu Vi sư muội còn ở nơi này mà.
Trong Cửu Vực Trang, vào lúc này, rất nhiều ánh mắt xem kịch vui đều tập trung về chỗ cửa lớn của Cửu Vực Trang.
Mà ở chỗ cửa lớn kia, sắc mặt của Chu Nguyên vẫn cực kỳ lạnh nhạt, tựa như là cũng không phát giác nơi đây đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Cừu Thứu kia lau vết máu ở ngoài miệng. Hôm nay hàm răng của hắn đã bị đánh nát, muốn nói cũng nói không nên lời, nhưng đôi mắt đầy hàn ý vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên.
Hưu!
Đột nhiên, tất cả mọi người nhìn về phía bên trong của Cửu Vực Trang.
Chỉ thấy được chỗ đó, mấy trăm bóng người nhanh chóng phá không bay tới rồi đáp xuống trên một cây cổ thụ gần cửa lớn.
Ở phía trước nhất có một bóng người chậm rãi đáp xuống ngọn cây, trong thiên địa có chấn động nguyên khí kinh người như ẩn như hiện.
Tất cả mọi người nhìn lại, chỉ thấy được người này là một thanh niên gầy khô, mặc một bộ quần áo màu đen, trên cổ tay của người thanh niên này có treo mấy vòng dây hạt châu, ánh mắt âm lãnh, trên trán có hàn ý không che dấu được.
Vừa đáp xuống, ánh mắt của hắn đã đảo qua chỗ cửa lớn của trang viên, cuối cùng dừng lại ở trên người Chu Nguyên.
Hai mắt của hắn hơi híp lại, có giọng nói lạnh nhạt vang lên.
- Thả người ra rồi, nói xin lỗi Cừu Thứu thì ta sẽ không tính toán chuyện hôm nay. Bằng không thì các ngươi cũng không cần phải đi vào Vẫn Lạc Chi Uyên nữa.
Từ Minh đứng ở trên đỉnh cây cổ thụ, ánh mắt hờ hững nhìn xuống chỗ mấy người Chu Nguyên.
Mà khi câu nói kia của hắn được vang lên, sắc mặt của mấy người Lữ Tiêu, Mộc Liễu, Hàn Uyên đều biến đổi, trong mắt có lửa giận bốc cháy lên, Từ Minh này thật đúng là như đồn đãi, cuồng ngạo đến không có giới hạn rồi.
Chu Nguyên chính là Tổng Các chủ của bốn Các trong Thiên Uyên Vực, địa vị vô cùng cao quý, mà Cừu Thứu kia chỉ là hạng người vô danh của Yêu Khôi Vực, sao Từ Minh dám để Chu Nguyên xin lỗi hắn!
Lời nói này của Từ Minh quả thực là đang nhục nhã Thiên Uyên Vực bọn họ.
Mà lúc này, nghe thấy lời nói ấy, hai mắt của Chu Nguyên cũng không khỏi híp lại. Hắn nhìn chằm chằm vào Từ Minh, nói:
- Ngươi rốt cục cũng cam lòng lộ diện rồi sao? Trước khi nói đến chuyện của Cừu Thứu thì cũng nên nói về việc Yêu Khôi Vực các ngươi vô cớ chiếm cứ lầu các của Thiên Uyên Vực chúng ta đã chứ nhỉ?
Từ Minh hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trầm giọng nói:
- Ngươi nghe không hiểu lời nói của ta hay sao? Ta bảo ngươi thả người rồi xin lỗi.
Chu Nguyên lắc đầu:
- Xem ra các hạ không có ý định giải quyết vấn đề này rồi.
- Lột hết quần áo, treo lên cửa thành.
Chu Nguyên phất phất tay, lạnh nhạt nói.
Nghe được mệnh lệnh của Chu Nguyên, những đệ tử của Thiên Uyên Vực đang trông giữ mấy người Cừu Thứu, lập tức bắt đầu lột y phục, mà lúc này sắc mặt của mấy người Cừu Thứu cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa, bọn họ vội vàng hô lớn kêu cứu, nếu quả thật bị lột hết quần áo rồi treo lên cửa thành thì mặt mũi bọn họ có thể nói là mất hết rồi.
Mà nghe được Chu Nguyên nói vậy, trong mắt của Từ Minh có ánh sáng âm hàn, lạnh lẽo bắn ra rồi hắn điềm nhiên nói:
- Cho mặt không biết xấu hổ, cướp người về cho ta!
Hắn vừa ra lệnh, gần trăm người của Yêu Khôi Vực ở sau lưng hắn lập tức rục rịch.
- Người của Thiên Uyên Vực nghe lệnh, bày trận, ai dám tiến lên, giết!
Chu Nguyên quát lên.
- Vâng!
Nghe được mệnh lệnh của Chu Nguyên, tất cả 2000 người của Thiên Uyên Vực lập tức đồng thanh hét to đáp ứng. Chỉ sau nháy mắt, nguyên khí bàng bạc, hùng hồn bộc phát ra, tất cả hung dữ, nhìn chằm chằm vào những người của Yêu Khôi Vực kia.
Mà bị 2000 người nhìn thẳng như vậy, người của Yêu Khôi Vực kia cũng hơi bất ngờ. Bọn họ đúng là thật không dám động thủ, bởi vì nếu quả thật 2000 người bên phía đối phương cùng ra tay thì cho dù là có Từ Minh, bọn họ cũng không đỡ nổi. Dù sao thì lần này tới, bọn họ cũng chỉ dẫn theo chừng trăm người mà thôi.
Thấy thế, trong Vẫn Lạc Chi Thành, có vô số tiếng hít khí lạnh vang lên.
Ai cũng không nghĩ tới Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực kia vậy mà lại hung hãn như thế, chẳng lẽ hắn lại thực sự muốn khai chiến với Yêu Khôi Vực ở ngay đây hay sao?
Nhìn qua cảnh tượng này, trong mắt của Từ Minh có tia sáng hung hãn lập loè, hắn trầm giọng nói:
- Xem ra Thiên Uyên Vực cũng không đợi được Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực bắt đầu đã muốn khia chiến với Yêu Khôi Vực ta hay sao? Cũng không phải là ta xem thường các ngươi, chỉ bằng đội ngũ mấy người các ngươi thì chỉ sợ không phải đối thủ của Yêu Khôi Vực ta!
Lần này, Yêu Khôi Vực bọn họ có tới 3000 người đến đây, hơn nữa không chỉ số lượng vượt qua mà cả thực lực chỉnh thể cũng mạnh hơn Thiên Uyên Vực nữa. Nếu thật sự muốn đấu thì nhất định sẽ là Yêu Khôi Vực bọn họ chiếm cứ thượng phong.
Chu Nguyên thản nhiên nói:
- Không có việc gì. Từ huynh không cần cân nhắc cho chúng ta, đơn giản là lưỡng bại câu thương mà thôi. Ta nhớ trong lần trước Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực, Thiên Uyên Vực ta đứng ở vị trí cuối cùng thì phải? Lần này cũng coi như thành tích không thay đổi, nói chung là sẽ không kém hơn được nữa rồi.
- Cho nên nếu như có thể kéo cho Yêu Khôi Vực các ngươi xuống cùng một chỗ, cũng coi như là có chút thành tích về báo cáo với cấp trên rồi.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, vô số người đều cảm thấy cực kỳ khó chịu, mí mắt cũng hơi run rẩy. Vị Tổng Các chủ mới này của Thiên Uyên Vực thật đúng là hung hăng đấy. Chỉ có điều những lời hắn vừa nói đúng là vẫn hơi có lý. Dù sao Thiên Uyên Vực đã xếp ở vị trí thứ nhất từ dưới lên trong mấy năm rồi, thêm một năm nữa thì có làm sao? Chẳng lẽ còn có vị trí thấp hơn được nữa hay sao? Đây đúng là chân trần không sợ đi giày đó.
Thực lực của Yêu Khôi Vực hoàn toàn chính xác là mạnh hơn Thiên Uyên Vực một bậc. Nhưng nếu quả thật hai bên khai chiến ở chỗ này, Yêu Khôi Vực cho dù có thể thắng, vậy cũng sẽ bị tổn thất thảm trọng, thậm chí có khả năng ngay cả ba cửa ải đều không qua được.
Như vậy ngược lại là không duyên cớ tiện nghi cho những thế lực đỉnh tiêm kia.
Lúc này, ở bên trong Vẫn Lạc Chi Thành, nghe được những lời này của Chu Nguyên, con mắt của các thành viên trong đội ngũ cuả một vài thế lực đỉnh tiêm đều sáng lên, không ngừng hô hào ở trong lòng rằng lên đi ..., đánh nhau đi ...!
Từ Minh nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, ánh mắt của hắn càng ngày càng lạnh như băng. Hiển nhiên là hắn cũng không nghĩ tới, Chu Nguyên cũng dám uy hiếp hắn như vậy!
Nếu như lúc này ở đây chỉ có một mình hắn thì hôm nay vô luận như thế nào hắn đều muốn đập cho Chu Nguyên này một trận. Nhưng mà đáng tiếc …
Hiện tại, hắn còn gánh vác trách nhiệm về thành tích của Yêu Khôi Vực trong lần Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực nà. Hắn không biết liệu Chu Nguyên có phải thật sự dám khai chiến và liều mạng với bọn họ ngay ở chỗ này hay không? Nhưng hắn không thể đánh bạc, bởi vì một khi cuộc chiến thật sự bộc phát, đến lúc đó tổn thất tất nhiên là điều khó tránh khỏi, hơn nữa muốn thu tay đều không làm được.