Chương 52
Lương Tê Nguyệt cuối cùng khóc mệt lả, đến cả ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết. Khi cô tỉnh lại thì trời đã sang ngày hôm sau.
Mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay Thẩm Ký Vọng.
Đầu cô gối trên cánh tay anh, vòng eo được anh ôm trọn, một tư thế thân mật và ấm áp.
Gương mặt Thẩm Ký Vọng ở ngay trước mắt. Sau khi ngủ, ngũ quan của anh bớt đi vẻ sắc lạnh thường thấy, hàng mi dài rậm như cánh quạ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng.
Cô quên mất ai đã từng nói với cô rằng, đàn ông môi mỏng bẩm sinh đã lạnh nhạt với tình cảm.
Trước đây Lương Tê Nguyệt không bao giờ tin vào những điều xem tướng này, nhưng không hiểu sao lúc này cô lại đột nhiên nhớ đến.
Ký ức dừng lại ở đêm qua, anh vẫn luôn dịu dàng dỗ dành, rồi hôn cô.
Anh hứa với cô rằng sau này sẽ không để cô phải lo lắng như vậy nữa.
“Đừng khóc nữa, bảo bối, được không?”
Anh học những cách dỗ dành này từ đâu không biết.
Có lẽ vì sự dịu dàng trong mắt anh quá đỗi dễ khiến người ta chìm đắm, cử chỉ dỗ dành lại quá đỗi ân cần.
Trái tim Lương Tê Nguyệt lại mềm đi lần nữa.
Cô vừa định ngồi dậy, cánh tay đang ôm ngang eo cô siết lại, kéo cô trở về.
Đầu anh gối lên vai cô, giọng Thẩm Ký Vọng vừa tỉnh giấc trầm khàn, như tiếng đàn cello kéo qua, lọt vào tai cô: “Ngủ thêm chút nữa, hửm?”
Lương Tê Nguyệt khẽ né tránh, mặt áp vào gối, “Không muốn ngủ nữa.”
Thẩm Ký Vọng mở mắt, hành động tự nhiên hôn lên cổ cô một cái, rồi chiều theo ý cô: “Được, vậy không ngủ nữa.”
“Em đói không, sáng nay muốn ăn gì?”
“Hoành thánh.”
“Được, anh đi mua.”
Thẩm Ký Vọng lập tức rời giường, quay lưng lại với cô, mặc chiếc áo khoác bóng chày. Vai anh rộng rõ ràng, eo thon gầy, tỉ lệ cơ thể cực chuẩn, hình tam giác ngược hoàn hảo, như một chiếc móc áo di động.
Mặc xong quần áo, trước khi đi anh hôn lên trán cô, giọng nói trầm ấm dễ nghe: “Em vệ sinh cá nhân trước đi.”
Hai người dường như đã trở về với kiểu tương tác ban đầu, ngọt ngào và ấm áp, ngầm hiểu không nhắc đến chuyện giận hờn tối qua.
Sau bữa sáng, Thẩm Ký Vọng chở Lương Tê Nguyệt về nhà.
Khi gặp đoạn đường thông thoáng, anh dùng một tay giữ vô lăng, thỉnh thoảng lại đưa tay kia nắm lấy tay Lương Tê Nguyệt, không rời được mà x** n*n phần thịt lòng bàn tay cô, rồi tranh thủ lúc dừng đèn đỏ hôn lên mu bàn tay cô.
Danh sách nhạc đang bật trong xe đều là những bài Lương Tê Nguyệt từng chia sẻ với anh, những món đồ treo nhỏ trước ghế phụ cũng là quà cô tặng, cả chiếc gối ôm hình mèo nằm yên tĩnh ở ghế sau cũng là do cô mua.
Lương Tê Nguyệt nhìn thấy những thứ này, cảm xúc đã có sự thay đổi.
Cô rất thích việc anh đặt những thứ liên quan đến cô ở bên cạnh.
Dường như chỉ có như vậy, cô mới cảm nhận được rằng mình đã bước vào thế giới của Thẩm Ký Vọng.
Cô biết thế giới của anh rất rộng lớn, có lẽ cần thêm thời gian.
Cô tự nhủ, cố gắng thêm chút nữa.
Lương Tê Nguyệt nhìn qua cửa kính phía trước, những hàng cây trụi lá bên đường cao lớn thẳng đứng, những chiếc lá khô đã hoàn toàn đổi màu, bị gió thổi rụng, chao đảo rơi xuống đất.
Mùa đông năm nay liệu có thể nhanh qua đi không.
Cô bắt đầu nhớ mùa hè rồi.
*
Gần Tết, mấy ngày nay Lương Tê Nguyệt ở lì trong nhà, không đi đâu cả.
Lương Trọng Viễn đã đi công tác nước ngoài, phải đến hai mươi bảy Tết mới về. Cô ở nhà một mình thấy buồn chán, định tìm việc gì đó làm, chợt phát hiện chiếc máy tính bảng của mình hình như để quên ở nhà Thẩm Ký Vọng. Trong đó còn lưu bản thiết kế của cô.
Cô muốn tranh thủ lúc có cảm hứng để vẽ nốt phần còn lại.
Buổi chiều Thẩm Ký Vọng có nói với cô tối nay anh có một buổi tiệc, sẽ ở chỗ Mộ Lâm.
Lương Tê Nguyệt bèn không nói với anh chuyện mình sẽ đến nhà anh, định tự mình qua lấy.
Cô ăn tối xong mới đi. Vừa lấy được máy tính bảng, Lương Tê Nguyệt nhận được điện thoại của ba cô, nói ông đã xuống máy bay và về đến Nam Thành rồi.
Lương Tê Nguyệt: “Ba, không phải ngày mai ba mới về sao?”
Lương Trọng Viễn: “Nhớ Thất Thất nhà mình quá, nên về sớm.”
“Nhưng chưa về đến nhà ngay đâu, lái xe còn mất hơn một tiếng rưỡi nữa.”
Khoan đã, về nhà?
Cô đang không có ở nhà.
Lương Tê Nguyệt bỗng thấy hơi chột dạ.
Lương Trọng Viễn ở đầu dây bên kia không nghe thấy câu “Dạ con đợi ba về” từ con gái mình, nhanh chóng nhận ra có điều bất thường.
“Giờ con đang ở đâu đấy?”
Lương Tê Nguyệt do dự một lúc rồi quyết định nói thật.
Lương Trọng Viễn hỏi tài xế, bảo anh ta đi vòng qua đón cô về nhà cùng.
Lương Tê Nguyệt không dám không đồng ý, vâng một tiếng.
Cô ở lại chỗ Thẩm Ký Vọng đợi ba đến đón.
Đợi mãi thấy buồn ngủ, cảm giác thời gian trôi qua rất lâu rồi mà sao ba cô vẫn chưa đến, mí mắt không tự chủ được mà sụp xuống.
Gần như ngay khoảnh khắc sắp ngủ thiếp đi, Lương Tê Nguyệt chợt tỉnh giấc, không hiểu vì sao.
Chiếc điện thoại đặt trên sofa bỗng reo vang, tiếng chuông rất lớn, nghe có vẻ chói tai.
“Alo, xin hỏi đây có phải là người nhà của Lương Trọng Viễn không?”
…
Lương Tê Nguyệt đến bệnh viện thì Lương Trọng Viễn đang được cấp cứu.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, tóc đen che mặt, dáng người gầy gò, bất lực cúi đầu.
Một cảm giác hoảng loạn mà đã lâu không gặp.
Giống hệt cái cảm giác ngày xưa bác sĩ nói mẹ cô bị ung thư giai đoạn cuối.
Gần đây hình như gặp hạn, những người bên cạnh cô liên tiếp xảy ra chuyện.
Cô nhìn chiếc điện thoại trên tay, không kìm được gọi cho Thẩm Ký Vọng.
Cô nhớ anh quá, rất muốn anh có mặt bên cạnh cô lúc này.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Nhưng đầu dây bên kia không ai nhấc máy.
Lương Tê Nguyệt gọi lần thứ nhất, lần thứ hai…
Kết quả vẫn như vậy.
Bên cạnh bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, trừ Lương Tứ còn ở xa, tất cả người nhà họ Lương đều đã đến.
Bà nội Lương được hai cô con dâu dìu, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng kín, ánh mắt rơi xuống Lương Tê Nguyệt đang ngồi trên ghế: “Sao lại xảy ra chuyện như thế này, A Viễn không phải đang trên đường về nhà sao, sao lại đi qua con đường đó.”
Lương Tê Nguyệt: “Con… con không ở nhà, ba con qua đón con.”
Bà nội Lương chất vấn: “Tối muộn thế này chị không ở nhà chạy lung tung gì, còn bắt ba chị đi đón, lớn rồi không tự về được sao? Nó không đi đón chị ở đó thì đã không xảy ra chuyện này rồi!”
Bà không hỏi nguyên nhân, lập tức đổ hết lỗi lầm lên đầu Lương Tê Nguyệt.
Con trai cả Lương Bá Xương lên tiếng: “Mẹ, đây là tai nạn, không ai muốn cả.”
Vợ ông là Lâm Lam cũng phụ họa: “Đúng đó mẹ, mẹ không thể nói như vậy được. Thất Thất là con gái của Trọng Viễn, nó cũng không muốn ba nó gặp chuyện này.”
Tần Cầm thấy vậy, đảo mắt, khi mở lời lại vòng vo đưa chuyện trở lại: “Anh hai bình thường cưng chiều Thất Thất nhất, muốn hái cả mặt trăng trên trời xuống cho nó. Anh ấy muốn đi đón con gái mình, ai mà cản được.”
“Nhưng tối muộn thế này, Thất Thất sao con còn ở bên ngoài, có phải là ở với… bạn trai con không?”
Tần Cầm đối diện với ánh mắt hơi lạnh lùng của Lương Tê Nguyệt, biết mình đoán đúng tám chín phần: “Con đừng nhìn thím ba như vậy, thím ba cũng chỉ quan tâm con thôi, nghe nói con có bạn trai, sao không dẫn về ra mắt mọi người?”
“Không liên quan đến thím.”
Lương Tê Nguyệt lúc này tâm trạng cực kỳ tệ, đang ở điểm giới hạn sắp bùng nổ, nên lời nói ra rất gay gắt.
Lương Nghị đứng bên cạnh Tần Cầm nổi giận: “Lương Tê Nguyệt, mày nói chuyện với mẹ tao kiểu gì thế!”
“Mày đừng chối, bạn tao nói hết rồi, bạn trai mày ở bên Thiên Loan đúng không, mày còn sống chung với nó nữa!”
Lương Tê Nguyệt lại nhìn sang Lương Nghị, dành cho cậu ta một câu y hệt: “Không liên quan đến cậu.”
Tần Cầm kinh ngạc: “Thiên Loan là khu nhà giàu đó, nhà ở đó đắt lắm, không phải người bình thường mua nổi đâu. Thất Thất, bạn trai con bao nhiêu tuổi rồi, con đừng có đi sai đường…”
“Hừ, y như mẹ nó, chỉ thích người có tiền.” Bà nội Lương tiếp lời.
Sắc mặt Lương Tê Nguyệt hoàn toàn lạnh xuống.
Không khí xung quanh chết lặng, Lương Tê Nguyệt chợt cười, nụ cười đầy châm biếm, cô nói từng chữ rõ ràng: “Bà chẳng phải cũng vậy sao, bà thích ông cũng vì ông có tiền…”
“Chát——”
Một tiếng bạt tai giòn giã cắt ngang lời cô chưa nói hết.
Lương Tê Nguyệt bị đánh lệch mặt, má truyền đến cảm giác đau rát, rất nhanh đã ửng đỏ một mảng.
Cô ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lùng, nhìn người đang đứng trước mặt, bà nội cô.
Bà nội Lương tức đến run người, trừng mắt giận dữ.
Bị một người vai vế nhỏ hơn nói thẳng mặt như vậy, ai mà chịu nổi.
Sau lưng bà là Tần Cầm và Lương Nghị với vẻ mặt hả hê, cùng với Lương Bá Xương và Lâm Lam, cả hai đều tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Lâm Lam vội vàng bước tới đứng chắn trước Lương Tê Nguyệt, mặt đầy đau lòng: “Thất Thất…”
“Bác cả, con không sao.” Lương Tê Nguyệt quay đầu đi, miệng không chịu thua: “Con chỉ nói sự thật thôi.”
Bà nội Lương: “Mày…”
“Làm gì ồn ào thế! A Viễn còn đang trong phòng phẫu thuật, các người có muốn làm tôi tức mà ngã xuống cùng nhập viện không.” Ông nội Lương lên tiếng.
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra từ bên trong.
Lương Tê Nguyệt bước chân lảo đảo đi đến trước mặt vị bác sĩ đeo khẩu trang.
“Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?” Bà nội Lương giành nói trước.
“Ca phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi…”
Trái tim Lương Tê Nguyệt cuối cùng cũng nhẹ nhõm, cô cúi người cảm ơn bác sĩ.
—
Biết Lương Trọng Viễn đã thoát khỏi nguy hiểm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lương Bá Xương đề nghị thay phiên nhau trực, để một số người về nghỉ ngơi trước. Lương Tê Nguyệt xin được ở lại đầu tiên, cô muốn thấy ba cô tỉnh lại mới yên tâm.
Trước khi đi, Lâm Lam ôm cô một cái, nói: “Có chuyện gì thì gọi cho bác cả nhé.”
“Vâng, cảm ơn bác cả.”
Sau khi người nhà họ Lương rời đi, Lương Tê Nguyệt vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Nước lạnh mạnh mẽ tạt vào mặt cô, cảm giác buốt giá khiến đầu óc đang choáng váng của cô tỉnh táo được đôi chút. Cô hít sâu vài hơi, mở mắt nhìn chính mình trong gương.
Không biết là nước hay nước mắt đang chảy dài từ khóe mắt cô, không sao ngừng lại được.
Trở lại cửa phòng bệnh, cô ngồi lại trên ghế.
Một bóng người đổ xuống trước mặt cô, cô vẫn cúi đầu, một đôi giày thể thao nam xuất hiện trong tầm mắt, rất mới, trắng sáng lóa.
Trong ký ức, cô chưa từng thấy Thẩm Ký Vọng đi đôi giày này, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô vẫn ôm hy vọng mong manh, hy vọng người đang đứng trước mặt cô là anh.
Cô ngẩng đầu, ánh đèn trắng trên trần nhà chói mắt, chiếu vào khuôn mặt đẹp trai và sạch sẽ của chàng trai.
Nhìn rõ người đến, cô gọi: “Anh.”
Giọng nói này, chứa đựng nỗi kìm nén suốt cả đêm của cô.
Lương Tứ nửa quỳ trước mặt cô, người anh dính bụi đường, nhìn là biết đã vội vã chạy đến, anh còn đang th* d*c khi nói: “Anh đến rồi, đừng sợ.”
Anh nhanh chóng phát hiện vết đỏ trên má trái cô, cau mày, lạnh giọng hỏi: “Ai đánh em?”
Lương Tê Nguyệt: “Người mà anh không dám đánh.”
Lương Tứ đoán ngay ra: “Là bà nội?”
Lương Tê Nguyệt gật đầu, kể sơ qua cho anh nghe chuyện vừa xảy ra.
Lương Tứ: “Em đừng để lời bà nội nói trong lòng.”
Lương Tê Nguyệt: “Sẽ không.”
Nói thì là vậy, nhưng Lương Tê Nguyệt không thể phủ nhận một điều bà nội Lương nói là đúng.
Nếu Lương Trọng Viễn không đi đón cô thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này.
Dù là tai nạn, nhưng nếu không có cái “nếu” này, khả năng xảy ra tai nạn xe cộ sẽ thấp hơn.
Là cô có lỗi với ba cô.
Cô chỉ cần nghĩ đến là thấy sợ hãi.
Cô chỉ có một người ba này thôi, ông là người thân yêu nhất của cô trên đời, cô không thể mất ông.
…
“Thập Lục, xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn rồi!”
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên trong căn biệt thự yên tĩnh, Võ Kiệt vòng qua phòng khách chất đầy chai rượu, ba bước một bậc thang chạy lên lầu hai.
Thẩm Ký Vọng đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng người bên ngoài đang dùng sức đập cửa phòng.
Anh kéo chăn lên che đầu, không muốn để ý.
“Thẩm Ký Vọng, cậu mà chưa chết thì mau mở cửa cho tôi!” Võ Kiệt chửi thề thẳng thừng, chuyển sang dùng chân đạp cửa phòng.
Ngay lúc cậu ta đạp lần thứ hai vào cánh cửa, cửa cuối cùng cũng mở, bóng Thẩm Ký Vọng xuất hiện trước mặt cậu. Chưa kịp nói gì, anh đã bị Võ Kiệt kéo đi.
Võ Kiệt mặt nặng trịch, không nói một lời thừa thãi: “Ba Thất Thất bị tai nạn xe, đang trong bệnh viện…”
Thẩm Ký Vọng hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt lim dim trợn to, sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh vơ lấy chiếc áo khoác trên sofa vội vã chạy ra ngoài, Võ Kiệt phía sau nhắc nhở: “Thập Lục, cậu chưa thay giày!”
Thẩm Ký Vọng chặn một chiếc taxi, tài xế hỏi đi đâu, anh không trả lời được, không biết là bệnh viện nào.
May mắn là lúc này Võ Kiệt đã đuổi kịp, cậu thở hồng hộc, ngồi vào ghế sau, báo địa chỉ bệnh viện cho tài xế.
Điện thoại Thẩm Ký Vọng nằm trong túi áo khoác, mở màn hình lên anh thấy ba cuộc gọi nhỡ, đều do Lương Tê Nguyệt gọi đến.
Anh lập tức gọi lại.
Điện thoại mãi không kết nối được, anh gọi cuộc thứ hai.
Nhưng lần này reo được ba bốn giây thì bị dập máy.
…
Tiếng dép lê lẹp xẹp vang lên trong hành lang yên tĩnh, rất đột ngột, cũng rất gấp gáp.
Thẩm Ký Vọng cách một khoảng rất xa đã nhìn thấy Lương Tê Nguyệt đang ngồi trên chiếc ghế dài màu xanh bên ngoài phòng bệnh, bên cạnh là Lương Tứ.
Rõ ràng cả hai đều nghe thấy tiếng bước chân của người đến, nhưng chỉ có Lương Tứ ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Ký Vọng vẫn còn đang th* d*c, hơi trắng thoát ra trong không khí, anh hỏi: “Bác trai không sao chứ?”
Thẩm Ký Vọng sau khi xuống xe đã chạy vào, trên người mặc chiếc áo khoác phao đen, dây kéo không kéo, để lộ bộ đồ ngủ bên trong, dưới chân vẫn đi dép lê, ngón chân đã hơi đỏ lên.
Anh không chỉ quần áo lôi thôi, ngay cả tóc cũng rối bù, vừa ngủ dậy đội cái đầu tổ quạ chạy ra ngoài, lại bị gió lớn bên ngoài thổi một lúc.
Anh luôn là người theo chủ nghĩa tinh tế, Lương Tứ chưa từng thấy anh không chú trọng hình tượng đến mức này.
Lương Tứ trả lời: “Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng cần theo dõi tại bệnh viện.”
Thẩm Ký Vọng thở phào một hơi, thần kinh căng thẳng được thả lỏng đôi chút: “Vậy thì tốt rồi.”
Anh nhìn sang Lương Tê Nguyệt bên cạnh Lương Tứ, cô biết anh đến, nhưng vẫn luôn cúi đầu không nhìn anh.
Lương Tê Nguyệt nghe thấy giọng anh, cuối cùng cũng có chút phản ứng, nghiêng đầu nhìn Lương Tứ: “Anh, anh về đi.”
Lương Tứ thấy rõ Lương Tê Nguyệt có chuyện muốn nói với Thẩm Ký Vọng, anh đồng ý một tiếng.
Rồi kéo cả Võ Kiệt cùng đi.
Thẩm Ký Vọng không ngồi, trực tiếp ngồi xổm xuống, gấu áo phao thậm chí còn chạm xuống đất, anh cũng không quan tâm.
Anh nhìn đôi tay Lương Tê Nguyệt đặt trên đầu gối, muốn đưa tay chạm vào nhưng cô né tránh.
Cảm giác hoảng loạn trong lòng Thẩm Ký Vọng từ lúc thấy ba cuộc gọi nhỡ trên điện thoại vẫn chưa tan biến, gặp lại cô, sự bất an lại càng nhân lên.
“Anh xin lỗi, anh không nghe máy em.” Anh nhận lỗi trước.
“Không sao, em biết có lẽ anh đang ngủ.”
Cuối cùng cô cũng mở lời, nói với anh câu đầu tiên, vừa chu đáo lại vừa hiểu chuyện, nhưng giọng nói lại là sự lạnh nhạt mà anh chưa từng nghe.
Câu thứ hai, trực tiếp tuyên án tử hình anh.
“Thẩm Ký Vọng, chúng ta chia tay đi.”
Tim Thẩm Ký Vọng thắt lại, quả bóng bay lơ lửng trên đầu anh từ nãy giờ sau khi liên tục được thổi phồng, vì câu nói này của cô, cuối cùng cũng vỡ tung.
Cảm giác lạnh thấu xương ngấm từ đầu đến chân anh.
“Là vì anh không nghe điện thoại em?” Anh lặp lại câu hỏi đó.
Giọng Thẩm Ký Vọng hơi gấp gáp, lời nói cũng lộn xộn: “Anh để điện thoại im lặng, anh ngủ quên mất, anh xin lỗi, là lỗi của anh.”
Lương Tê Nguyệt lắc đầu: “Không hoàn toàn vì chuyện này.”
Cô nhìn khuôn mặt chàng trai trước mắt, khuôn mặt mà cô đã yêu suốt bốn năm, khoảnh khắc đó, rất nhiều hình ảnh lướt qua trước mắt cô.
“Em mệt rồi.”
“Em yêu anh mệt quá rồi.”
Thẩm Ký Vọng sững sờ.
Như có một tảng đá khổng lồ đột ngột rơi từ đỉnh núi xuống, không hề đề phòng, tốc độ lại nhanh, nhanh đến mức anh không biết phải phản ứng thế nào.
“Anh sắp đi nước ngoài đúng không?” Cô đột nhiên hỏi một câu.
Là câu hỏi nghi vấn, nhưng lại mang giọng điệu khẳng định.
“Ai nói với em?” Thẩm Ký Vọng không trả lời mà hỏi ngược lại.
Lương Tê Nguyệt lắc đầu: “Không ai nói với em, là em tự nghe thấy.”
“Vì tất cả mọi người đều biết, chỉ có em không biết.”
Ban đầu cô nghe Đào Nghi nói, sau đó trong trường cũng có tin đồn, rồi cô hỏi Lương Tứ, anh ấp úng một hồi, cuối cùng thừa nhận chuyện này.
Không chỉ anh, Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh biết, ngay cả Vu Thư cũng biết.
Chỉ có một mình cô không biết.
“Anh không nói cho em biết.” Khi cô lên tiếng lần nữa, giọng đã nghẹn lại: “Có phải vì anh chưa bao giờ tính đến em trong tương lai của anh.”
“Nói chính xác hơn, anh chưa từng nghĩ đến việc có tương lai với em.”
Thẩm Ký Vọng giải thích: “Chuyện đi nước ngoài anh vẫn chưa quyết định xong, không phải là không định nói với em…”
Lương Tê Nguyệt lắc đầu: “Không chỉ chuyện này, có rất nhiều chuyện anh đều chọn không nói với em.”
“Anh bị sốt cao không nói với em, anh bị tai nạn xe hơi bị thương cũng không nói với em, anh chẳng nói gì cho em biết cả.”
Thẩm Ký Vọng đưa ra lý do của mình: “Đó là trước đây, vì anh không muốn em lo lắng, với lại anh tự mình chịu đựng được.”
“Vậy nên anh không cần em.” Lương Tê Nguyệt tiếp lời, mắt cô đã lấp lánh nước, quầng mắt đỏ hoe: “Anh không cần em, người bạn gái này.”
“Bạn trai nhà người ta bị bệnh bị thương thì mong bạn gái lo lắng, vì họ cần được chăm sóc, cần tình yêu.”
“Em hoàn toàn không cảm nhận được sự cần thiết của anh, anh không cần em, không cần tình yêu của em.”
Cho đến ngày hôm nay, cô mới hiểu tại sao một số người trong trường lại bàn tán rằng hai người họ không hợp nhau.
Câu nói của họ khá đúng.
Cô không giữ được anh.
Thẩm Ký Vọng giống như con diều trên trời, cô là người cầm sợi dây diều.
Cô nghĩ chỉ cần cô không buông tay, con diều dù bay cao đến đâu cũng sẽ nằm trong tay cô.
Nhưng cô quên mất, diều không cần dây cũng có thể bay được.
“Nếu anh không cần em, em cũng không cần anh nữa.”
Lúc cô cần anh nhất, anh đã không xuất hiện.
Cô không ngờ rằng mình lại có thể tự mình vượt qua được.
Vậy thì anh có xuất hiện hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Một mình cô cũng rất tốt, hoàn toàn có thể không cần anh.
Vì cô phát hiện ra, hình như cô kiên cường hơn mình tưởng.
Lương Trọng Viễn đang được cấp cứu trong phòng phẫu thuật, cô đã nghĩ gì?
Cô phát hiện ra, cô lại không nhớ nổi lần cuối cùng mình gặp Lương Trọng Viễn là khi nào.
Hình như là một tháng trước, hay hai tháng trước, hai người chỉ giao tiếp qua điện thoại và video.
Cô tự kiểm điểm bản thân, từ khi cô hẹn hò với Thẩm Ký Vọng, cô luôn quấn quýt bên anh.
Thời gian nói chuyện với ba cô ngày càng ngắn lại, từ lúc đầu một tiếng thành nửa tiếng, mười lăm phút, thậm chí chỉ vài phút là kết thúc.
Nhưng ba cô không hề nói gì.
Ba tiếng đồng hồ cô chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật lúc nãy cực kỳ, cực kỳ giày vò.
Cô đã nghĩ, lỡ như, lỡ như cô không bao giờ gặp lại ba cô nữa…
Nếu cô không được gặp mặt ông lần cuối, cô thật sự sẽ hận chết chính mình.
Ba cô là người thân yêu nhất trên đời này của cô.
Là sự tồn tại mà Thẩm Ký Vọng cũng không thể thay thế được.
Thẩm Ký Vọng nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi trên má cô, như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim anh, anh giúp cô lau nước mắt, tay anh run rẩy.
“Anh sẽ thay đổi, anh có thể thay đổi. Sau này anh sẽ kể cho em mọi thứ, em muốn biết gì anh cũng sẽ nói cho em biết.”
“Đừng chia tay, được không?”
Anh chưa bao giờ phải hạ mình đến thế.
Chưa bao giờ xuất hiện trước mặt bất cứ ai với vẻ ngoài thảm hại đến vậy.
Tất cả sự kiêu ngạo của anh, đều tan vỡ trước cô gái mà anh yêu này.
Lương Tê Nguyệt nhìn anh.
Trước đây, chỉ cần anh dỗ dành cô một chút, cô sẽ hết giận ngay.
Cô biết mình yêu quá cẩn thận, yêu quá thấp thỏm.
Vì cô sợ mất anh.
Nhưng vật cực tất phản.
Lương Tê Nguyệt: “Vấn đề của chúng ta không chỉ có thế.”
Mối quan hệ giữa họ ngay từ đầu đã không cân bằng.
Cô là người thích anh trước, người động lòng trước, ngay từ đầu đã là người thua cuộc.
Cô vẫn nhớ lời mình đã nói với Lương Tứ ngày trước.
Cô nói Thẩm Ký Vọng là bức tường thành, cô nhất định phải thử, dù có bị thương cô cũng cam lòng.
Bây giờ, cô thực sự cam lòng rồi.
Lương Tê Nguyệt đã khóc quá nhiều tối nay, giọng cô đã hơi khàn, cổ họng vừa khô vừa rát, nhưng cô vẫn kiên trì nói hết lời: “Thẩm Ký Vọng, anh rất tốt, anh thực sự rất tốt.”
Rất nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu cô.
Tình yêu sét đánh thời niên thiếu, lần đầu gặp lại anh khi vào đại học.
Lương Tê Nguyệt biết, khi anh ngước mắt nhìn về phía cô, đời này cô có lẽ đã đâm đầu vào anh rồi.
Anh sẽ vì một cái cớ vô tình của cô mà nhớ ngày kinh nguyệt của cô, sẽ đến an ủi cô khi cô giận dỗi với Lương Tứ, biết cô sợ xem phim kinh dị nên luôn ở bên cạnh cô, sẽ nhận ra sự thất vọng của cô vì không tham gia được đêm văn nghệ đón năm mới, riêng tư nhảy hết điệu đó với cô…
Anh rất tốt, anh thực sự rất tốt.
Chỉ là không đủ yêu cô.
Điều này mới là điều khiến cô buồn và thất vọng nhất.
“Có lẽ, anh có hơi thích em.”
Trong khoảng thời gian hai người ở bên nhau, chắc chắn anh cũng đã nảy sinh chút tình cảm với cô.
Những yêu thương đó là thật, sự ngọt ngào cũng là thật.
“Nhưng, cũng chỉ có một chút này thôi, không thể hơn được nữa.”
Trước đây khi anh không thích cô, cô hy vọng anh có thể thích cô.
Khi anh hơi thích cô rồi, cô lại hy vọng anh có thể thích cô nhiều hơn một chút.
Xét cho cùng, là cô quá tham lam.
Bây giờ, cô chọn tự tay cắt đứt sợi dây đó.
Sau này con diều vẫn tiếp tục bay, nhưng bay đi đâu cũng không còn liên quan đến cô nữa.
Cô trả lại tự do cho anh.
“Em thực sự mệt rồi, em không muốn tiếp tục nữa, không muốn tiếp tục thích anh nữa.”
Những cảm giác buồn bã, thất vọng, bất lực, ngày càng chồng chất. Cô không thể tự mình chống đỡ nổi, cuối cùng tất cả đều đổ sụp.
Nước mắt cô cuối cùng rơi xuống mu bàn tay anh, nơi đó trở nên nóng rẫy.
Hành lang yên tĩnh không có ai đi qua, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Ký Vọng im lặng rất lâu.
Người bị thi hành án muốn giãy giụa, nhưng lại không biết nói gì để phản bác.
Anh nhìn cô không ngừng khóc, là kiểu khóc không thành tiếng, chỉ có nước mắt cứ rơi xuống không ngừng, như những hạt châu rơi xuống mâm ngọc.
Mỗi giọt rơi xuống, tim anh lại như bị ai đó đâm một nhát thật mạnh.
Là loại đau đớn thấu tận xương tủy.
Cảm giác này, anh chưa từng có.
Thẩm Ký Vọng không thích nhìn thấy cô khóc.
Nhưng hình như từ khi ở bên anh, số lần cô khóc lại tăng lên.
Cô vốn dĩ nên sống rạng rỡ như ánh mặt trời.
Hoạt bát, lạc quan, nhiệt huyết và rực rỡ.
Chứ không phải dáng vẻ hiện tại trước mặt anh.
Yết hầu anh khẽ cuộn, giọng nói khô khốc, khó khăn thốt ra câu đó: “Thật sự phải chia tay sao?”
Lương Tê Nguyệt gật đầu.
Câu trả lời của cô không chút do dự.
Nước mắt rơi xuống má, rồi lại được cô lau đi.
Họ chia tay trong hòa bình.
Không có người thứ ba xen vào, không có nguyên nhân bên ngoài, chỉ là một bên yêu quá mệt mỏi, một bên lại không thể duy trì.
Khi cô lặp lại hành động lau nước mắt lần thứ hai, cô dừng lại một chút.
Cô nghe thấy anh nói một từ.
“Được.”
—
【Tác giả có lời muốn nói】
Chia tay rồi, mọi người có thể ăn mừng rồi (bất lực)
Xin lỗi vì đã cập nhật muộn QAQ —
—
Tặng 16 một bài hát: Đừng yêu nữa, em mệt rồi
Hết chương 52