Chương 53
Sau khi dứt lời chia tay, Thẩm Ký Vọng không rời đi ngay. Anh ngồi bên cạnh cô, bầu bạn cho đến tận sáng hôm sau.
Bảy giờ sáng, tiếng giày cao gót vọng đến, từ xa dần lại gần.
Lương Tê Nguyệt thực chất không ngủ được bao nhiêu, là người đầu tiên mở mắt, nhìn thấy bóng dáng của bác cả, Lâm Lam. Ánh mắt Lâm Lam lại đặt lên Thẩm Ký Vọng đang ngồi cạnh cô, bà hơi nghi hoặc hỏi: “Đây là Ký Vọng phải không?”
Đứa bạn này của con trai bà, vì vẻ ngoài đẹp trai nên trước đây bà có gặp vài lần, còn chút ấn tượng.
“Chào bác ạ.” Thẩm Ký Vọng cũng nhận ra đây là mẹ của Lương Tứ, lên tiếng chào hỏi.
Lâm Lam: “Sao cháu lại ở đây? Thằng Tứ đâu?”
Lâm Lam nghĩ Lương Tê Nguyệt một mình ở bệnh viện sẽ cô đơn nên đã bảo Lương Tứ đến bầu bạn với cô.
Tối qua Lương Tứ cũng nhắn tin cho Lâm Lam, nói rằng anh đã gặp Lương Tê Nguyệt, nhưng sao lại như biến thành người khác vậy?
Thẩm Ký Vọng thức trắng cả đêm, dưới mắt có quầng thâm, tinh thần trông cũng không tốt, cộng thêm bộ đồ mặc lộn xộn và đôi dép lê lạc quẻ, Lâm Lam suýt chút nữa đã không nhận ra anh.
Lương Tê Nguyệt thay anh trả lời trước: “Anh ấy tình cờ đi ngang qua, ghé vào chào một tiếng thôi ạ.”
Lương Tê Nguyệt hiện tại không muốn người nhà họ Lương biết cô và Thẩm Ký Vọng từng có quan hệ.
Nếu không, người bà tham tiền như mạng của cô chắc chắn sẽ bám riết lấy Thẩm Ký Vọng không buông.
Lâm Lam liếc nhìn Thẩm Ký Vọng, ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại trên người Lương Tê Nguyệt.
Là người từng trải, bà có thể cảm nhận được có điều gì đó đang tồn tại giữa hai người, dáng vẻ Lương Tê Nguyệt vội vã muốn chối bỏ tuy khiến bà nghi ngờ, nhưng bà không tiếp tục truy hỏi.
“Ồ, thì ra là vậy.”
“Bác mang ít đồ ăn sáng đến cho con này.” Lâm Lam chuyển đề tài, nói xong lại nhìn về phía Thẩm Ký Vọng: “Ký Vọng, cháu có muốn ăn chút gì không?”
“Không cần đâu ạ.” Thẩm Ký Vọng gần như có chút bối rối mà thu ánh mắt lại, từ nãy đến giờ cô không hề nhìn anh một lần nào.
“Cháu có việc bận, xin phép không làm phiền nữa.”
Lâm Lam: “Được rồi, vậy khi nào rảnh cháu ghé nhà bác dùng bữa nhé.”
Thẩm Ký Vọng gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đi được một hai bước, anh đột nhiên quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt chưa kịp thu về của Lương Tê Nguyệt.
Sợi dây nối liền ánh mắt hai người bị Lương Tê Nguyệt cắt đứt trước, cô quay đầu, đẩy cửa phòng bệnh.
Lần này, cô không dừng lại, cũng không ngoái nhìn.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, mối liên hệ giữa hai người hoàn toàn bị cắt đứt.
Ngay lúc đó, Thẩm Ký Vọng cuối cùng cũng nhận ra mình đã mất đi điều gì.
Là trái tim của cô.
Và cả trái tim của anh.
Cái nhìn đầu tiên khi Lương Trọng Viễn tỉnh lại là thấy con gái mình, thấy mắt cô đỏ hoe như mắt thỏ, liền biết cô đã khóc.
“Ba đã làm công chúa nhỏ của chúng ta lo lắng rồi.”
Câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại của ông là để an ủi Lương Tê Nguyệt.
Mắt Lương Tê Nguyệt lại đỏ hơn chút, tóc đen xõa xuống hai vai, bờ vai gầy gò, cô vừa khóc vừa nói: “Con xin lỗi ba.”
“Xin lỗi gì chứ.” Lương Trọng Viễn lúc này mới phát hiện ra điều bất thường ở cô, một bên má hình như bị đỏ.
Lương Tê Nguyệt vén tóc che đi khuôn mặt, đưa tay nắm chặt tay ông, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nói với ông: “Sau này con nhất định sẽ ở bên ba thật tốt.”
Lương Tê Nguyệt giữ lời, trong suốt thời gian Lương Trọng Viễn nằm viện, cô luôn ở bên chăm sóc ông, chu đáo không chút sơ suất.
Trong khoảng thời gian này Lương Tứ cũng đến thăm Lương Trọng Viễn, thấy Lương Tê Nguyệt cứ buồn bã nên nghĩ cô vẫn còn để tâm đến lời bà nội Lương nói hôm đó, anh bảo cô đừng quá tự trách.
Lương Tê Nguyệt nói mình không để bụng.
Cô hiểu tính cách của Lương Trọng Viễn, cho dù có xảy ra lần nữa, ông vẫn sẽ chọn đi đón cô.
Lương Tứ: “Bác sĩ nói vết thương của chú hai không nặng, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được, em cũng đừng quá lo lắng.”
Lương Tê Nguyệt: “Em biết.”
Nếu không phải hai nguyên nhân đó, vậy chỉ còn lại nguyên nhân cuối cùng.
“Giận dỗi với Thập Lục à?”
Lương Tứ lúc này mới nhớ ra hình như đã nhiều ngày anh ấy không thấy Thẩm Ký Vọng, cũng không thấy Lương Tê Nguyệt gọi điện hay trò chuyện với anh.
“Không.” Lương Tê Nguyệt vốn không giấu giếm gì Lương Tứ, thấy anh hỏi thì cô nói luôn: “Chúng em chia tay rồi.”
Lương Tứ hiếm hoi im lặng một lúc.
Thực ra kết quả này anh đã từng nghĩ đến, nhưng giờ nghe Lương Tê Nguyệt nói ra, tim anh lại thắt lại một cách dữ dội.
Với tính cách của cô, chắc chắn cô đã trải qua điều gì đó mới có thể nói ra câu này một cách bình tĩnh như vậy.
Anh nhìn khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào của Lương Tê Nguyệt, đột nhiên đưa tay ôm cô vào lòng.
Vòng tay anh ấm áp, là sự an ủi đến từ một người anh trai.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, có anh ở đây.”
Kỳ nghỉ đông năm nay kết thúc vào cuối tháng hai, từ sau khi nhập học, Lương Tê Nguyệt chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện, về cơ bản là cuộc sống hai điểm thẳng.
Một tháng sau, Lương Tê Nguyệt đến đón Lương Trọng Viễn xuất viện.
Trên đường về là Lương Tứ lái xe, Lương Tê Nguyệt như thường lệ ngồi ở ghế phụ.
Giữa chừng gặp đèn đỏ, hơi tắc đường, phía trước xếp thành một hàng dài, Lương Tê Nguyệt thấy trong xe hơi ngột ngạt nên hạ cửa kính xuống.
Phía vỉa hè đối diện có một cặp đôi hình như đang cãi nhau, chàng trai đi trước, cô gái kéo góc áo anh ta lẽo đẽo theo sau, miệng không ngừng nói.
Chàng trai lạnh mặt hất tay cô gái ra, cô gái ở phía sau ôm mặt khóc, nhưng anh ta không hề quay đầu lại.
Một chuyện tình sắp tan vỡ, hoặc có lẽ đã kết thúc.
Trong xe đang bật nhạc ngẫu nhiên, lời bài hát rất đúng với hoàn cảnh.
“Yêu anh thì luôn bị đồn đại
Nghe nói anh đối với tình yêu như trò xiếc
Vui vẻ xong là mất trí nhớ, thưởng thức xong là vứt bỏ
Yêu anh đồng thời cũng phải ghét bản thân mình…
Cứ như tình yêu trên vách núi
Thực sự tuyệt vời đến đâu
Tất cả đều nhờ vào sự tự lừa dối, lừa dối bản thân rằng tôi có thể giành được tình yêu…”
Tất cả đều nhờ vào sự tự lừa dối, giành được tình yêu.
Tám chữ này lướt qua trong đầu cô, cô khẽ cười nhạo một tiếng.
Lương Tứ tinh ý nghe thấy tiếng sụt sịt nhẹ ở bên cạnh, rất khẽ, vừa đúng lúc truyền đến trong khoảnh khắc tĩnh lặng khi bài hát tạm dừng.
Anh quay đầu lại, thấy Lương Tê Nguyệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một giọt nước mắt lăn dài trên má, phản chiếu ánh sáng mặt trời, thoáng qua rồi biến mất.
Kiểu khóc thầm lặng và yếu ớt đó, khiến người ta đau lòng nhất.
…
Hôm qua Lương Trọng Viễn xuất viện, Lương Tê Nguyệt xin nghỉ nửa buổi chiều không đến trường.
Sáng sớm, vừa học xong một tiết, cô nhận được điện thoại từ một giáo viên trong khoa, bảo cô có thời gian thì ghé qua văn phòng.
“Thưa giáo sư, cô tìm em ạ?”
Người gọi cô đến là Ngu Y, sau khi gặp cô thì đưa cho cô một tờ đơn.
“Hoạt động giao lưu mà em tham gia học kỳ trước, biểu hiện rất tốt, tác phẩm cuối cùng được trưng bày đã nhận được lời khen ngợi của rất nhiều giáo viên.”
“Gần đây đã có danh sách sinh viên trao đổi của trường CSM, người được chọn là em, không biết em có ý định đi không?”
“Em có ạ.” Lương Tê Nguyệt chỉ do dự vài giây rồi đưa ra câu trả lời của mình.
“Vậy thì em với Thẩm Ký Vọng sắp phải yêu xa rồi?” Ngu Y vẫn chưa biết chuyện hai người đã chia tay, nói đùa.
Lương Tê Nguyệt nói thật: “Không cần ạ, em với anh ấy chia tay rồi.”
Ngu Y hơi sững sờ, lần trước gặp hai đứa còn tốt mà, sao lại…
Nhưng đây là chuyện riêng tư của cặp đôi trẻ, cô cũng không hỏi thêm nhiều.
Lương Tê Nguyệt nhận lấy tờ đơn trong tay cô: “Cảm ơn cô, em sẽ trân trọng cơ hội này. Nếu không còn việc gì nữa, em xin phép đi trước.”
Ngu Y: “Được.”
Đúng hôm đó có một sinh viên vào nộp tài liệu, nghe được lời Lương Tê Nguyệt nói, sau khi về liền lập tức chia sẻ với bạn bè.
Kết quả là tin tức lan truyền nhanh chóng, từ một đồn mười, mười đồn trăm.
Bài viết trên diễn đàn trường về việc hai người chia tay khi nào lại được đẩy lên top.
Có người nói thảo nào từ khi khai giảng đến giờ không thấy hai người xuất hiện cùng nhau, hóa ra là chia tay thật rồi.
Chuyện Lương Tê Nguyệt sắp rời đi là do Ôn Dịch Thanh nói với Thẩm Ký Vọng, lúc đó anh đang ở cùng với Mộ Lâm.
Khuôn mặt hoàn hảo không tì vết thường ngày của Thẩm Ký Vọng giờ đây có vết thương, khóe miệng bầm tím, mắt dán chặt vào tin nhắn đang nằm trên màn hình điện thoại.
【Thất Thất sắp sang Anh rồi.】
Mộ Lâm đưa cho anh một quả trứng gà luộc để chườm lên mắt bị thương, bị anh đẩy tay ra, tiện thể tắt luôn màn hình điện thoại: “Không cần.”
Mộ Lâm trực tiếp đưa tay lên, dùng sức ấn vào, cơn đau bất ngờ khiến Thẩm Ký Vọng hít một hơi sâu, mắng cậu ta có phải muốn giết người không.
Mộ Lâm tỏ vẻ ghét bỏ, kiên quyết nhét quả trứng vào tay anh, lời nói cũng như dao cứa thẳng vào lòng anh: “Cái bộ dạng này của cậu, bày ra trước mặt tôi cũng chẳng có tác dụng gì, bạn gái đã chia tay của cậu cũng chẳng thèm quan tâm cậu đâu.”
“…”
Mộ Lâm nhìn vết thương trên mặt anh, lần đầu tiên thấy cậu chủ Thẩm bị thương nặng đến thế.
Lại còn đánh vào mặt nữa chứ, người này ra tay thật là tàn nhẫn.
“Nói đi, ai đánh cậu mà cậu không đánh trả.”
Hai người lớn lên cùng nhau, đánh nhau thì luôn có nhau, chưa bao giờ chịu thiệt.
Mãi vài giây sau Thẩm Ký Vọng mới nói ra cái tên đó: “Lương Tứ.”
“Ồ—” Mộ Lâm hiểu ra, buông lời trêu chọc: “Người nhà bên bạn gái cậu à, đánh hay lắm.”
“…”
Chuông điện thoại reo lên, Mộ Lâm nhìn lướt qua, cầm lấy áo khoác đặt trên ghế sofa: “Có nhiệm vụ rồi, tôi đi trước đây.”
Trước khi đi, cậu đá nhẹ vào chân Thẩm Ký Vọng, kiểu không dùng sức, còn không quên nhắc nhở anh: “Bị thương rồi thì đừng uống rượu nữa, giờ không có ai thương xót cậu đâu.”
Từ sau khi chia tay, anh đã say xỉn ở chỗ cậu một thời gian rồi.
Hỏi gì cũng không nói, chỉ biết là đã chia tay với cô bạn gái kia.
Thỉnh thoảng nghe thấy anh say rượu, rõ ràng thần trí đã không còn tỉnh táo, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm tiếng “Thất Thất”.
“Không muốn chia tay thì đi nói với cô ấy đi.” Mộ Lâm không hiểu, nếu còn yêu, tại sao lại phải chia tay.
Thẩm Ký Vọng ôm chai rượu ngồi dưới đất, cúi đầu, mái tóc đen rối bù, che đi đôi lông mày và ánh mắt, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc lúc này của anh.
Mộ Lâm nghe thấy giọng nói khẽ không thể khẽ hơn của anh, mang theo vài phần tự giễu.
“Cô ấy không cần tôi nữa.”
…
Cánh cửa biệt thự mở ra rồi đóng lại, sau khi Mộ Lâm đi, mọi thứ trở lại tĩnh lặng.
Thẩm Ký Vọng ngửa đầu tựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại là nghĩ đến lời Lương Tứ nói hôm qua.
Hôm qua anh về trường nộp luận văn tốt nghiệp, mọi người trong ký túc xá đều ở đó, Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh thấy anh thì điên cuồng nháy mắt ra hiệu, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta đấm một phát vào mặt.
Thẩm Ký Vọng theo phản xạ định đánh trả, nhưng khi thấy khuôn mặt của Lương Tứ thì lại thu tay về.
Lương Tứ hoàn toàn không coi anh là anh em, ra tay vừa nặng vừa hiểm.
Bên cạnh thỉnh thoảng vang lên tiếng thở dài của Võ Kiệt: “Tứ ca, nhẹ tay thôi, đừng đánh vào mặt chứ.”
Lương Tứ nghe vậy, đổi hướng nắm đấm, giáng thêm một cú vào khuôn mặt của Thẩm Ký Vọng.
Thẩm Ký Vọng: “…”
Tôi cảm ơn cậu.
Ôn Dịch Thanh ngăn Võ Kiệt lại: “Cậu đừng nói nữa.”
Cậu ta đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Hai người chỉ có thể đứng nhìn, không dám can ngăn.
Tuy không biết Thẩm Ký Vọng và Lương Tê Nguyệt vì sao chia tay, nhưng là anh trai, Lương Tứ chắc chắn đứng về phía em gái mình.
Cuối cùng đánh đến khi tay Lương Tứ cũng rách da chảy máu một chút, anh mới miễn cưỡng dừng tay.
Võ Kiệt thấy vậy, vội vàng đỡ Thẩm Ký Vọng đang sắp không đứng vững, còn Ôn Dịch Thanh thì chắn trước mặt Lương Tứ, không cho hai người đối diện nhau.
Một lúc sau, Lương Tứ nói với họ: “Hai đứa, ra ngoài trước đi.”
Võ Kiệt “á” một tiếng: “Còn đánh nữa à?”
Ôn Dịch Thanh nhìn Lương Tứ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, đoán anh có lời muốn nói với Thẩm Ký Vọng, kéo Võ Kiệt đi.
Khi bị kéo đi, Võ Kiệt còn cố gắng cứu Thẩm Ký Vọng, hét vào mặt Lương Tứ: “Hôm nay thôi đi, hay là để đến mai đánh tiếp?”
Cuối cùng là tiếng đóng cửa cắt đứt giọng nói của cậu ta.
Lương Tứ ngồi yên không nhúc nhích, nhìn Thẩm Ký Vọng đối diện, hỏi một câu: “Ai là người nói chia tay?”
Thẩm Ký Vọng khẽ nhếch khóe miệng bị thương: “Cô ấy.”
Lương Tứ nghe thấy câu trả lời này, cơn giận trong lòng nguôi ngoai đi một chút.
Lần nữa mở lời, cảm xúc của anh đã bình ổn hơn nhiều: “Thực ra ngay từ đầu tôi đã thấy cậu và Thất Thất không hợp.”
Đôi mắt vốn tĩnh lặng của Thẩm Ký Vọng khẽ động.
“Có lúc hai đứa rất giống nhau, có lúc lại là hai thái cực.”
Hai người có tính cách táo bạo và nhiệt huyết, muốn làm gì là sẽ làm.
Trong xương cốt đều có một sự nổi loạn, nhưng một người thể hiện ra ngoài, một người giấu kín.
Nhưng hai người cũng có những mặt hoàn toàn đối lập.
Lương Tứ: “Em ấy mất mẹ từ rất sớm, là chú hai nuông chiều mà lớn lên, muốn gì được nấy. Cho nên dù bà nội tôi trọng nam khinh nữ không thích em ấy, em ấy cũng chưa bao giờ chịu thiệt trước mặt bà nội, đó là vì có chú hai làm chỗ dựa.”
Lương Tê Nguyệt là một người rất biết vun vén cho gia đình, vì cô rất yêu ba mình.
Đồng thời cô cũng cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, điều cô muốn là một người yêu cô vô điều kiện.
Nhưng Thẩm Ký Vọng từ nhỏ chịu ảnh hưởng từ cha mẹ, quan niệm gia đình yếu ớt, yêu tự do, anh không thể cho Lương Tê Nguyệt cảm giác an toàn mà cô muốn.
Giữa họ không có ai đúng ai sai, chỉ là không hợp.
Lương Tứ thực ra đã dự đoán được cả sự bắt đầu và kết thúc.
Anh không thể ngăn cản Lương Tê Nguyệt lao vào như con thiêu thân, nhưng thấy cô đau lòng như vậy thì vẫn xót xa.
“Thẩm Ký Vọng.” Lương Tứ hiếm khi gọi tên anh một cách nghiêm túc như vậy, lúc này anh ấy đang đứng ở góc độ một người anh trai để nói chuyện với Thẩm Ký Vọng: “Tôi mong, nửa kia của em gái tôi sau này, là người có thể cho em ấy một tương lai.”
“Nếu bây giờ cậu không làm được, thì hãy buông tay, đừng đi trêu chọc em ấy nữa.”
Nếu Thẩm Ký Vọng không làm được, thì anh không phải là người bạn đời của cô.
Bây giờ buông tay, Lương Tê Nguyệt có lẽ chỉ buồn một thời gian.
Lương Tứ không muốn cô phải đau khổ cả đời.
…
Lời nói của Lương Tứ cứ quanh quẩn bên tai Thẩm Ký Vọng, ngăn cản ý định muốn đi tìm Lương Tê Nguyệt của anh.
Tương lai.
Anh nào có tương lai gì, ngay cả tương lai của bản thân anh còn chưa nghĩ rõ.
Anh cầm chai rượu đặt trên bàn trà, hoàn toàn quên mất lời dặn dò của Mộ Lâm vừa nãy.
Chai rượu hướng thẳng vào môi, anh dốc một ngụm lớn, rượu mạnh vừa cay vừa rát họng, dường như chỉ có như vậy mới có thể làm tê liệt thần kinh của anh.
Cả chai rượu bị anh uống cạn hết bằng cái kiểu uống liều mạng này.
Thẩm Ký Vọng đối diện với căn biệt thự rộng lớn, một cảm giác trống rỗng chưa từng có được phóng đại vô tận.
Trái tim như bị người ta cứng rắn kéo ra ngoài.
Có thứ gì đó bị rút cạn mà không thể bù đắp, đau đến mức anh không thở nổi.
Anh đưa tay sờ lấy điện thoại, xem đi xem lại tin nhắn đó.
Cuối cùng trả lời một câu—
“Đi thì cứ đi thôi.”
Giờ đây anh không còn tư cách níu kéo cô.
Thời gian một học kỳ thoáng trôi qua, Lương Tứ và các bạn đã tốt nghiệp đại học năm cuối, ngày lễ tốt nghiệp, Lương Tê Nguyệt hiếm hoi xuất hiện một lần.
Nhưng khi Thẩm Ký Vọng đến thì cô đã đi rồi.
Ôn Dịch Thanh đưa cho anh một bó hoa, nói là Lương Tê Nguyệt mang đến, cả bốn người trong ký túc xá đều có.
Trong bó hoa có cắm một tấm thiệp, viết bốn chữ “Tốt nghiệp vui vẻ”, là lời chúc phúc cuối cùng cô dành cho anh.
Thời gian nhanh chóng đến tháng Tám, Lương Tê Nguyệt chuẩn bị lên đường sang Anh, ngày cô đi không để bất cứ ai đến tiễn.
Lương Tứ hiện tại đã làm việc ở Lương Thị, gần đây đang bận theo dõi một dự án lớn, đang ở nước ngoài. Anh nói muốn về kịp để tiễn Lương Tê Nguyệt, nhưng bị cô từ chối.
“Anh Lương Tứ, em đâu phải trẻ con nữa, một mình em cũng tự lo được.”
Sự trưởng thành luôn đến một cách bất ngờ.
Cô gái nhỏ ngày nào dường như đã lớn lên rất nhiều chỉ sau một đêm.
Chỉ là cô không ngờ mình lại gặp Thẩm Ký Vọng ở sân bay.
Trong đám đông tấp nập, có cha mẹ dắt con, con cái đi cùng người già, bạn bè tay trong tay, và cả những cặp tình nhân thân mật như họ đã từng, nhưng bóng dáng anh vẫn có thể bị cô bắt gặp ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chàng trai mặc chiếc áo phông ba lỗ đen quen thuộc, quần dài đen, đội mũ lưỡi trai cùng màu, lưng thẳng, dáng người cao lớn, khí chất nổi bật, là sự tồn tại không thể bỏ qua giữa đám đông.
Dòng người qua lại, giữa hai người như có một sợi dây vô hình, họ nhìn nhau từ xa, không ai bước lên một bước.
Thẩm Ký Vọng vừa nhấc chân, có một cô gái đã chắn trước mặt anh.
Lương Tê Nguyệt thấy cô gái đó cầm điện thoại đến bắt chuyện với anh, dáng vẻ rón rén y hệt cô của ngày xưa.
Cô chỉ nhìn một cái rồi dời mắt, cầm vé máy bay xếp hàng lên máy bay.
Trước khi đi, cô lần cuối nhìn thành phố này một cái, rồi ngước nhìn bầu trời đêm.
Ngàn sao lấp lánh, nhưng chỉ có một mặt trăng.
Thẩm Ký Vọng, tạm biệt.
Em đã từng hái được mặt trăng là anh, vọng tưởng chiếm giữ riêng cho mình.
Nhưng cuối cùng em mới hiểu, mặt trăng chỉ thuộc về bầu trời, không thuộc về em.
Chúc anh sau này đường đời vẫn bằng phẳng, mọi sự thuận lợi.
(Hết phần Thanh xuân vườn trường)
【Tác giả có lời muốn nói】
Chương sau mở ra phép thuật thời gian—
Rồi ngược nam chính (xoa xoa tay)
Chú thích: Lời bài hát trong chương này lấy từ bài hát “Thị Phi”
—
Mọi người nghe bài hát tại: Thị Phi
Hết chương 53