Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 61

Chương 61

Trước mười hai giờ, Thẩm Ký Vọng vừa kịp đưa Lương Tê Nguyệt về đến nhà. Người ra mở cửa là Lương Trọng Viễn đang ở nhà.

“Cháu chào bác trai.” Thẩm Ký Vọng lễ phép chào hỏi.

Lương Trọng Viễn thoạt tiên ngửi thấy mùi rượu, ánh mắt dừng lại ở người đang được Thẩm Ký Vọng ôm trong lòng. Lương Tê Nguyệt vẫn còn khoác chiếc áo vest đen rõ ràng là của đàn ông, tóc đen che mặt, đầu nghiêng sang một bên, hơi thở đều đặn, đang say ngủ.

Lương Trọng Viễn: “Hôm nay con bé nói với tôi là đi chơi với bạn.”

“Không phải cháu.” Thẩm Ký Vọng nghe ra ý tứ trong lời ông, giải thích lý do mình có mặt ở đây: “Quán bar mà cô ấy cùng bạn đến chơi tình cờ là do cháu mở, cháu tiện đường đưa cô ấy về.”

Lương Trọng Viễn không hề nghi ngờ lời giải thích này của anh, nhưng không có ý định mời anh vào nhà, ông đưa tay muốn đỡ con gái, nhưng bị anh né tránh.

“Cô ấy vừa ngủ, dễ tỉnh giấc, cứ để cháu.”

Lương Trọng Viễn do dự một lát, rồi nghiêng người sang một bên, nhượng bộ: “Phòng Thất Thất ở tầng hai, phòng thứ ba.”

“Cảm ơn bác trai.”

Thẩm Ký Vọng không nán lại trên lầu quá lâu, đưa Lương Tê Nguyệt về phòng xong thì đi xuống.

Dưới phòng khách tầng một, Lương Trọng Viễn ngồi trên sofa, rót một tách trà đặt bên cạnh, nói với Thẩm Ký Vọng: “Lại đây ngồi.”

Đợi đến khi anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn gần hơn Lương Trọng Viễn mới phát hiện bên má trái của Thẩm Ký Vọng hình như hơi đỏ, trông như bị ai đó đánh.

“Thất Thất say có quậy không?” Lương Trọng Viễn hỏi.

Thẩm Ký Vọng: “Không ạ, cô ấy rất ngoan.”

Lương Trọng Viễn: “…”

Nghe câu này sao ông lại cảm thấy hơi khó tin. Rõ ràng chàng trai này có thể dùng khổ nhục kế nhưng lại không dùng.

Nhưng vì anh không nói, ông cũng không cần thiết phải truy cứu đến cùng.

Thẩm Ký Vọng tự biết rõ Lương Trọng Viễn không lập tức đuổi anh đi là vì hôm nay anh đã đưa Lương Tê Nguyệt về nhà an toàn.

Thẩm Ký Vọng uống cạn tách trà, đứng dậy chào ông: “Bác trai, trời đã khuya rồi, cháu xin phép không làm phiền bác nghỉ ngơi nữa, cháu xin phép về trước.”

Lương Trọng Viễn: “Được, vậy tôi không tiễn cậu.”

Lương Trọng Viễn nhìn bóng lưng cao ráo của anh dần khuất khỏi tầm mắt, rồi lại nhớ đến chuyện mấy năm nay, anh vẫn thường âm thầm đến tìm gặp ông. Mỗi dịp lễ Tết, anh còn mang theo quà cáp đến thăm.

Ban đầu Lương Trọng Viễn không hề có thiện cảm với anh, tuy không đuổi anh đi, nhưng thái độ đối với anh cũng là lạnh nhạt, giữ khoảng cách. Ông cứ nghĩ thiếu gia nhà họ Thẩm này ăn vài lần ‘cửa đóng then cài’ sẽ bỏ cuộc, nào ngờ cứ cách một thời gian anh lại đến.

Hơn nữa anh còn biết cách lấy lòng, không biết từ đâu biết được ông thích chơi cờ vây, nên lấy danh nghĩa giao lưu cờ nghệ mà đến thỉnh giáo.

Đôi khi chơi cờ có thể nhìn ra tâm tính của một người. Khi ấy Lương Trọng Viễn sau giờ làm ở nhà cũng nhàm chán, nên đã chơi vài lần với anh.

Không thể phủ nhận, đấu cờ với anh là một niềm vui, lúc tấn công lúc phòng thủ, khiến người ta không thể đoán được đường cờ của anh. Mỗi ván cờ đều mang lại trải nghiệm mới mẻ.

Trước đây Lương Trọng Viễn chơi cờ với những hậu bối khác, họ đều nhường ông, chơi rất không đã. Nhưng Thẩm Ký Vọng rất biết tiến lùi, thắng một ván rồi lại thua một ván, không hề lộ ra dấu vết cố ý nhường.

“Cậu học chơi cờ từ khi nào.” Lương Trọng Viễn hiếm hoi chủ động bắt chuyện.

Thẩm Ký Vọng: “Khoảng mười tuổi.”

Lương Trọng Viễn: “Tự học hay có người dạy.”

Thẩm Ký Vọng: “Ông nội cháu dạy cháu vài lần, sau này thì cháu tự xem sách.”

Ông nội của Thẩm Ký Vọng, Lương Trọng Viễn biết danh, Thẩm Giang Ly, truyền nhân của y học cổ truyền, danh tiếng rất lớn, người đến phòng khám của ông ấy xem bệnh không ngớt. Còn bà nội anh, bà Liên, có kỹ thuật thêu tinh xảo, thường có người đến xin chỉ giáo.

Gia đình anh như vậy, khác với nhà kinh doanh như họ. Con gái ông cũng không phải kiểu tiểu thư khuê các, tính tình thẳng thắn, không khéo léo lấy lòng người lớn. Đây cũng là một trong những lý do ông cho rằng hai người không hợp nhau.

Lương Trọng Viễn quan sát bàn cờ trước mặt, nhìn ra cái bẫy anh đã giăng cho mình, đặt xuống một quân cờ trắng: “Thật ra, tôi đã từng nghĩ, nửa kia của Thất Thất sau này sẽ là người như thế nào.”

“Tôi tưởng con bé sẽ thích kiểu người dịu dàng chu đáo, có thể bao dung cho con bé, nhưng cậu lại hoàn toàn ngược lại.”

Bốn chữ “dịu dàng chu đáo” hoàn toàn không hợp với Thẩm Ký Vọng. Tức là, anh hoàn toàn không phải là người rể mà Lương Trọng Viễn kỳ vọng.

“Cho dù tôi đoán sai, nhưng ít nhất, con bé cũng phải tìm một người yêu thương nó.” Lương Trọng Viễn nói đến câu này, giọng điệu đã thay đổi: “Nếu cậu đủ yêu con bé, nó đã không chia tay cậu.”

Lương Trọng Viễn còn nhớ hồi Lương Tê Nguyệt mới yêu, mỗi ngày đều rạng rỡ tươi cười, mười câu thì chín câu không rời ba chữ “Thẩm Ký Vọng”. Cô đã trao trọn trái tim mình cho anh.

— “Con xin lỗi ba, con đã không nghe lời ba.”

Lương Trọng Viễn đã từng nói với cô, con gái dù yêu một người đến đâu cũng đừng vì người đó mà đánh mất bản thân. Phải yêu mình trước, rồi mới yêu người khác. Cô đã không làm được.

“Cho nên, cậu lấy lòng tôi cũng vô dụng.” Lương Trọng Viễn nhìn thế cờ đã định thắng thua trước mặt, giáng cho anh đòn cuối cùng: “Con gái tôi là người thế nào tôi hiểu rõ nhất, con bé quyết định chia tay cậu là đã suy nghĩ kỹ rồi, nó không cần cậu nữa.”

Bàn tay Thẩm Ký Vọng đang giữ quân cờ siết chặt, ý tưởng về ván cờ vừa rồi trong đầu lập tức trống rỗng, anh hoàn toàn mất phương hướng. Ván cờ này, anh thua triệt để.

Lương Trọng Viễn thu cờ, bỏ vào hộp, ra lệnh tiễn khách: “Cậu về đi, sau này đừng đến nữa.”

Thẩm Ký Vọng đứng dậy chào ông: “Bác trai, tạm biệt.”

“Ngày mai cháu sẽ lại đến.”

Lương Trọng Viễn ngước mắt nhìn anh. Thẩm Ký Vọng không hề sợ hãi ánh mắt dò xét sắc bén của ông.

“Xin bác hãy cho cháu thêm một cơ hội nữa, lần này, để cháu yêu thương cô ấy.”

Cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh dậy sau cơn say là đau đầu, rất đau.

Lương Tê Nguyệt tỉnh lại phát hiện mình vẫn mặc nguyên bộ đồ tối qua. Cô cứ thế ngủ một đêm sao? Không thay quần áo? Không tẩy trang?

Lương Tê Nguyệt gần như phát điên, vén chăn xuống giường, tùy tiện lấy một bộ quần áo sạch đi về phía phòng tắm. Nhưng khi nhìn vào gương trong bồn rửa mặt, cô ngạc nhiên phát hiện mặt mình sạch sẽ, son môi đã mất, phấn mắt cũng được lau đi, lông mày có vẻ cũng được tẩy nhạt bớt…

Sau khi ném bộ quần áo đầy mùi rượu tối qua vào máy giặt, Lương Tê Nguyệt tắm xong cảm thấy khắp người mình thơm tho, cô đứng ở ban công, vừa đánh răng, vừa gửi tin nhắn trong nhóm chat ký túc xá ba người.

【7】: @RJ vẫn là Tịnh ca tinh tế, giúp tớ tẩy trang, cám ơn moah moah moah.

Cô còn gửi kèm một sticker hôn.

Trước khi say tối qua Lương Tê Nguyệt vẫn còn chút ký ức, Đào Nghi còn kém tửu lượng hơn cô, uống chưa được vài ly đã gục. Còn Nguyễn Tịnh nói cô ấy phải lái xe, nên không uống rượu. Vì vậy Lương Tê Nguyệt đương nhiên nghĩ người có thể tỉnh táo đưa cô về nhà là Nguyễn Tịnh.

Buổi sáng Lương Trọng Viễn cũng gửi cho cô một tin nhắn, nói ông có việc ra ngoài, trong bếp có cháo đã nấu sẵn.

Sắp xếp xong xuôi, Lương Tê Nguyệt cầm điện thoại xuống lầu, múc một bát cháo đặt ra bàn ăn ngoài trời.

Khi ăn, cô lại nghịch điện thoại, thấy Nguyễn Tịnh vừa trả lời cô.

Nguyễn Tịnh trực tiếp gửi một ảnh chụp màn hình tin nhắn với Thẩm Ký Vọng trong nhóm chat, hai người họ không có Wechat.

【Tôi là Thẩm Ký Vọng, cô ấy đã về nhà an toàn rồi, cứ yên tâm.】

【Vâng, cảm ơn anh Thẩm.】

Thời gian gửi là khoảng một giờ sáng.

【Nguyễn Tịnh】: @7 cậu cảm ơn nhầm người rồi, có cần tớ giúp cậu chuyển tiếp lời cảm ơn đó đến đàn anh Thẩm không.

Lương Tê Nguyệt vội vàng trả lời hai chữ “Không cần”.

Với sự hiểu biết của cô về Nguyễn Tịnh, cô ấy chắc chắn sẽ chuyển tiếp không sót một chữ nào, bao gồm cả cái sticker hôn vừa rồi.

Một lúc sau Đào Nghi cũng xuất hiện trong nhóm.

【Đào Nghi】: Có thể nhờ đàn anh Thẩm dạy bạn trai tớ, bảo anh ấy rằng con gái ngủ là phải tẩy trang không (ngượng ngùng.jpg)

Hai người rõ ràng đang nói tốt cho Thẩm Ký Vọng, phối hợp tung hứng y hệt như hôm qua ở quán bar. Lương Tê Nguyệt lúc này rất muốn biết hai tấm thẻ hội viên mà anh đưa cho họ rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền.

Sau đó Đào Nghi cứ liên tục nhắc đến bạn trai của cô ấy trong nhóm. Anh bạn trai này là người cô ấy quen sau khi tốt nghiệp, hoàn toàn khác với người yêu cũ, lớn hơn cô ấy ba tuổi, sinh hoạt rất điều độ, lại còn giữ mình, là kiểu cán bộ chín chắn. Quan trọng là, Đào Nghi lại là mối tình đầu của anh ta.

Nguyễn Tịnh vốn không thích anh bạn trai này của cô ấy, cảm thấy anh ta quá ngốc, không biết cách lấy lòng con gái.

Đào Nghi: “Biết lấy lòng con gái chẳng phải lại giống người yêu cũ của tớ sao, tớ không cần. Anh ấy là kiểu bạn trai ‘dạng nuôi dưỡng’, rất nghe lời tớ.”

Đào Nghi nói, bây giờ cô ấy hẹn hò không muốn tìm người mình thích, mà muốn tìm người phù hợp. Người đàn ông như vậy rất hợp với cô ấy.

Về điều này Lương Tê Nguyệt không bày tỏ bất kỳ thái độ nào. Bởi vì cô cảm thấy, tình yêu là vì thích nên mới hợp, chứ không phải vì hợp nên mới thích.

Mặc dù cô đã có một mối tình thất bại, nhưng cô vẫn luôn tin rằng, thế giới này vẫn có tình yêu.

Cuối tuần trôi qua, lại đến thời gian đi làm.

Hôm nay studio MuS khá bận rộn, tuần trước nhận được một đơn hàng khá lớn, bây giờ đã đến giai đoạn cuối nên mọi người đều đang gấp rút hoàn thành.

May mắn thay, tất cả công việc đã được hoàn thành trước năm giờ rưỡi, đợi đến giờ tan làm, nhân viên trong văn phòng chạy đi rất nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.

Lương Tê Nguyệt tạm thời chưa quen với nhịp điệu tan làm đúng giờ này, cô muốn ở lại làm thêm một chút.

Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị dập tắt, Khương Ly vẫn chưa tan làm đã đi đến văn phòng cô. Khương Ly gõ cửa một cái mới khiến người bên trong chú ý đến cô ấy.

“Tan làm thôi.”

Trên bàn làm việc của Lương Tê Nguyệt bày lộn xộn mấy tờ giấy vẽ, trong tay cô cũng đang cầm một tờ, đang vẽ dở, nghe Khương Ly nói cô không có động tác gì, đáp lời một tiếng nói: “Chị Khương Ly về trước đi ạ.”

“Không được đâu.” Khương Ly đứng ở cửa không đi, đưa tay chỉ ra ngoài: “Anh em bảo chị đưa em đi.”

Lương Tê Nguyệt dừng bút, vẻ mặt vui vẻ: “Anh Lương Tứ về rồi ạ?”

“Ừ, anh ấy nói hôm qua lỡ sinh nhật em, nên bù lại cho em.”

Đợt công tác này của Lương Tứ khá lâu, đi hơn nửa tháng, anh về đến Nam Thành vào chuyến bay rạng sáng hôm qua.

Vốn dĩ là muốn về để mừng sinh nhật Lương Tê Nguyệt, nhưng không may gặp phải chuyến bay bị trì hoãn, về đến nơi quá muộn, nghĩ rằng Lương Tê Nguyệt chắc đã ngủ nên không đến tìm cô. Hôm nayanh  vừa tan làm đã lái xe đến studio, đón Khương Ly cùng đi ăn và bù sinh nhật cho Lương Tê Nguyệt.

“Không cần đâu ạ.” Lương Tê Nguyệt nói.

Lương Tê Nguyệt đã qua cái tuổi mà sinh nhật nhất định phải tổ chức linh đình, cô cảm thấy chỉ cần kỷ niệm đơn giản là được. Giống như hôm qua, cùng bạn thân ăn bánh kem, uống chút rượu, trò chuyện, cô cũng cảm thấy rất mãn nguyện và vui vẻ.

Khương Ly không nghe, đi thẳng vào kéo cô đứng dậy: “Em nói với chị không có tác dụng đâu, em đi nói với anh trai em ấy.”

Lương Tê Nguyệt không thể chống lại cô ấy, bị kéo đi ra ngoài, biết mình không thể trốn tránh được nữa, cũng không định phản kháng gì: “Khoan đã, em lấy túi xách.”

Khương Ly: “Để chị lấy giúp em.”

Ra khỏi studio thì thấy Lương Tứ đang đứng chờ ở cửa, sau lưng anh là một chiếc xe, thân xe sạch sẽ trơn tru, làm tôn lên vẻ đẹp của người đứng bên cạnh.

Anh vẫn mặc vest, áo sơ mi trắng quần tây đen, chất liệu vải tinh tế, cúc áo khoác ngoài nới lỏng, cà vạt trước ngực thắt chỉnh tề, trang phục trang trọng và sạch sẽ, toát lên khí chất tinh anh.

Lương Tê Nguyệt hiếm khi thấy anh mặc như vậy, trước đây thấy anh đều là quần áo thường ngày. Cô đi đến bên cạnh anh, vòng quanh Lương Tứ một vòng: “Chậc chậc, anh Lương Tứ, anh mặc thế này trông cũng ‘ra vẻ người’ phết đấy.”

Lương Tứ: “…”

Anh giơ tay lên, búng nhẹ vào trán cô: “Không nói đàng hoàng được à.”

Lương Tê Nguyệt: “Em đang khen anh đấy, không nghe ra à.”

“Nghe ra rồi.” Khương Ly phụ họa, còn đổi một từ khác cho anh dễ hiểu: “Nói anh là ‘văn nhã bại hoại’ đấy.”

Lương Tứ: “…”

Nghe có vẻ cũng không phải là từ hay ho gì.

Lương Tê Nguyệt tìm được tri kỷ của mình: “Quả nhiên vẫn là phụ nữ hiểu phụ nữ.”

Khương Ly cười cười, rồi nhìn bạn trai mình, hỏi anh: “Đi ăn ở đâu vậy, Tổng giám đốc Lương.”

Khi cô ấy gọi anh là “Tổng giám đốc Lương”, âm cuối kéo dài, lên giọng.

Lương Tứ cũng phối hợp với cô: “Tổng giám đốc Lương hỏi bạn gái và em gái của mình muốn đi ăn ở đâu.”

Lương Tê Nguyệt: “Không phải anh nên nghĩ sẵn rồi sao.”

Khương Ly: “Người mời khách lại không biết mời ăn gì à?”

Lương Tứ bị truy hỏi, ho khan một tiếng, đưa ra một lựa chọn: “Gần Nam Thanh gần đây có mở một quán lẩu mới, nghe nói khá ngon, thử không?”

Lương Tê Nguyệt và Khương Ly nhìn nhau, đồng thanh nói: “Được.”

Nguy cơ được giải quyết êm đẹp, Lương Tứ nhìn bộ vest sạch sẽ trên người mình: “Vậy anh về thay đồ đã…”

Lời còn chưa nói xong, hai cánh tay anh đã bị Lương Tê Nguyệt và Khương Ly đồng thời khoác vào.

Khương Ly: “Không cần thay đâu, thay đi thay lại tốn thời gian.”

Lương Tê Nguyệt: “Đúng đấy, đủ thời gian cho em ăn một bữa rồi.”

Lương Tứ: “…”

Ba người đến gần Nam Thanh, xe của Lương Tứ vừa dừng lại, liền thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở cửa quán, là Thẩm Ký Vọng.

Hôm nay anh cũng mặc vest, nhưng không mặc áo khoác ngoài, mà tùy ý vắt trên cánh tay, tư thế đứng thẳng tắp, tác phong đoan chính, khí chất rất nổi bật giữa đám đông.

Khương Ly xuống xe, nhìn thấy anh cũng hơi bất ngờ: “Tổng giám đốc Thẩm còn đầu tư cả quán lẩu à?” 

Ý là sao anh lại xuất hiện ở đây.

Thẩm Ký Vọng nhả ra hai chữ: “Tình cờ.”

Khương Ly cười cười không nói. Hai chữ “tình cờ” không phải là không đáng tin, nhưng tình cờ gặp đúng Lương Tê Nguyệt, thì đáng để suy ngẫm rồi. 

Cô nhìn bạn trai mình, nghi ngờ trong số họ có ‘nội gián’, dù sao đến đây là quyết định đột xuất, cũng chỉ có ba người họ biết.

Lương Tứ hỏi hai người: “Có muốn đổi quán khác không?”

Khương Ly nhìn Lương Tê Nguyệt, hỏi ý kiến cô, cô lắc đầu: “Không cần, chúng ta vào đi.”

Quán lẩu này rất đông khách, ông chủ thấy họ đi cùng nhau, nên sắp xếp cho họ ngồi ở bàn bốn người.

Khương Ly chỉ vào Thẩm Ký Vọng, không chút nể nang nói: “Vị tiên sinh này không đi cùng chúng tôi.”

Ông chủ không ngờ họ không phải là một nhóm, nhìn xung quanh, thấy không còn chỗ trống nào khác, vẻ mặt hơi khó xử nhìn Thẩm Ký Vọng. 

Người đàn ông trước mặt mặc vest chỉnh tề, vẻ ngoài đẹp trai, không ngờ lại đáng thương như vậy, đi ăn lẩu một mình.

Thẩm Ký Vọng: “Không sao, tôi có thể đợi họ ăn xong.”

Anh nói là làm, quả thật đứng đợi ở một bên, hơn nữa còn rất mặt dày đứng ngay cạnh bàn của họ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào họ ăn.

Xung quanh đều là người đang ngồi ăn, vì vậy việc anh đứng một mình như thế rất nổi bật. Cộng thêm việc anh đẹp trai, có không ít cô gái liên tục nhìn về phía này.

Lương Tứ không chịu nổi những ánh mắt liên tục đổ dồn đến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có thể ra ngoài đợi không?”

“Không thể.” Thẩm Ký Vọng đưa ra lý do của mình: “Lỡ lát nữa có người nhanh chân hơn giành mất chỗ này thì sao, tôi phải nhìn mới yên tâm.”

Lương Tứ: “Đây là bàn bốn người, cậu có thể đợi chỗ trống khác.”

Thẩm Ký Vọng: “Tôi thích bàn bốn người, sao nào, một người thì không được ngồi bàn bốn người à.”

Lương Tứ: “…”

Anh ấy bó tay với người này rồi.

“Vậy cậu ngồi xuống đợi đi.”

Đối diện Lương Tứ là Khương Ly, chỗ trống duy nhất là bên cạnh anh, Thẩm Ký Vọng rất nghe lời ngồi xuống, còn nói mình hơi đói, bảo Lương Tứ chia cho anh chút đồ ăn.

Lương Tứ: “Đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng nhé, bảo cậu ngồi xuống không có nghĩa là cho cậu ăn cùng.”

Thẩm Ký Vọng không nói gì nữa, dựa lưng vào ghế, khóe mắt đẹp rủ xuống, tiếp tục nhìn họ ăn như lúc nãy. Ánh mắt có chút đáng thương.

Lần này đến lượt Khương Ly không chịu nổi, nhân lúc nhân viên phục vụ đến thêm đồ, cô nhờ người đó lấy thêm một đôi đũa bát.

“Ăn xong thì nhanh chóng rời đi.”

Lương Tê Nguyệt từ đầu đến cuối không nói một lời, vẫn luôn im lặng ăn uống. Đối với sự xuất hiện của Thẩm Ký Vọng, cô không tỏ ra quá bất ngờ, cũng không có ý định tránh mặt.

Bản thân Lương Tứ cũng cảm thấy hơi chột dạ, lấy điện thoại ra nhắn tin với Thẩm Ký Vọng dưới gầm bàn.

【LS】: Mẹ kiếp, cậu cố ý.

Vừa rồi Lương Tứ còn chưa tan làm đã nhận được tin nhắn hẹn ăn tối của Thẩm Ký Vọng, hỏi anh có rảnh đi ăn tối không.

Lương Tứ: “Không rảnh.”

Thẩm Ký Vọng: “Ồ, tại sao không rảnh?”

Lương Tứ: “…”

Không rảnh thì là không rảnh, còn hỏi gì nữa?

“Vì tôi phải đi ăn với bạn gái.” Lương Tứ còn hừ lạnh một tiếng: “Không như ai kia, là chó độc thân.”

Thẩm Ký Vọng: “Ồ, vậy cậu không cần đi cùng em gái cậu sao.”

Lương Tứ: “Con bé cũng đi cùng.”

Lương Tứ hoàn toàn không nhận ra mình đã bị anh gài.

Thẩm Ký Vọng: “Đi ăn ở đâu.”

Lương Tứ: “Không biết, chưa nghĩ ra.”

Thẩm Ký Vọng: “Gần Nam Thanh gần đây có mở một quán lẩu mới, nghe nói khá ngon.”

Lương Tứ: “Rồi sao, cậu định đầu tư quán lẩu à?”

Thẩm Ký Vọng: “…”

Mục đích đã đạt được. Theo phản xạ của Lương Tứ, nếu cứ tiếp tục trò chuyện anh sẽ nhanh chóng nhận ra, Thẩm Ký Vọng liền nói mình còn có việc rồi cúp điện thoại.

Lương Tê Nguyệt và Khương Ly không biết hoạt động tâm lý của hai người đàn ông đối diện, sau khi ăn no thì bắt đầu trò chuyện.

Quán này trong ký ức của họ trước đây là quán bún cá ngũ cốc, nhưng bây giờ ông chủ đã đổi người.

Khương Ly còn hơi tiếc nuối: “Ông chủ đó có một cậu con trai đang học cấp ba trông khá đẹp trai.”

Lương Tê Nguyệt: “Hình như trước đây trường cậu ấy nghỉ hè còn đến đây làm phục vụ.”

Khương Ly: “Đúng vậy, thỉnh thoảng cậu ấy đứng ở quầy thu ngân, phụ trách gọi món.”

Lương Tê Nguyệt: “Cậu ấy còn gọi em là chị, hỏi em muốn ăn gì.”

“Cậu ấy cũng gọi chị!” Khương Ly càng nói càng hăng, nói đến đây còn hơi ngượng ngùng, hai tay ôm mặt, mắt lấp lánh sao: “Còn rất ngọt ngào.”

“Chị?”

Một giọng nam trầm thấp dễ nghe xen vào, âm cuối hơi kéo dài, mang theo chút nghi vấn, lại có vài phần cảm giác “thì ra chị em các người thích kiểu này”.

Lương Tứ tiếp lời Thẩm Ký Vọng, giọng lạnh và trầm, nghiến răng: “Còn rất ngọt ngào?”

【Tác giả có lời muốn nói】

Thẩm Ký Vọng: Anh hiểu rồi.

Lương Tê Nguyệt: Anh hiểu gì?

Thẩm Ký Vọng: Chị.

Lương Tê Nguyệt: …

Hết chương 61

Bình Luận (0)
Comment