Chương 62
Sau bữa lẩu, không khí hơi mất vui vì Lương Tứ giận dỗi.
Rời khỏi quán lẩu, anh cố tình đi rất nhanh, Khương Ly phải chạy bước nhỏ phía sau mới theo kịp, miệng không ngừng gọi tên anh.
Ban đầu cô ấy còn dịu giọng dỗ dành, nhưng anh cứ làm ngơ, cô cũng bắt đầu bực mình.
“Lương Tứ, giờ anh tính sao, chiến tranh lạnh với tôi đấy à?”
Lương Tứ: “??”
Đúng là bị chụp cho cái mũ to đùng.
Anh tức giận, dừng bước, vừa quay đầu nhìn cô thì mặt đã bị hai tay cô ôm lấy, một nụ hôn trực tiếp đặt xuống.
Khương Ly căn thời điểm rất chuẩn, kiễng chân lên hôn anh.
“Em…”
Cô ấy lại hôn anh một cái nữa.
“Anh…”
Cô ấy vẫn cứ hôn.
Chỉ cần Lương Tứ mở miệng nói, Khương Ly lại tiếp tục hôn.
Hai người đứng ngay trên phố mà hôn nhau, người qua lại tấp nập. Cặp đôi ưa nhìn này thu hút không ít ánh mắt khiến Lương Tứ có chút ngượng.
Nhưng người ngượng hơn anh lại là Lương Tê Nguyệt và Thẩm Ký Vọng ở phía sau.
Lương Tê Nguyệt gần như ngay lập tức quay đầu đi khi Khương Ly hôn Lương Tứ, vừa vặn đối diện với Thẩm Ký Vọng, người cũng đang có động tác né tránh.
Cả hai thoáng thấy sự lúng túng trong mắt nhau, rồi lại ăn ý quay đầu sang hướng khác.
Mắt không nhìn thấy thì thính giác tự động khuếch đại.
Tiếng “chụt chụt” của hai người phía trước thật sự quá lớn, hết lần này đến lần khác.
Cơn giận của Lương Tứ đã nguôi ngoai được kha khá, bắt đầu tính sổ: “Em có biết mình sai ở đâu không?”
Khương Ly: “Không biết.”
Lương Tứ: “…”
Tốt lắm, rất ư là hùng hồn.
Lương Tê Nguyệt thấy ngọn lửa giận vừa mới dịu đi của Lương Tứ lại sắp bùng lên.
Vì không muốn trải qua cảnh ngượng ngùng vừa rồi lần thứ hai, cô gọi một tiếng “chị Khương Ly”, rồi đưa ra hai từ khóa: “Chị.”
“Ồ——” Khương Ly chợt tỉnh ngộ dưới lời nhắc của Lương Tê Nguyệt, nghiêng đầu nhìn bạn trai mình: “Không phải chỉ là một tiếng ‘chị’ thôi sao, anh cũng có thể gọi mà, dù gì thì em cũng lớn tuổi hơn anh.”
Lương Tứ và Khương Ly bằng tuổi, nhưng cô sinh tháng ba, anh sinh muộn hơn một tháng.
Xét kỹ thì Khương Ly quả thật lớn hơn anh ấy một chút.
Lương Tê Nguyệt: “…”
Cô không ngờ diễn biến lại như thế này, câu nói của Khương Ly chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Không ngoài dự đoán, Lương Tứ lại nổi nóng, nhưng lần này anh không đi nhanh nên Khương Ly đã nhanh chóng đuổi kịp.
Khương Ly vòng tay ôm eo anh từ bên cạnh, dính lấy anh như bánh nếp, ngẩng đầu nhìn cái cằm đang căng ra vì giận của anh, còn đưa tay sờ sờ, được đà lấn tới: “Em trai, gọi một tiếng cho chị nghe xem nào?”
Lương Tứ hiếm khi văng tục trước mặt cô: “Gọi em gái em ấy!”
Theo logic suy luận rằng em gái anh cũng là em gái mình, Khương Ly quay đầu nhìn Lương Tê Nguyệt phía sau: “Thất Thất, anh trai em gọi em kìa.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Lương Tứ nhìn tay cô đang ôm eo mình: “Buông ra.”
Khương Ly: “Không buông.”
Lương Tứ vẫn hai từ đó: “Buông tay.”
Khương Ly: “Lần thứ hai rồi đấy nhé, nếu anh nói lần thứ ba, em sẽ buông thật đấy.”
“Không quá ba lần” là nguyên tắc họ đặt ra khi yêu nhau.
Lương Tứ hoàn toàn bị cô nắm thóp, sợ cô buông thật, tay anh đã tự động không nghe lời mà ôm lấy eo cô, nhưng mặt vẫn cái vẻ “anh đang giận, mau dỗ anh đi” đáng ghét đó.
Lương Tê Nguyệt nhìn hai người phía trước, Khương Ly vẫn dán chặt vào Lương Tứ, môi đỏ mấp máy, nói nhỏ gì đó.
Rồi tai Lương Tứ dần dần đỏ lên.
Lương Tê Nguyệt vểnh tai cố gắng đoán xem Khương Ly đã nói gì, không để ý đến đường đi phía trước đang lệch dần, gần nửa người cô sắp bước ra ngoài lòng đường.
Phía sau có tiếng còi xe chói tai vang lên, gần như cùng lúc với tiếng còi, Thẩm Ký Vọng dùng sức nắm lấy tay cô, kéo mạnh——
Cả người cô ngã thẳng vào lòng anh, mũi va vào bờ vai rắn chắc của anh, mùi gỗ nhẹ nhàng, lạnh lùng bao trùm lấy cô.
Anh kề sát, môi mỏng áp vào tai cô, giọng nói rất trầm: “Chị, nhìn đường.”
Lương Tê Nguyệt: “!!!”
Cô cũng đỏ tai ngay lập tức, giống hệt Lương Tứ.
“Thẩm Ký Vọng.”
Đây hình như là lần đầu tiên cô gọi tên anh kể từ khi họ gặp lại, không còn gọi cái giọng mỉa mai “Tổng giám đốc Thẩm” nữa.
Điều đó khiến Thẩm Ký Vọng nhớ lại ngày xưa, cô luôn thích gọi cả họ lẫn tên anh như thế này.
Lương Tê Nguyệt mở to mắt, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa có chút bực bội: “Anh lấy đâu ra cái tự tin đó vậy, anh hơn tôi hai tuổi đấy!”
Thẩm Ký Vọng: “…”
Thẩm Ký Vọng khẽ ho một tiếng, dùng ngón tay chạm vào mũi, ánh mắt lảng tránh.
Cảm giác như anh đã dùng sai chiêu, cô hoàn toàn không hề cảm động.
Lương Tê Nguyệt há miệng muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, vừa tức vừa giận, biểu cảm vô cùng sinh động.
Khương Ly nhận thấy không khí bên này không ổn, bước tới đứng cạnh Lương Tê Nguyệt hỏi: “Sao thế?”
Giọng Lương Tê Nguyệt hơi lạnh: “Không có gì.”
Lương Tê Nguyệt quay đầu bỏ đi, Khương Ly thuận thế đi theo, cô vừa dỗ xong một người, sao lại thêm một người nữa rồi?
Lương Tứ cũng muốn biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng dù anh ấy có hỏi thế nào, Thẩm Ký Vọng vẫn giữ vẻ tránh né không trả lời.
—
Lương Tứ nói sẽ bù sinh nhật cho Lương Tê Nguyệt, ban đầu định đưa cô đi công viên giải trí, nhưng kế hoạch này nhanh chóng bị Khương Ly phủ quyết.
“Anh vừa đi công tác về nên không biết, công viên giải trí gần đây đang đóng cửa, bảo là đóng ba ngày để bảo trì thiết bị.”
Lương Tứ không lường trước được điều này, vừa định hỏi Lương Tê Nguyệt muốn đi đâu chơi thì Khương Ly đã đưa ra ý tưởng khác: “Em nghe nói gần đây có mưa sao băng, hay là mình đi xem đi?”
Con gái thường đặc biệt thích những thứ lãng mạn, mơ mộng như mưa sao băng.
Lương Tê Nguyệt nghe nói có mưa sao băng để xem, lập tức tỏ ra hứng thú.
Hai cô gái đều muốn đi, Lương Tứ đương nhiên đi cùng.
Còn về Thẩm Ký Vọng, có vẻ như có đuổi cũng không đi, nên đành mặc kệ để anh đi theo.
Xe chạy được một đoạn đường vào núi, sau đó cần xuống xe đi bộ lên. Khi lên đến đỉnh núi, họ thấy có khá nhiều người đã đến.
Một số người chuyên nghiệp còn mang theo kính thiên văn để quan sát.
Sự xuất hiện của bốn người Lương Tê Nguyệt nhanh chóng thu hút sự chú ý của một số người. Trai tài gái sắc, trang phục và phong thái đều nổi bật, khí chất tốt, là sự kết hợp hoàn hảo giữa thanh lịch và cao quý.
“Xin hỏi, anh là Thẩm Ký Vọng phải không?”
Một chàng trai đeo kính bước tới chào hỏi Thẩm Ký Vọng, thấy anh gật đầu, cậu mới tự giới thiệu: “Chào anh, em là sinh viên năm hai ngành Tài chính của Đại học Nam Thanh.”
“Em… em rất ngưỡng mộ anh.”
Ngoài cậu ra, còn vài sinh viên cùng khoa khác cũng nhận ra Thẩm Ký Vọng. Khuôn mặt anh quá nổi bật, khiến người ta khó quên, hơn nữa mấy ngày trước anh còn xuất hiện trên bản tin tài chính.
Trong hai năm gần đây, hầu như không ai trong giới đầu tư mạo hiểm ở Nam Thành không biết đến ba chữ Thẩm Ký Vọng.
Sinh viên xuất sắc của Trường Kinh doanh Stanford, vừa tốt nghiệp đã thành lập JW Capital. Tuy tuổi đời còn trẻ nhưng tầm nhìn sắc bén, khả năng đầu tư mạnh mẽ, ổn định, chuẩn xác và quyết đoán.
Giáo viên trong trường nói anh là thiên tài đầu tư bẩm sinh.
Chàng trai đeo kính đã bắt đầu trò chuyện sôi nổi với Thẩm Ký Vọng, vài người khác cũng xúm lại quanh anh, nói rằng họ cũng là sinh viên Nam Thanh.
Lương Tê Nguyệt và những người khác nhanh chóng bị đẩy ra vòng ngoài. Cô theo phản xạ lùi về sau, không chú ý có một viên đá nhỏ phía sau, vô tình dẫm phải, chân bị trẹo đi một chút.
Thẩm Ký Vọng là người phát hiện ra đầu tiên, anh nói với những người kia một câu: “Xin lỗi, làm ơn tránh ra một chút.”
Trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn yếu ớt trên núi. Lương Tê Nguyệt thấy bóng mình bị che khuất, thân hình cao lớn của người đàn ông bao trùm lấy cô.
Nhóm sinh viên phía sau ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.
Người đàn ông hoàn toàn không để ý đến bộ vest sạch sẽ của mình, dùng một tư thế gần như có chút hơi thấp kém, quỳ một gối trước mặt cô gái, đưa tay ra nắm lấy cổ chân cô.
Lương Tê Nguyệt hoảng hốt né tránh, lòng bàn tay anh lướt nhẹ qua, chạm vào mắt cá chân ngoài của cô.
Trái tim cô run lên không kiểm soát.
“Thất Thất, để anh xem có sao không…”
“Không cần, tôi không sao.” Lương Tê Nguyệt trả lời rất nhanh, thậm chí còn không để ý đến cách xưng hô quá thân mật của anh.
Cô vừa rồi chỉ là đứng không vững thôi.
Lương Tê Nguyệt cúi đầu nhìn Thẩm Ký Vọng đang quỳ trước mặt mình, cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Cô thật ra là người không thích nhớ lại quá khứ, nhưng hình như luôn có những ký ức không thể quên.
Anh luôn như vậy, thỉnh thoảng lại dịu dàng, khiến người ta không thể phân biệt được đâu là thật lòng.
“Anh Lương Tứ, chị Khương Ly, em đột nhiên không muốn xem nữa, em đi trước đây.”
Lương Tê Nguyệt không muốn tiếp tục ở lại nơi này, sự rời đi đột ngột của cô mang dáng vẻ của sự chạy trốn.
…
Cuối cùng thì trận mưa sao băng đó cũng không xuất hiện, trong vòng bạn bè của Lương Tê Nguyệt cũng có người đi xem, chờ cả đêm rồi thất vọng trở về.
Trong studio MuS, Lương Tê Nguyệt ở lì trong văn phòng cả buổi sáng không ra ngoài, bữa trưa cô nhờ trợ lý Mộc Mộc mang vào.
Mộ Sương nhìn Thẩm Ký Vọng đang đứng canh cửa để “ăn ké” bữa trưa, nhanh chóng đoán được ý nghĩ của Lương Tê Nguyệt: “Về đi, người ta không muốn gặp em đâu.”
Thẩm Ký Vọng nhìn cánh cửa đóng kín, không nói gì, anh đứng đó một lúc lâu rồi mới rời đi.
Buổi chiều, Kiều Âm đến studio một chuyến, nói chuyện với Lương Tê Nguyệt về việc quay chương trình tạp kỹ.
“Điểm ghi hình đầu tiên là ở Thâm Thành, sáng ngày kia đoàn làm phim sẽ đến quay, em dọn hành lý đi.”
《Thời Trang Thành Phố》 là chương trình thực tế về thiết kế thời trang đầu tiên tại Trung Quốc, dự kiến ghi hình tổng cộng mười hai kỳ, mỗi kỳ một địa điểm.
Thể thức chương trình là ngôi sao và nhà thiết kế ghép đôi, trước tiên sẽ nhận điểm thông qua trò chơi, sau đó sắp xếp thứ hạng theo điểm số để chọn vật liệu vải và màu sắc.
Điểm càng thấp, sự lựa chọn càng ít, do đó yếu tố hạn chế càng nhiều, không gian sáng tạo càng nhỏ.
Cuối cùng, ngôi sao sẽ mặc bộ trang phục do nhà thiết kế hoàn thành trong vòng 24 giờ để trình diễn thời trang. Ban giám khảo gồm nhóm quan sát thời trang và một trăm khán giả, sẽ bình luận và bỏ phiếu trực tiếp, chọn ra một “người tạo xu hướng thời trang” và một “nhà thiết kế thời trang”.
Tối hôm trước ngày ghi hình, Lương Tê Nguyệt đã chuyển đến một khách sạn ở Thâm Thành.
Sáng sớm hôm sau, có người gõ cửa phòng Lương Tê Nguyệt. Cô chỉ kịp thay quần áo, chưa trang điểm, xuất hiện trước ống kính với khuôn mặt mộc và vẻ mặt hơi ngơ ngác.
“Đã bắt đầu quay rồi sao?”
“Vâng.”
Ngay sau đó, cánh cửa lớn “rầm” một tiếng đóng lại.
Nhân viên: “…”
Nhưng lát sau cửa lại mở ra, sắc mặt Lương Tê Nguyệt rõ ràng đã khá hơn một chút, có thể thấy cô đã tô qua loa một chút son môi.
“Xin hỏi đoạn vừa rồi có thể cắt đi không?”
“Được ạ.”
Sau đó, nhân viên đưa cô đi tìm Kiều Âm. Sáng nay Kiều Âm còn một cảnh quay phải quay, nên họ trực tiếp đến phim trường tìm cô.
Trên đường đi, Lương Tê Nguyệt tiện thể mua chút đồ ăn sáng, yêu cầu quay phim đừng quay cô mà quay cảnh vật xung quanh.
Quay phim ngoan ngoãn quay sang chỗ khác, nhưng giây sau lại quay trở lại. Lương Tê Nguyệt không phát hiện ra, đang tập trung ăn uống, không biết mọi hành động của mình đều đã được ghi lại.
Gặp Kiều Âm xong, hai người cùng quay một số tư liệu, đạo diễn nói là để đưa vào đoạn giới thiệu.
Rồi ngày hôm sau, kỳ ghi hình đầu tiên bắt đầu.
Lương Tê Nguyệt và Kiều Âm cùng đi xe đến một quảng trường. Nhân viên đã dọn dẹp trước, nhưng vẫn có một số người hâm mộ xung quanh. Vừa thấy Kiều Âm, họ liền gọi tên cô.
Kiều Âm thoải mái chào hỏi họ.
Có thêm bốn nhóm người tham gia chương trình, đều là người trong giới giải trí, bên cạnh mỗi người đều có nhà thiết kế riêng.
Kiều Âm đang ở thời kỳ đỉnh cao, hiện là người có lượng fan đông nhất, nhưng nhà thiết kế mà cô đưa đến lại là người ít nổi tiếng nhất trong số này.
Bốn nhà thiết kế còn lại đều có nhiều tác phẩm nổi tiếng, đã từng thiết kế trang phục cho một số đoàn làm phim hoặc thảm đỏ của các ngôi sao, chỉ có phần giới thiệu về Lương Tê Nguyệt là tương đối sơ sài.
Nhưng khi biết cô tốt nghiệp CSM, những người khác đều dành lời khen ngợi cho cô.
Kiều Âm: “Tiểu Tê Nguyệt, em giỏi thế à, xem ra chị đã đào được kho báu rồi.”
“Bình thường thôi, bình thường thôi.”
Lương Tê Nguyệt lại không hề khiêm tốn mà đáp lại bốn chữ, khiến Kiều Âm bật cười.
Sau khi làm quen, đạo diễn bắt đầu công bố nhiệm vụ đầu tiên hôm nay.
【Xin vui lòng tìm mười loại hoa khác nhau ở gần đó, chụp ảnh tại chỗ và nói chính xác tên hoa. Người tìm được đầu tiên được mười điểm, người thứ hai được chín điểm, cứ thế tiếp diễn, cho đến khi tìm hết. Nếu có đội khác chọn cùng một loại hoa, đội đó sẽ không được tính điểm.】
Nhóm của Kiều Âm là nhóm tìm nhanh nhất và nhiều nhất, phần lớn là nhờ công của Lương Tê Nguyệt.
Vì Lương Trọng Viễn thường thích trồng hoa cỏ trong nhà, lại thích phổ cập kiến thức về các loài hoa cho cô, cô nghe nhiều nên nhớ.
Nhiệm vụ thứ hai là nối lời bài hát, phải hát những bài có chữ “hoa”.
Kiều Âm trước đây đã từng được người hâm mộ nói là ca sĩ bị sự nghiệp diễn xuất làm lỡ dở, được mệnh danh là “kho nhạc Trung Hoa”, những bài hát cũ mới, ít người biết đều có thể được cô hát ra.
Các trò chơi sau đó Kiều Âm và Lương Tê Nguyệt cũng phối hợp rất ăn ý, duy trì thành tích của hai vòng đầu, giành được vị trí dẫn đầu về điểm số.
Sau đó là phần chọn vải may trang phục.
Đạo diễn: “Qua các nhiệm vụ hôm nay, mọi người chắc hẳn đã nhận ra đều liên quan đến hoa. Chủ đề lần này của chúng ta là ‘Thành phố Hoa’.”
Mỗi kỳ nhiệm vụ cuối cùng sẽ công bố một chủ đề, đó chính là định hướng cho việc thiết kế trang phục.
Nhóm của Lương Tê Nguyệt đứng đầu, có thể ưu tiên lựa chọn.
Sau khi bàn bạc với Kiều Âm, cô đã chọn hoa hồng.
Thời gian có hạn, chỉ có 24 giờ, mỗi nhóm sẽ có một studio độc lập để sáng tạo.
Lương Tê Nguyệt nhanh chóng có cảm hứng, cầm bút phác thảo bản thiết kế, vừa thảo luận ý tưởng với Kiều Âm.
Kiều Âm: “Được, cứ làm theo những gì em nói, chị hoàn toàn tin tưởng em.”
Lần đầu gặp một “khách hàng” dễ giao tiếp như vậy, công việc sau đó của Lương Tê Nguyệt cũng trở nên thuận lợi.
Sau khi xác nhận bản vẽ hiệu ứng, cô bắt đầu bắt tay vào làm trang phục thành phẩm, rập khuôn, cắt may, khâu vá…
Lương Tê Nguyệt thức trắng cả đêm để kịp tiến độ, nhưng cô dường như không biết mệt mỏi, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Hai giờ trước khi lên sân khấu, Kiều Âm nói cô ấy đi làm tạo hình, bảo cô nghỉ ngơi một lát.
Đến tối, buổi trình diễn thời trang chính thức bắt đầu.
Sân khấu, thảm đỏ, ánh đèn và khán giả đều đã sẵn sàng. Ở giữa hàng ghế ban giám khảo là nhà thiết kế hàng đầu trong ngành Venus, bên cạnh là hai nhà mua sắm thời trang và người tạo xu hướng thời trang, tổng cộng sáu người tạo thành nhóm quan sát thời trang.
Thứ tự xuất hiện được sắp xếp theo thứ hạng, Lương Tê Nguyệt là nhóm đầu tiên.
Có nhân viên đến nhắc nhở sắp đến giờ, cần chuẩn bị lên sân khấu.
Trong sự mong đợi của khán giả, bóng dáng Kiều Âm xuất hiện trước mắt mọi người.
Váy dạ hội lấp lánh quét đất, khẽ lay động theo bước chân cô, giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Chiếc váy voan hồng thêu thùa, hai dây, thiết kế cúp ngực khoe xương quai xanh tinh tế. Màu trắng thuần khiết nhất và màu đỏ rực rỡ nhất kết hợp với nhau, như hoa hồng nở trong tuyết, lãng mạn mà không hề tầm thường.
Khi được hỏi về ý tưởng thiết kế, Lương Tê Nguyệt nói một câu: “Mỗi cô gái đều có thể là một đóa hồng, tôi muốn mọi người thấy được vẻ đẹp khi họ nở rộ.”
《Thời Trang Thành Phố》 ghi hình hơn một tháng, Lương Tê Nguyệt đi khắp các thành phố, trải nghiệm các nền văn hóa khác nhau.
Khi còn đi học, cô đã từng có ý định đi khắp non sông đất nước, nhưng vì nhiều lý do mà không thể thực hiện được. Mượn cơ hội này, cô đã thực hiện được ước nguyện.
Chẳng mấy chốc đã đến kỳ ghi hình cuối cùng, là ở Vân Thành.
Lương Tê Nguyệt ghi hình xong không đi cùng đoàn làm phim mà nói muốn ở lại chơi thêm vài ngày.
Kiều Âm còn có cảnh quay phải quay nên không ở lại cùng cô, nhưng cô ấy nhờ bạn tìm giúp một người dân địa phương khá đáng tin cậy đi cùng cô.
Đó là một cô gái tên là Hòa An, tuổi không lớn, vừa mới vào đại học, tranh thủ nghỉ hè kiếm thêm chút tiền.
Vân Thành là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở phía Tây Nam Trung Quốc, hàng năm có rất nhiều du khách đến check-in.
Dưới sự giới thiệu của hướng dẫn viên, Lương Tê Nguyệt thuê một căn nhà nghỉ dưỡng, xung quanh là những ngôi nhà mái ngói xám, nằm ngay ngắn trong phố cổ, tựa sơn hướng thủy, cây xanh mướt mát, suối chảy róc rách.
Lương Tê Nguyệt cảm thấy nơi này như một chốn bồng lai tiên cảnh. Mỗi sáng thức dậy mở cửa sổ, cô có thể cảm nhận không khí trong lành ùa vào mặt, hít thở cũng trở thành một điều vô cùng dễ chịu.
Hòa An giới thiệu cho cô một số món ăn vặt nổi tiếng địa phương, chẳng hạn như lẩu nấm rừng, canh hoa súng, thịt bò Yak, phô mai nướng, bánh hoa, chân gà giã… là những món Lương Tê Nguyệt đã từng nghe nhưng ít khi ăn.
Cô còn lần đầu tiên thử ăn côn trùng chiên giòn, hương vị không khó chấp nhận như cô tưởng tượng, vì chúng được chiên rất giòn và có vị muối tiêu.
“Chị Lương, em cảm thấy hình như có người đang theo dõi chị.”
Lương Tê Nguyệt vừa mua xong một bát chè đá, nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, ở đó vừa đúng một góc cua, gió lùa qua hun hút, không một bóng người.
Cô lấy làm lạ, nhưng cũng nghĩ rằng Hòa An không phải là người vô cớ nói bừa.
…
Ở góc cua, Thẩm Ký Vọng dựa lưng vào bức tường cổ, trang phục thường ngày, vai rộng và dày dặn, áo phông đen giặt bạc màu, quần jean dài rộng rãi, sạch sẽ và tươi mới, toát lên vẻ thiếu niên đã lâu không thấy.
Ánh nắng buổi chiều chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của anh, phác họa nên đường nét khuôn mặt mơ hồ nhưng tinh xảo của người đàn ông, sắc mặt hơi tái.
Anh lấy một viên kẹo bạc hà cho vào miệng, vị the mát k*ch th*ch vị giác, khiến cái đầu hơi choáng váng của anh tỉnh táo hơn một chút.
Anh đang cúi đầu nghe điện thoại, bên tai là báo cáo công việc từ trợ lý Khang Tuấn.
Gần kết thúc, Khang Tuấn không nhịn được nói thêm một câu: “Giám đốc Thẩm, ở đây có cả đống tài liệu cần anh ký…”
Ý là bao giờ anh mới về.
Thẩm Ký Vọng: “Vài ngày nữa.”
Khang Tuấn: “…”
Mấy ngày trước anh cũng nói thế.
“Vâng, Giám đốc Thẩm.” Cuối cùng, người làm công Khang Tuấn vẫn là người âm thầm gánh chịu tất cả.
Thẩm Ký Vọng nhìn màn hình điện thoại, tính toán thời gian Lương Tê Nguyệt ăn xong một bát chè. Vừa quay người lại, người anh thấy vài phút trước đã đứng ngay trước mặt.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân phong cách bohemian màu cổ điển, chiếc khăn len màu xanh dương trên vai là cô vừa mua ở một cửa hàng nào đó. Bộ trang phục dân tộc này tươi trẻ, rực rỡ, lại đầy chất vùng miền.
Thấy là anh, vẻ mặt cô từ căng thẳng chuyển sang thả lỏng, thoáng qua một chút ngạc nhiên. Phía sau là Hòa An đang cầm một cây gậy.
Lương Tê Nguyệt tỏ vẻ hơi bực bội, vừa tức vừa buồn cười: “Giám đốc Thẩm có nhã hứng quá nhỉ, cũng đến đây du lịch à.”
“Ừm.” Anh thừa nhận một cách thẳng thắn.
Triệu chứng choáng váng lại xuất hiện, mắt anh tối sầm lại, không thể nhìn rõ ngũ quan của cô.
Thẩm Ký Vọng lắc đầu, thị giác vẫn mờ ảo, còn xuất hiện ù tai.
Hòa An thấy hai người có vẻ quen biết, cũng thả lỏng cảnh giác, hỏi Lương Tê Nguyệt từ phía sau: “Chị Lương, là bạn của chị à?”
“Không phải, người không quen biết.” Giọng Lương Tê Nguyệt hơi lạnh.
Nhận thấy cô sắp rời đi, Thẩm Ký Vọng theo bản năng đưa tay ra muốn nắm lấy, Lương Tê Nguyệt vốn định né tránh, nhưng khi thấy anh ngã xuống, đồng tử cô mở to——
“Thẩm Ký Vọng!”
—
Sau ảnh cũng dùng khổ nhục kế để Thất Thất đồng ý quay lại =)))
Hết chương 62