Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 8

Chương 8

Sinh viên năm nhất bắt đầu chính thức vào học tuần này.

Thời khóa biểu của lớp Lương Tê Nguyệt có ba buổi sáng trong năm ngày học, biến họ thành những “cú đêm dậy sớm”.

Đào Nghi mắc hội chứng ngủ nướng sau kỳ nghỉ hè kết thúc thi Đại học, nên mấy hôm nay, trong khi hồn còn đang ngủ say, chuông báo thức đã gọi cô ấy dậy đúng giờ.

Ngày đầu tiên, cô ấy còn cố gắng trang điểm rồi mới đến lớp. Lương Tê Nguyệt và Nguyễn Tịnh không cần trang điểm nên dậy muộn hơn cô ấy nửa tiếng rồi cùng nhau ra ngoài.

Sau này Đào Nghi đầu hàng, giấc ngủ luôn được ưu tiên hàng đầu, lười dành thời gian chải chuốt.

Thứ tư tuần này, sau khi học xong buổi sáng, Lương Tê Nguyệt về ký túc xá ngủ bù.

Trong giấc ngủ chập chờn, cô thấy một giấc mơ ngắn. Trong mơ, một cô gái xinh đẹp khoác tay Thẩm Ký Vọng xuất hiện trước mặt cô, hai người thân mật, coi như không có ai xung quanh.

— “Chào cô, tôi là thanh mai trúc mã của Thẩm Ký Vọng.”

Giấc mơ đột ngột tan biến, Lương Tê Nguyệt mơ màng tỉnh dậy, đầu óc còn hơi choáng váng.

Mãi sau cô mới mò thấy chiếc điện thoại đang reo. Là Lương Tứ gọi đến, hỏi cô có muốn ăn trưa cùng anh không.

“Không ăn, buồn ngủ.”

“Đã buồn ngủ thì càng phải ăn, anh qua ký túc xá tìm em ngay đây.”

“…”

Lương Tê Nguyệt đặt điện thoại xuống, một lúc sau đành chấp nhận số phận bò dậy thay quần áo.

Cô đoán chắc chắn Lương Tứ được ba cô dặn dò đến để giám sát ba bữa ăn mỗi ngày của cô.

Đến nhà ăn, Lương Tê Nguyệt phát hiện ra người ăn cùng không chỉ có Lương Tứ, mà còn cả bạn cùng phòng của anh, nhưng không có Thẩm Ký Vọng.

Cô đặt khay thức ăn xuống bên cạnh Lương Tứ rồi ngồi xuống, nhìn Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh đối diện, tiện miệng hỏi: “Thập Lục đâu, sao anh ấy không đi cùng mọi người?”

“Thập Lục ít khi đến nhà ăn lắm, mà tên đó mà xuất hiện ở đây, thì đoán chừng…” Võ Kiệt cầm đũa, lấy mình làm tâm điểm vẽ một vòng tròn trên không “…cả khu này sẽ bị bao vây mất.”

Lương Tê Nguyệt hình dung ra cảnh tượng đó trong đầu, cảm thấy hoàn toàn có thể xảy ra, có lẽ đúng như lời cậu ta nói.

Võ Kiệt chợt nhớ ra một chuyện: “À này Thất Thất, chiều mai các câu lạc bộ tuyển thành viên, em có hứng thú tham gia Câu lạc bộ Âm nhạc của tụi anh không?”

Ngày mai là thứ năm, cả trường không có tiết học buổi chiều, nên ngày tuyển thành viên các câu lạc bộ cũng được ấn định vào hôm đó.

“Được ạ.” Lương Tê Nguyệt đồng ý rất nhanh.

Trước đó cô đã xem bài viết tuyển thành viên mà trường đăng trên tài khoản công cộng và đã quyết định sẽ đăng ký câu lạc bộ nào. Câu lạc bộ Âm nhạc vốn đã nằm trong danh sách lựa chọn của cô.

Bởi vì, Thẩm Ký Vọng là chủ nhiệm Câu lạc bộ Âm nhạc.

Chiều hôm sau, hai giờ, mặt trời lên cao nhất, đang là thời điểm nóng nhất trong ngày.

Lấy sân vận động làm ranh giới, với bãi cỏ xanh làm nền, đủ loại lều màu sắc được dựng trên đường chạy điền kinh, tạo thành một vòng tròn. Trên đỉnh lều treo đủ loại áp phích, thiết kế đầy tính nghệ thuật thu hút tân sinh viên đến.

Khi Lương Tê Nguyệt đến khu vực Câu lạc bộ Âm nhạc, đã có một hàng dài người xếp hàng, phần lớn là nữ sinh, xen kẽ một vài nam sinh ở giữa.

Cảnh tượng này đối lập rõ rệt với Câu lạc bộ Bóng rổ bên cạnh, nơi toàn là nam sinh.

Lý do nằm ở bốn chàng trai đang ngồi dưới mái lều của Câu lạc bộ Âm nhạc.

Võ Kiệt và Ôn Dịch Thanh phụ trách tuyển thành viên ngồi trước một chiếc bàn, Thẩm Ký Vọng và Lương Tứ đứng phía sau họ trò chuyện, tạo thành một khung cảnh đẹp mắt và nổi bật.

Buổi biểu diễn mở màn trong đêm Gala chào tân của bốn người đã chiếm được trái tim của rất nhiều sinh viên năm nhất, cả nam lẫn nữ.

Cao Tử Dương, chủ nhiệm Câu lạc bộ Bóng rổ, nhìn cảnh tượng này, cảm thấy có vẻ mất cân bằng âm dương, muốn đến Câu lạc bộ Âm nhạc kéo người về. Anh ta tinh mắt nhìn thấy Lương Tê Nguyệt đang đứng xếp hàng ở phía sau.

Chiếc mũ lưỡi trai màu be che khuất nửa khuôn mặt cô gái, bên ngoài là áo chống nắng dài tay bằng lụa mỏng màu trắng, bên trong là áo hai dây viền tai bèo, quần jeans dài cạp cao màu xanh nhạt ôm lấy đôi chân thẳng tắp, cô đứng nghiêm trang.

Cảm giác thiếu nữ thanh xuân toát ra từ cô khiến anh ta rung động ngay lập tức.

Cao Tử Dương bước đến chỗ cô, tạo một tư thế mà anh ta cho là rất ngầu: “Chào em, đàn em, anh thấy em cốt cách thanh kỳ, có muốn cân nhắc tham gia Câu lạc bộ Bóng rổ bọn anh không?”

Lương Tê Nguyệt: “…”

Anh ta nhìn ra “cốt cách thanh kỳ” ở chỗ nào vậy?

“Em không biết chơi bóng rổ.”

“Cái đó có thể học.”

“Em không có hứng thú với bóng rổ.”

“Cái đó có thể bồi dưỡng.”

“…”

Đàn anh này đúng là dầu muối không ăn.

Lương Tê Nguyệt không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của anh ta, không biết từ chối thế nào, nhìn thấy Lương Tứ đứng cách đó không xa, cô chợt nghĩ ra một kế.

“Anh ơi, thật ra em là cô gái cuồng anh trai”

“Hả?”

“Tức là, em chỉ nghe lời anh trai em thôi. Nếu anh thuyết phục được anh ấy, em sẽ tham gia Câu lạc bộ Bóng rổ của anh.”

Lương Tê Nguyệt chỉ vào Lương Tứ đang đứng dưới mái lều phía trước, quyết định đẩy củ khoai nóng này cho anh mình: “Lương Tứ, anh họ em, anh đi tìm anh ấy đi.”

Cao Tử Dương: “Trùng hợp quá! Anh biết anh họ em.”

Lương Tê Nguyệt không ngờ đến điểm này. Cô trơ mắt nhìn chàng trai trước mặt đi về phía Lương Tứ, đứng trước mặt anh ấy, rồi chỉ tay về phía cô, quay đầu lại nói gì đó.

Lương Tứ nhìn theo hướng chỉ, lập tức thấy Lương Tê Nguyệt.

Cô thò nửa người ra khỏi hàng, hai tay khoanh trước ngực, rồi vẫy tay, toàn thân viết rõ hai chữ “KHÁNG CỰ”, ý muốn anh từ chối.

Bình thường Lương Tứ thích trêu chọc em gái, nhưng cũng không đến mức hãm hại cô, anh nói với Cao Tử Dương bên cạnh: “Thôi cậu đừng hòng, đừng tưởng tôi không biết cậu đang có ý đồ gì.”

Ý tứ muốn nói là “muốn tán tỉnh em gái tôi, cửa sổ cũng không có đâu”.

Lúc bên này đang nói chuyện, Ôn Dịch Thanh đi nghe điện thoại, bảo Thẩm Ký Vọng tạm thời thay thế.

Cô gái vừa nhận đơn đăng ký phía trước tỏ vẻ buồn bã, vì đã mất đi một cơ hội tiếp xúc gần với Thẩm Ký Vọng.

Tuy nhiên, khi Thẩm Ký Vọng tiếp quản, tốc độ của hàng đã nhanh hơn rất nhiều.

Sau khi nhận đơn, tân sinh viên còn phải điền các thông tin cơ bản như tên lớp, họ tên. Một số nữ sinh cố tình làm chậm để nán lại lâu hơn. Ôn Dịch Thanh nổi tiếng là người hiền lành, lúc nãy anh ấy nhắm mắt làm ngơ trước tình huống này.

Nhưng đến lượt Thẩm Ký Vọng, anh nhìn cô gái đang viết tên từng nét một trước mặt, nói đùa một cách nghiêm túc: “Nghe nói có thể nhìn ra hiệu suất làm việc của một người qua tốc độ viết chữ, có lẽ em không hợp lắm với…”

Anh chưa nói hết, cô gái đã tăng tốc độ viết, loáng cái đã điền xong, để chứng minh hiệu suất làm việc của mình.

Một số nữ sinh đang xếp hàng phía sau cũng nghe thấy câu nói này, tốc độ của họ tăng lên rõ rệt, rất nhanh đã đến lượt Lương Tê Nguyệt.

Cô bước đến khu vực lều, bóng râm đổ xuống che đi ánh nắng gay gắt bên ngoài, hơi nóng cuối cùng cũng dịu đi phần nào.

Võ Kiệt thấy người quen nên chào cô.

Lương Tê Nguyệt nhận lấy cây bút, viết tên mình vào mẫu đơn. Vừa viết xong, cô nghe thấy Võ Kiệt nói: “À, hóa ra chữ ‘qi’ trong tên em là ‘Tê’ này cơ à.”

Cậu ta đã gọi cô là em gái hơn nửa tháng mà còn gọi sai tên, cứ tưởng là chữ “Thất” giống như Lương Tứ.

* Lương Tê Nguyệt (梁栖月 – LiangQiYue)

Thất (柒 – qi): số 7, chữ này thường được sử dụng trong văn bản tài chính như 4 trong tên của Lương Tứ

Thẩm Ký Vọng nhìn thấy, trong đầu chợt hiện lên một câu thơ.

— “Điểu tê ngư bất động, nguyệt chiếu giang nguyệt thâm”

“Chim đậu cá chẳng động, trăng rọi sông trăng sâu.” 

Cao Tử Dương của Câu lạc bộ Bóng rổ bên cạnh vẫn chưa từ bỏ ý định với Lương Tê Nguyệt.

Anh ta nhặt một quả bóng rổ dưới đất, dùng ngón trỏ xoay quả bóng, dễ dàng thể hiện kỹ thuật chơi bóng của mình, vừa mặt dày mềm mỏng thuyết phục cô:

“Em gái, em thực sự không cân nhắc Câu lạc bộ Bóng rổ của bọn anh nữa sao?”

“Chậc.” Thẩm Ký Vọng phát ra một âm thanh ngắn từ cổ họng, cắt ngang lời Cao Tử Dương.

Sự chú ý của Lương Tê Nguyệt cũng bị anh thu hút, cô dừng bút, ngước mắt nhìn anh.

Đập vào mắt là đường cong cằm sắc sảo của chàng trai, khuôn mặt đẹp trai và bất cần, khí chất lạnh lùng. Ống tay áo ngắn được anh xắn lên vai, làm lộ đường nét cơ bắp rõ ràng. Khoảnh khắc ánh mắt anh đối diện với cô, hàng mi dài khẽ chớp, vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt Thẩm Ký Vọng chuyển sang Cao Tử Dương, nhếch môi, cười như không cười, giọng hơi trầm: “Ngay trước mặt tôi mà dám cướp người của tôi à?”

“!!!”

Lương Tê Nguyệt nghe câu nói này, tim cô như ngừng đập.

“Đúng đấy, không thấy em gái này đã đăng ký câu lạc bộ của tụi tôi rồi sao?” Võ Kiệt hùa theo bên cạnh, còn đứng dậy khoác vai Cao Tử Dương: “Cậu còn dám cướp người của tụi này à?”

Hành động này của Võ Kiệt khiến Cao Tử Dương mất thăng bằng, tay anh ta mềm nhũn, quả bóng rổ đang xoay tròn cũng bay ra ngoài.

Hướng bay lại thẳng vào phía Thẩm Ký Vọng, nhắm thẳng vào mặt anh.

Thẩm Ký Vọng dường như nhận ra, vừa định giơ tay lên, thì có người hành động nhanh hơn anh—

Một cánh tay trắng trẻo, thon thả của cô gái lướt qua trước mặt anh, giơ lên chắn bóng.

Bóng rổ bị cản lại, đổi hướng bay ngược lại, rồi rơi xuống đất.

“Bụp— bụp—”

Thẩm Ký Vọng nhìn quả bóng lăn trên nền đất, ánh mắt từ từ dời lên, dừng lại trên người Lương Tê Nguyệt đang đứng trước mặt anh.

Những người khác cũng bị cảnh tượng này thu hút, kinh ngạc đứng tại chỗ, chứng kiến màn “mỹ nhân cứu anh hùng” ngược đời này.

Cao Tử Dương, kẻ gây ra rắc rối, lẩm bẩm: “… Tôi đã nói em gái có cốt cách thanh kỳ rồi mà.”

Lương Tứ phản ứng lại, vội nắm lấy tay em gái, kiểm tra kỹ, thấy lòng bàn tay cô hơi đỏ.

“Em ngốc à! Ai cho em chắn bóng!”

Lỡ không chắn kịp, bóng đập vào cô thì sao.

Lương Tê Nguyệt: “Anh đừng quát to thế.”

Tiếng hét của anh ấy đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Lương Tứ: “…”

Sao trọng tâm của cô lúc nào cũng lạc đề thế nhỉ?

“Anh không có quát, anh chỉ nói to tiếng thôi.” Lương Tứ cố gắng điều chỉnh tông giọng, dịu lại. Anh nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, giọng điệu bất lực: “Có cô gái nào mà hổ báo như em không?”

Lương Tê Nguyệt: “Em gái anh.”

“…”

Nhất thời không thể phân biệt được cô đang chửi người hay đang nói về bản thân.

Lương Tê Nguyệt rút tay ra khỏi tay Lương Tứ, vẩy vẩy vài cái, không để tâm: “Không sao, có đau lắm đâu.”

Bóng ở khoảng cách gần, lực tác động cũng không mạnh.

Lương Tứ kiểm tra kỹ tay cô, xác nhận không có vết thương nào khác, rồi kéo cô đứng thẳng trước mặt mình. Anh ấy chỉ vào Thẩm Ký Vọng vẫn đang ngồi yên, dạy dỗ em gái: “Em nhìn cho kỹ đi, cậu ta, một thằng con trai cao mét tám mấy, cần em bảo vệ sao?”

Lời phản bác sắp tuột khỏi miệng Lương Tê Nguyệt: “Còn không phải vì…”

Lương Tứ: “Vì cái gì?”

Vì yêu người nên bận tâm, quan tâm quá hóa bấn loạn.

Tất nhiên Lương Tê Nguyệt không thể nói câu đó ngay lúc này trước mặt anh.

Cô có thể cảm nhận được không chỉ ánh mắt Lương Tứ mà cả ánh mắt Thẩm Ký Vọng cũng đang dừng lại trên người cô.

Anh cứ im lặng nhìn cô, dường như cũng đang chờ đợi câu trả lời.

“Bởi vì…”

Lương Tê Nguyệt nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, giọng nói lần này mang vẻ chính nghĩa lẫm liệt:

“Bảo vệ trai đẹp là trách nhiệm của mọi người.”

Hết chương 8

Bình Luận (0)
Comment