Chương 9
Câu nói như hô khẩu hiệu của cô khiến Lương Tứ ngẩn người vài giây.
Cuối cùng, anh thốt lên một câu: “Cảm giác chính nghĩa của em mạnh thật đấy.”
“…”
Anh chàng đẹp trai Thẩm Ký Vọng thì cúi đầu, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc đen thuần rủ xuống. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy hai vai anh đang run lên.
Anh đang cười!
Lương Tê Nguyệt bình thường rất mặt dày, nhưng cũng không chịu nổi việc anh cười như thế trước mặt mình.
Cô vội vàng chữa thẹn, lấy Lương Tứ làm lá chắn: “Nếu quả bóng đó đập vào mặt anh, em cũng sẽ đỡ thôi, chẳng qua là anh ấy ngồi ngay đây mà.”
Lương Tứ: “…”
Anh nghe sao thấy câu này không đáng tin chút nào.
Anh nhìn khuôn mặt của Thẩm Ký Vọng, lại không thể phản bác hai chữ “trai đẹp” trong lời cô.
Thôi thì cứ coi như cô là đang bảo vệ trai đẹp đi, dù sao từ nhỏ cô đã là một người cuồng nhan sắc rồi.
Lương Tứ giật lấy tờ đơn đăng ký cô vừa đặt trên bàn, thấy má cô hơi hồng, trán còn lấm tấm mồ hôi, không biết là vì ngượng hay vì nóng.
“Trời nóng, điền xong thì về nhanh đi.”
Lương Tê Nguyệt gật đầu.
Cô cũng không thể ở đây lâu thêm nữa.
Trước khi đi, cô lại nhìn trộm Thẩm Ký Vọng một cái, bị Lương Tứ phát hiện, anh ấy trêu chọc một câu: “Sao, còn muốn trai đẹp phải nói lời tạm biệt với em à?”
Nghe câu này, Thẩm Ký Vọng quả thật ngước mắt nhìn cô, ánh mắt còn vương lại nét cười chưa tan, đôi đồng tử vốn lạnh lùng, đen thẳm nay đã có thêm một tầng ấm áp.
Bị anh nhìn như vậy, trái tim Lương Tê Nguyệt đập loạn xạ. Cô không kịp chiêm ngưỡng trai đẹp nữa, tức giận lườm Lương Tứ một cái, rồi quay người bước đi, cảm giác như đang bỏ chạy thục mạng.
…
Kế hoạch của Lương Tê Nguyệt là đăng ký một câu lạc bộ và Ban Tuyên truyền của Hội Sinh viên. Cô không rời khỏi khu vực đầy lều trại tuyển sinh ngay mà đi thẳng đến quầy của Hội Sinh viên.
Đến gần hơn, cô mới nhận ra Trưởng ban Tuyên truyền chính là Khương Ly, ở đây chỉ có một mình cô ấy, những người khác không biết đã đi đâu.
Khương Ly nhìn theo hướng Lương Tê Nguyệt vừa đi tới, vẻ mặt hiểu rõ: “Vừa từ bên Câu lạc bộ Âm nhạc qua à?”
Tâm tư thiếu nữ của mình đã bị đàn chị đoán trúng từ lâu, Lương Tê Nguyệt cũng không giấu giếm: “Đúng ạ.”
“Ban Tuyên truyền không có Thẩm Ký Vọng đâu nhé.” Khương Ly nhắc nhở, giơ tờ đơn đăng ký trong tay mình lên: “Vậy, đàn em có còn muốn đăng ký vào Ban của tụi chị không?”
Biết mình bị trêu, Lương Tê Nguyệt liền đáp trả lại một câu, cười ranh mãnh: “Ban Tuyên truyền cũng không có anh trai em, sao chị vẫn ở đây vậy ạ?”
Khương Ly: “…”
“Quả nhiên là người cùng nhà với Lương Tứ.”
Cái giọng điệu chọc người ta tức chết mà không đền mạng này đúng là y hệt nhau.
Trong lúc Lương Tê Nguyệt đang điền vào mẫu đơn, Khương Ly ghé sát vào bắt chuyện: “Em gái, chị dò hỏi chút nhé, em có từng nghe qua cái tên Tần Ngữ chưa?”
Lương Tê Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: “Ai vậy ạ?”
Khương Ly: “Bạn gái cũ của anh trai em.”
Lương Tê Nguyệt kinh ngạc, mắt mở to: “À? Sao em không biết gì hết vậy?”
Lương Tứ chưa bao giờ kể với cô về chuyện anh ấy hẹn hò.
Khương Ly bị phản ứng của cô làm bật cười: “Em không biết là đúng rồi, chứng tỏ cô ta không quan trọng.”
Lương Tứ và Lương Tê Nguyệt thân thiết như vậy, nếu anh còn chưa kể cho Lương Tê Nguyệt nghe về sự tồn tại của người này, thì chứng tỏ cô bạn gái cũ này không có trọng lượng gì trong lòng anh.
Một đàn anh vừa nghỉ ngơi xong quay lại thay ca cho Khương Ly. Cô ấy đứng dậy, khoác vai Lương Tê Nguyệt, tâm trạng rất tốt: “Đi thôi, chị mời em uống trà sữa.”
Lương Tê Nguyệt: “Không cần đâu chị.”
“Khách sáo gì với chị.” Khương Ly ghé vào tai cô nói thêm: “Hơn nữa, có điều kiện nhé, lát nữa đi cùng chị mang nước cho anh trai em.”
Lương Tê Nguyệt vừa bị Lương Tứ đuổi đi, không muốn lảng vảng trước mặt anh nữa. Cô chưa kịp từ chối thì Khương Ly lại nói thêm: “Em cũng có thể đưa cho Thẩm Ký Vọng.”
Đúng là một ý tưởng không tồi!
Lương Tê Nguyệt lập tức quên hết sĩ diện mà đi theo.
Nhưng thật đáng thất vọng, Thẩm Ký Vọng không có ở đó, không biết anh đã đi từ lúc nào.
Lương Tứ không muốn nhận nước của Khương Ly đưa, nhưng lại đang khát, nên hỏi xin chai nước trong tay Lương Tê Nguyệt.
Anh ấy vừa thấy Lương Tê Nguyệt vặn nắp chai, đang định khen cô sao mà lần này chu đáo thế, thì thấy cô ngửa cổ lên, tự uống lấy, chẳng thèm đếm xỉa gì đến anh.
Lương Tứ: “…”
Lúc rời đi, cô cũng không nói lời tạm biệt với anh, cứ như thể chỉ đến đây để uống một ngụm nước rồi đi vậy.
Lương Tứ nghiến răng, nói vọng theo bóng lưng cô:
“Nhớ tối mai đến phỏng vấn đấy!”
Địa điểm phỏng vấn của Câu lạc bộ Âm nhạc là một phòng học nhạc, do Thẩm Ký Vọng mượn từ giảng viên khoa Âm nhạc, bên trong có đầy đủ các loại nhạc cụ, tiện cho mọi người trình diễn tài năng ngay tại chỗ.
Tối thứ sáu, khi Lương Tê Nguyệt đến, đã có khá nhiều người chờ đợi trong phòng. Cô chọn một chỗ ở hàng ghế sau để ngồi.
Đúng 7 giờ, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hình như là của một nhóm người cùng đi.
Cửa sổ bên cạnh mở hé, gió lùa vào, tấm rèm cửa xanh bay lên, cách một bức tường, khuôn mặt góc cạnh của Thẩm Ký Vọng xuất hiện trong tầm mắt Lương Tê Nguyệt.
Đôi chân dài sải bước qua ngưỡng cửa, phía trên là chiếc áo phông đen, cái yết hầu nổi rõ, khuôn mặt với đường nét sắc sảo, đôi mắt hoa đào khó quên.
Theo sau là ba người bạn cùng phòng của anh.
Thẩm Ký Vọng đi đến hàng ghế đầu, cầm tờ danh sách điểm danh lên.
Giữa vô số cái tên, không hiểu sao, anh lại nhìn thấy ngay ba chữ “Lương Tê Nguyệt”, nét chữ thanh tú, cứng cáp.
Anh đi đến bục giảng, nhìn xuống những gương mặt xa lạ bên dưới: “Chào mọi người, tôi là Chủ nhiệm Thẩm Ký Vọng.”
Anh vừa dứt lời, bên dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay, phần lớn là từ các bạn nữ.
Thẩm Ký Vọng nói sơ qua về quy tắc phỏng vấn. Lương Tê Nguyệt không nghe rõ lắm, cô lợi dụng lúc đông người, nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh.
Thứ tự phỏng vấn dựa theo danh sách điểm danh, Lương Tê Nguyệt ở giữa, khoảng một tiếng sau mới đến lượt cô.
Sau khi tự giới thiệu xong, cô đứng yên tại chỗ, nhìn Thẩm Ký Vọng cách mình chừng một mét.
Anh đang mân mê cây bút trong tay, xoay nó một cách điệu nghệ giữa các ngón, ánh mắt dán vào tờ đơn đăng ký.
Trên tấm ảnh thẻ nền xanh, cô gái để tóc ngắn ngang tai, ngắn hơn bây giờ một chút, mặc áo sơ mi trắng, trông khá nghiêm túc. Ngũ quan thanh tú, trắng trẻo, mày mắt như tranh vẽ, khi mím môi cười để lộ lúm đồng tiền hai bên.
Xuống phía dưới bức ảnh, cột năng khiếu ghi trống và piano.
Thẩm Ký Vọng hơi bất ngờ khi thấy điều này, anh lên tiếng: “Biết chơi trống à?”
Lương Tê Nguyệt gật đầu.
Thẩm Ký Vọng quay sang nhìn Lương Tứ đang im lặng bên cạnh, hỏi nhỏ: “Cậu dạy?”
“Ừm.” Lương Tứ đáp.
Vì là do chính Lương Tứ dạy, nên không cần phải trình diễn tài năng nữa, anh tin tưởng vào kỹ thuật của anh ấy.
Thẩm Ký Vọng cố ý nương tay, nói: “Hát một bài đi.”
Lương Tê Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh trống, nhưng giờ lại phải thay đổi. Cô lướt qua danh sách nhạc trong điện thoại, rồi khi nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Ký Vọng, cô chợt nảy ra ý muốn hát một bài.
“Nói một tiếng em lạnh lạnh
Anh sẽ đến ôm lấy em
Nói một tiếng em đau đau
Anh sẽ chọc em nở nụ cười
You give me security…”
Giọng hát cô cất lên, biểu cảm của mọi người trong phòng đều ngạc nhiên.
Điều tuyệt vời nhất là khi cô gái ngọt ngào hát bài hát tình yêu ngọt ngào.
Giọng Lương Tê Nguyệt vốn đã ngọt ngào, khi hát lại càng ngọt hơn, như một ly soda vị cam ngày hè, sau bao mùa lắng đọng, nay bùng nổ, ngọt ngào đến tận tâm can, mà lại không hề thấy ngấy.
Kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo, mắt cong cong, nụ cười cực kỳ ngọt ngào, cô đã mang đến một hiệu ứng âm nhạc hoàn toàn mới cho bài hát này.
Trong lúc hát, cô luôn nhìn xuống dưới khán phòng, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy ánh mắt cô chỉ dừng lại ở một người.
Ánh mắt Lương Tê Nguyệt nhìn Thẩm Ký Vọng khiến Võ Kiệt lại một lần nữa nảy ra suy đoán mà cậu ta đã có trước đây.
Võ Kiệt dùng khuỷu tay chọc vào Ôn Dịch Thanh bên cạnh, hỏi: “Dịch ca, cậu có thấy không…”
Ôn Dịch Thanh: “Thấy rồi.”
Võ Kiệt như tìm được đồng minh: “Đúng không! Cậu cũng có cảm giác đó à?”
“Cảm giác gì?” Lương Tứ quay đầu lại, giọng nói bất ngờ vang lên ngay bên cạnh họ.
“Cảm giác rau sạch nhà cậu sắp bị heo ủi rồi!”
Tất nhiên Võ Kiệt không nói ra câu đó, cậu ta liền đổi lời ngay, hát vu vơ một câu giữa đám đông: “Chỉ có cảm giác với em~”
Lương Tứ: “…”
Kết quả phỏng vấn có ngay ngày hôm sau, Lương Tê Nguyệt dự đoán trước được nên đã đỗ vào Câu lạc bộ Âm nhạc.
Sau đó, cô được Lương Tứ kéo vào một nhóm WeChat có tên là【Tổ Chức Ngầm Không Tên】
Cái tên này, cô đoán chắc chắn là do Lương Tứ đặt, đúng phong cách của anh ấy.
Vừa nghĩ đến anh, Lương Tứ đã gửi một tin nhắn WeChat, nói rằng tuần sau Quốc khánh hai người sẽ về nhà cùng nhau.
Lương Tê Nguyệt trả lời một chữ “OK”.
Tâm trạng sắp được nghỉ lễ khiến Lương Tê Nguyệt cảm thấy tuần này trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày Quốc khánh.
“Không cần đâu ba, anh Lương Tứ có xe rồi, tụi con về cùng nhau ạ.”
Tối hôm trước, Lương Tê Nguyệt đang thu dọn hành lý trong ký túc xá, vừa gọi điện cho ba Lương.
Hai người bạn cùng phòng Đào Nghi và Nguyễn Tịnh không phải người địa phương, đã mua vé tàu cao tốc về từ trước, buổi chiều không có tiết học nên đã về rồi, trong phòng lúc này chỉ còn mình cô.
Ba Lương đã trở về sau chuyến công tác nước ngoài hai ngày trước, đang ở nhà cũ. Biết Lương Tê Nguyệt được nghỉ lễ, ông nói muốn đến trường đón cô.
Nhà họ Lương thường tụ họp tại nhà cũ vào các ngày lễ, dịp Quốc khánh năm nay cũng không ngoại lệ.
“Ba cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, mai là gặp được cô con gái yêu quý của ba rồi.”
Ba Lương: “Được, bảo Lương Tứ lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.”
—
Ngày hôm sau, Lương Tê Nguyệt bị đồng hồ báo thức đánh thức lúc đúng 8 giờ sáng.
Cô dụi mắt, cơn buồn ngủ tan hết thì đứng dậy rửa mặt, cũng không trang điểm gì, tìm một chiếc kính gọng đen đeo vào, cố gắng che đi quầng thâm mắt.
Trong điện thoại có tin nhắn của Lương Tứ, nói rằng anh đã đến dưới ký túc xá của cô.
Lương Tê Nguyệt cầm hành lý, khóa cửa rồi đi xuống.
Khi ra ngoài, cô gặp dì quản lý ký túc xá đang trực, lễ phép chào hỏi.
Dì quản lý nói giọng Quảng Đông phổ thông: “Hai trai đẹp ngoài cổng kia, có phải đang đợi cháu không?”
Hai trai đẹp?
Nghe số từ này, một bóng hình nào đó ngay lập tức xuất hiện trong đầu Lương Tê Nguyệt, thúc giục cô nhìn ra ngoài.
Lương Tứ chắn gần nửa người của người đứng sau, nhưng Lương Tê Nguyệt chỉ cần nhìn lướt qua khuôn mặt góc cạnh kia là đã nhận ra đó là Thẩm Ký Vọng.
“Anh Thập Lục!” Lương Tê Nguyệt reo lên một cách phấn khích, trực tiếp vượt qua Lương Tứ, đẩy vali đến trước mặt anh: “Anh về nhà với tụi em ạ?”
“Không phải về cùng, là anh tiện đường đưa cậu ta đi thôi.” Lương Tứ nhận lấy vali trong tay cô. Rút kinh nghiệm từ lần khổ sở hôm khai giảng, lần này anh ấy dùng hai tay xách vali xuống bậc thang.
Đang định khen cô bé lần này vali không nặng lắm, thì phát hiện cô đã đi xa rồi, lẽo đẽo theo sau Thẩm Ký Vọng, mặt nở nụ cười, phía sau như có một chiếc đuôi nhỏ, cứ ve vẩy, ve vẩy.
Lương Tê Nguyệt thấy Thẩm Ký Vọng ngồi vào ghế sau, cô đi vòng sang cửa bên kia, cúi người định chui vào ngồi cùng, thì cổ áo đột nhiên bị một lực cản kéo lại.
Lương Tứ mở cửa ghế phụ lái: “Em hay bị say xe mà? Ngồi đằng trước đi.”
Một câu nói đã chặn đứng cô, cắt đứt cơ hội tiếp xúc gần với Thẩm Ký Vọng của cô.
Lương Tê Nguyệt ấm ức, không cam lòng đóng cửa ghế sau lại.
Lương Tứ còn không quên nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào.”
Anh thấy cô kéo mạnh dây an toàn một cách thô bạo, không hiểu chuyện gì: “Sao thế, tâm trạng không tốt, ai chọc giận em à?”
“Không.”
“Thế sao mặt em cứ nhăn nhó vậy?”
“Em…” Lương Tê Nguyệt còn đang lo lắng Thẩm Ký Vọng ngồi ở ghế sau, có giận cũng không dám bộc phát, đành nuốt ngược vào bụng.
“Đến tháng rồi.” Cô bịa đại một lý do.
Lương Tứ: “Không phải giữa tháng à, sao lại đến sớm thế?”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Sao anh ấy lại nhớ rõ như vậy chứ.
“Khụ.” Thẩm Ký Vọng đang ngồi ở ghế sau không nhịn được lên tiếng: “Hai vị, chuyện riêng tư thì cũng nể mặt người ngoài là tôi đây chút chứ.”
Lương Tứ lúc này mới như nhớ ra trong xe còn có một người khác, quay đầu hỏi Lương Tê Nguyệt: “Làm sao bây giờ, cậu ta nghe thấy chuyện không nên nghe rồi.”
“Có nên giết người diệt khẩu không?”
Lương Tê Nguyệt dựa lưng vào ghế, lười biếng gật đầu, phối hợp với anh: “Giao cho anh đó, làm cho sạch sẽ chút.”
Thẩm Ký Vọng: “…”
—
【Tác giả có lời muốn nói】
Thẩm Ký Vọng: Vợ tôi hôm qua nói bảo vệ tôi, hôm nay lại muốn diệt khẩu tôi. Phụ nữ thật dễ thay đổi.
Ghi chú: Lời bài hát trong chương này lấy từ ca khúc “My Cookie Can” của Vệ Lan, một bài hát rất ngọt ngào nha~
【Editor】: Mọi người có thể nghe bài hát tại đây: My Cookie Can
Hết chương 9