Chương 86
Hôm đó, sau khi Lương Tê Nguyệt đến nhà họ Thẩm gặp ông bà nội của Thẩm Ký Vọng, bà nội Thẩm nói muốn chọn một ngày gần nhất để đến thăm nhà cô.
Thời gian được ấn định vào đúng đêm Giao thừa.
Thứ Bảy, Lương Tê Nguyệt được nghỉ, sáng ngủ nướng đến khi tỉnh giấc, buổi chiều mặc nguyên bộ đồ ngủ cuộn mình trên ghế sofa phòng khách xem TV.
Khác với sự nhàn nhã của cô, Lương Trọng Viễn cứ đi đi lại lại bận rộn trước mặt cô, thậm chí còn thay một bộ vest mới tinh rồi hỏi cô xem có đẹp không.
Lương Tê Nguyệt có cảm giác lạ lùng, cô thấy như thể người sắp ra mắt gia đình đối phương là ba mình chứ không phải cô.
“Ba, ba đang lo lắng đúng không?” Lương Tê Nguyệt đoán.
Lương Trọng Viễn gỡ gỡ cà vạt một cách thiếu tự nhiên: “Gì mà lo lắng, ba không có.”
Lương Tê Nguyệt chỉ vào bộ đồ ông đang mặc: “Ba quên chưa tháo mác rồi kìa.”
Lương Trọng Viễn: “…”
Lương Tê Nguyệt biết Lương Trọng Viễn làm thế chỉ vì muốn giữ thể diện cho cô. Cô đứng dậy, đi một vòng quanh ba, khen ngợi: “Rất phong độ, siêu phong độ luôn ạ.”
“Nên ba không cần phải căng thẳng như vậy đâu, hơn nữa, ông bà nội của Thẩm Ký Vọng khá dễ nói chuyện mà.”
“Con đấy.” Lương Trọng Viễn khẽ chạm nhẹ vào trán cô: “Chưa gả đi đã bắt đầu nói giúp nhà người ta rồi.”
“Không hề, con chỉ nói sự thật thôi.” Lương Tê Nguyệt khoác tay Lương Trọng Viễn, khẳng định sự thật: “Ba biết mà, con đâu phải kiểu người chịu ấm ức rồi giấu trong lòng, ba xem con đã bao giờ chịu thiệt trước mặt bà nội chưa?”
“Ông bà ấy thực sự rất tốt.”
Lương Trọng Viễn nửa tin nửa ngờ.
Ông chưa từng tiếp xúc với ông bà Thẩm, nhưng đã gặp ba của Thẩm Ký Vọng là Thẩm Kính Chi, một thương nhân có thủ đoạn rất tàn nhẫn trên thương trường, là người chỉ biết lợi nhuận.
Thật lòng mà nói, ban đầu Lương Trọng Viễn rất lo lắng.
Nhưng Thẩm Ký Vọng nói, anh và ba ít gặp nhau, cũng không ở chung, quan hệ cha con nhạt như nước lã.
Tuy nhiên, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay vẫn là vấn đề nan giải, mặc dù mẹ Thẩm Ký Vọng đã mất, nhưng ông không biết bà nội anh là người phụ nữ như thế nào.
Nếu tính cách giống như bà nội cô – bà nội Lương, thì cuộc sống sau này của Lương Tê Nguyệt chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Vì vậy, Lương Trọng Viễn mới nghĩ lần gặp mặt đầu tiên này phải tạo dựng chút uy thế cho con gái mình.
Nhưng sự thật chứng minh nỗi lo của Lương Trọng Viễn là hơi thừa thãi, quả đúng như Lương Tê Nguyệt nói, ông bà nội Thẩm đều là những người rất dễ gần.
Ông nội Thẩm tuy nghiêm nghị, mặt lạnh mà lòng tốt, biết Lương Tê Nguyệt gần đây thức khuya ngủ không đủ giấc nên còn đặc biệt mang đến vài thang thuốc để cô bồi bổ cơ thể.
Còn bà nội Thẩm, khi nhìn thấy ông, cười hiền hậu, gọi một tiếng đầy thân mật: “Chào thông gia.”
Lương Trọng Viễn: “Chào giáo sư Liên.”
Bà nội Thẩm là nghệ nhân thêu truyền thống, trước đây từng là giảng viên đại học, mặc dù đã nghỉ hưu, nhưng với vai trò là hậu bối, ông vẫn tôn kính gọi bà là “Giáo sư”.
Bà nội Thẩm xua tay: “Gọi giáo sư nghe xa cách quá, cứ gọi là thông gia.”
Trời mùa đông lạnh, bà thấy Lương Tê Nguyệt đi dép bông ra ngoài, liền “Ôi” một tiếng: “Thất Thất con có lạnh chân không, gió to thế này, mau vào nhà đi.”
Lương Tê Nguyệt còn chưa kịp phản ứng đã bị bà nội Thẩm kéo vào nhà, thỉnh thoảng còn nhìn Thẩm Ký Vọng đi bên cạnh.
Hôm nay anh mặc rất trang trọng, một bộ vest thẳng thớm, chất liệu sạch sẽ, kiểu dáng đứng đắn, bờ vai rộng, eo săn chắc, đôi chân dài thẳng dưới quần tây đen, toát lên khí chất phi thường.
Tóc cũng được chăm chút kỹ lưỡng, chải ngược ra sau lộ rõ đường xương chân mày sâu, ngũ quan lạnh lùng và tuấn tú, đường nét tinh tế.
Sáng nay khi gọi video với anh, Lương Tê Nguyệt thậm chí còn thấy anh hình như còn đẹp trai hơn trước mấy phần.
Vì thế, vừa nhìn thấy anh là cô không thể rời mắt được.
Kết quả là vì mất tập trung, suýt chút nữa thì vấp ngã, may mà Thẩm Ký Vọng đã nhanh tay đỡ kịp.
“Đừng nhìn anh, nhìn đường đi.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
-
Vào trong nhà, đã bật điều hòa sưởi ấm, hoàn toàn là một thế giới khác biệt so với bên ngoài.
Lương Tê Nguyệt định đi pha trà cho mọi người, nhưng bà nội Thẩm nắm tay cô không buông, sai luôn cháu trai mình: “Thập Lục này, cháu đi đi.”
“Nói rồi, việc nhà mình cứ để đàn ông làm.”
Thẩm Ký Vọng ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ pha trà này.
Lương Trọng Viễn nhìn cảnh này, thấy được bà nội Thẩm rất yêu quý con gái mình, ánh mắt bà luôn ngập tràn ý cười.
Thẩm Ký Vọng thấy Lương Trọng Viễn và ông nội Thẩm có vẻ không tìm được chủ đề chung, liền chủ động bắt chuyện: “Bác trai, ông nội cháu bình thường cũng thích chơi cờ, hai người có thể cùng giao lưu một ván ạ.”
Mắt Lương Trọng Viễn sáng lên ngay lập tức, cuối cùng ông cũng có thể tìm được chuyện để nói: “Thẩm lão tiên sinh, làm một ván không?”
Nghe thấy sở thích của mình, ông nội Thẩm cũng hứng thú ngay: “Được thôi.”
Thẩm Ký Vọng nhìn cảnh tượng trước mắt, Lương Trọng Viễn và ông nội Thẩm đều đang chăm chú quan sát ván cờ, đi từng nước rất nghiêm túc; còn bà nội Thẩm ngồi bên cạnh thì cứ kéo Lương Tê Nguyệt trò chuyện chuyện gia đình, cười nói vui vẻ.
Thật hài hòa và ấm áp.
Sau khi trò chuyện, Lương Trọng Viễn nói đã đặt chỗ ở một nhà hàng bên ngoài, mọi người cùng nhau ra ngoài ăn.
Bà nội Thẩm luôn cảm thấy Lương Tê Nguyệt mặc quá phong phanh, bảo cô đi thay bộ đồ dày hơn.
Trên đời luôn có một kiểu lạnh là lạnh do người lớn thấy bạn lạnh.
Lương Tê Nguyệt vâng một tiếng, nói mọi người chờ mình một lát.
Thẩm Ký Vọng đi theo cô lên lầu.
Trước đây khi Thẩm Ký Vọng ở nhà họ Lương, anh ngủ ở phòng khách, hôm nay là lần đầu tiên anh bước vào phòng Lương Tê Nguyệt.
Một căn phòng ngủ đầy nữ tính, chăn đệm trên giường đều là tông màu hồng, trần nhà treo một chiếc màn tuyn tròn, bên cạnh là bàn đầu giường, bày đầy những lọ mỹ phẩm.
Trong phòng còn có một chiếc bàn vuông, mọi thứ đều nằm ngổn ngang trên đó, sách vở, cốc nước, dây sạc, rất bừa bộn.
Ghế cũng vắt vài bộ quần áo chưa gấp, chắc là mặc xong tiện tay vứt ở đó.
Lương Tê Nguyệt thấy phòng mình quá lộn xộn, ngại không muốn cho ai nhìn thấy, liền muốn đuổi Thẩm Ký Vọng ra ngoài.
Thẩm Ký Vọng đứng yên tại chỗ, nắm lấy tay cô: “Em thế nào mà anh chưa từng thấy qua chứ.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
“Không phải đi thay quần áo à?” Thẩm Ký Vọng nhắc nhở cô, rồi lại nhéo má cô một cái.
Lương Tê Nguyệt đành chịu, cởi chiếc áo khoác đang mặc ra, quay người vào tủ quần áo tìm bộ đồ dày hơn.
Thẩm Ký Vọng đi đến chiếc ghế trước bàn học ngồi đợi cô, nhìn thấy những đồ vật lộn xộn kia, định bụng giúp cô dọn dẹp một chút, bỗng nhiên ánh mắt anh dừng lại.
Anh đưa tay ra, rút một cuốn sổ bìa màu hồng từ đống đồ hỗn độn.
Đó là một cuốn nhật ký, màu hồng.
Và còn được khóa lại.
Cuốn nhật ký màu hồng có khóa, giống như những tâm tư thầm kín không ai biết của một cô gái.
Chưa kịp tìm hiểu gì, cuốn sổ đã bị Lương Tê Nguyệt, người đã thay đồ xong, giật phắt đi.
Động tác cô rất nhanh, vẻ mặt cũng hơi hoảng hốt.
“Thất Thất.” Khi Thẩm Ký Vọng gọi tên thân mật của cô, giọng anh rất dịu dàng, cố ý hạ thấp xuống, mang theo chút mê hoặc lòng người: “Em còn bí mật nào mà anh không biết không?”
Lương Tê Nguyệt: “Không có!”
Cô phủ nhận quá nhanh càng làm cô thêm chột dạ.
Thẩm Ký Vọng vươn tay ra sau lưng cô, tư thế giống như đang ôm eo cô, anh lấy được cuốn nhật ký: “Vậy có gì mà anh không được xem?”
Lương Tê Nguyệt không có lời nào để phản bác.
Cô cắn môi, nội tâm dường như đang đấu tranh.
Thẩm Ký Vọng lợi dụng lúc cô thất thần, dùng chút lực ở tay, cuốn nhật ký lại về tay anh.
Anh thuận thế ôm eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, vòng cô vào lòng.
Ngón tay anh chạm vào chiếc khóa bạc nhỏ bên cạnh cuốn nhật ký, liếc nhanh qua, là khóa số, bốn chữ số.
Thẩm Ký Vọng hỏi: “Mật mã là gì.”
“Anh tự đoán đi.” Lương Tê Nguyệt còn chút hy vọng: “Đoán không ra thì thôi.”
Vừa dứt lời, một tiếng “cạch” vang lên, chiếc khóa nhỏ đã được Thẩm Ký Vọng mở ra.
Lương Tê Nguyệt mở to mắt: “Anh—”
Sao anh đoán được.
Thẩm Ký Vọng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, nhướn mày lên: “0716, rất dễ đoán, tất cả mật khẩu của em đều là số này.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Cô lại giữ tay Thẩm Ký Vọng khi anh chuẩn bị lật trang: “Chờ đã—”
Hành động giấu giếm này của cô lại càng khơi dậy sự tò mò của anh.
Thẩm Ký Vọng cứ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không rời, vẻ mặt như thể không cho anh xem thì anh sẽ không bỏ qua.
Lương Tê Nguyệt từ từ buông tay, nhìn anh lật mở trang đầu tiên của cuốn nhật ký.
Không gian xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, cửa sổ trước bàn học mở hé, rèm cửa voan nhẹ bay theo gió, ánh hoàng hôn buổi chiều tà đẹp đến nao lòng, ánh cam chiếu vào, rải rác trên cuốn sổ, ánh sáng và bóng tối đan xen.
Giống như chiếc đũa thần của thiên thần, mở ra một ký ức nào đó.
【4 tháng 4, Trời nắng】
Hình như, mình đã yêu một người từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Tên của anh ấy là Thẩm Ký Vọng.
Ánh mắt Thẩm Ký Vọng dừng lại, nhìn ba chữ đó, lần đầu tiên anh thấy tên mình xa lạ đến vậy.
Anh nhìn ngày tháng trên đó, nhẩm tính đơn giản trong đầu, là chuyện của tám năm trước.
Tám năm trước, anh mười tám tuổi.
Anh đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên anh gặp cô là vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Lương Tứ.
Thời điểm hoàn toàn khớp.
Thẩm Ký Vọng nhìn Lương Tê Nguyệt trong lòng, cảm xúc trong mắt càng sâu hơn, yết hầu anh khẽ lên xuống, từ từ thốt ra một câu: “Yêu anh từ sớm thế à?”
Cô chưa bao giờ nói với anh.
Anh luôn không hề hay biết.
Lương Tê Nguyệt cúi đầu, khẽ “Ừm” một tiếng.
“Đừng xem nữa được không?” Lương Tê Nguyệt thương lượng với anh, rất thành thật: “Em, em ngại lắm.”
Thẩm Ký Vọng: “Nhưng anh muốn xem.”
Lương Tê Nguyệt đành chịu, để mặc anh.
Cuốn nhật ký được anh lật sang trang thứ hai.
【10 tháng 6, Trời nắng】
Hôm nay học một bài khóa tên là Xích Bích Phú.
“Nhâm Tuất chi thu, thất nguyệt ký vọng.”
Thích là lúc nào cũng nghĩ về anh, nhìn thấy tên anh là lòng bồn chồn.
【7 tháng 7, Trời nắng】
Ngày đầu tiên nghỉ hè, mình lén đi xem anh ấy chơi bóng rổ.
Thích là dù đường sá xa xôi cũng muốn đến gặp anh.
【30 tháng 8, Trời âm u】
Kỳ nghỉ hè kết thúc rồi, mùa hè cũng sắp hết rồi, không biết lần sau gặp lại anh ấy là khi nào.
Thích là mong đợi mỗi lần gặp gỡ với anh.
【1 tháng 10, Trời mưa nhỏ】
Hôm nay không gặp được anh.
Thích là hết lần này đến lần khác hy vọng rồi thất vọng.
Sau đó là một khoảng thời gian dài trống rỗng, cho đến tháng Hai năm sau, cô lại viết thêm một câu.
— “Tiếc là, cả một mùa đông, mình không gặp được anh ấy.”
Thẩm Ký Vọng đọc đến đây, cổ họng khô khốc, không biết lúc đó cô đã viết câu này với tâm trạng như thế nào.
Anh nhớ lại mùa đông năm đó mình đã đi đâu.
Hình như là đi cùng bà nội đến thăm người thân ở Hồng Kông, sau đó ở lại đó một thời gian, nên không có ở Nam Thành.
Phía sau cuốn nhật ký đều là những ghi chép về đếm ngược đến kỳ thi đại học.
Mỗi dòng đều có anh.
【Còn 100 ngày thi đại học, mình hơi nhớ anh ấy, hình như không chỉ là hơi một chút.】
【Còn 60 ngày thi đại học, nửa đêm nằm mơ thấy anh ấy.】
【Còn 30 ngày thi đại học…】
【Còn 1 ngày thi đại học, nếu mình đỗ Nam Thanh, mình sẽ tỏ tình với anh ấy.】
…
Nhật ký dừng lại ở đây và không bao giờ được cập nhật nữa.
Vài trang giấy mỏng, từ năm lớp Mười, đến khi kết thúc lớp Mười hai, ghi lại tâm tư thầm mến ba năm của một cô gái.
Trong những năm tháng trung học đầy nỗ lực đó, mối tình thầm này giống như một thanh socola thỉnh thoảng xuất hiện trên bàn ngoài giờ học, đôi khi rất ngọt, đôi khi lại rất đắng.
Lương Tê Nguyệt thấy Thẩm Ký Vọng đọc xong nhìn chằm chằm suy nghĩ, muốn lấy lại cuốn nhật ký của mình. Anh không kịp giữ lại, cuốn sổ rơi xuống đất.
Gió bên ngoài cửa sổ thổi qua, lật trang giấy, trang cuối cùng của cuốn nhật ký kẹp một tấm ảnh.
Thẩm Ký Vọng cúi xuống nhặt lên.
Bối cảnh trong ảnh là sân bóng rổ, nhân vật chính là anh, chàng trai mặc áo bóng rổ ba lỗ màu đỏ, sau lưng in số 16.
Hai cánh tay khỏe khoắn lộ ra, đường cơ bắp rõ ràng, ngón tay đẹp đẽ nắm chặt quả bóng rổ, anh hơi ngẩng đầu lên, giữa hai hàng lông mày không giấu được vẻ kiêu ngạo, vừa ngông cuồng vừa phóng khoáng.
Dưới chân anh là bóng của chính mình, mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu, ánh sáng chiếu lên người anh.
Ánh dương rực rỡ như chính anh vậy.
Đây là Thẩm Ký Vọng tuổi mười tám, chàng trai không hề biết sợ hãi.
Như có một sự đồng cảm nào đó, Thẩm Ký Vọng lật tấm ảnh lại, phía sau viết một câu.
— “Anh là ước nguyện trọn đời của em.”
Đây là điều ước được Lương Tê Nguyệt năm mười sáu tuổi viết xuống.
Chính Lương Tê Nguyệt cũng quên mất mình đã viết câu này từ khi nào. Cô rút tấm ảnh đó muốn đặt lại chỗ cũ, nói lảng: “Em viết chơi thôi mà.”
Thẩm Ký Vọng nắm chặt tấm ảnh không buông, đột nhiên hỏi cô: “Có bút không?”
Lương Tê Nguyệt: “Hả?”
“Cho anh mượn cây bút.” Thẩm Ký Vọng nhìn cái bàn lộn xộn của cô, phát hiện có một cuốn sách kẹp một cây bút, liền rút ra.
Anh vòng tay qua sau lưng Lương Tê Nguyệt, nắm lấy tay cô, để cô tự cầm bút trong tư thế anh đang dạy cô viết.
Tay Lương Tê Nguyệt hoàn toàn không thể tự mình điều khiển, mặc cho anh nắm lấy, viết từng nét chữ.
Thẩm Ký Vọng thêm tám chữ ở phía dưới câu nói đó.
— “Được em thích, là may mắn của anh.”
Tim Lương Tê Nguyệt run lên dữ dội.
Cảm xúc không nghe lời trào ra, khóe mắt cô bỗng dưng ánh lên những giọt lệ long lanh.
Những năm tháng đó, tâm tư thầm mến không ai hay của cô, cảm xúc lúc được lúc mất, sự giằng xé giữa muốn gặp mà không dám gặp, không ai có thể cảm nhận được.
Cô tưởng rằng mình đã quên rồi.
Nhưng khoảnh khắc này, anh đã đáp lại cô, cô mới thấy, bốn chữ “Điều ước thành hiện thực” là có thật.
“Khóc gì hả?” Thẩm Ký Vọng không ngờ cô lại khóc, anh cũng sợ nhất là cô khóc.
Anh lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má cô, tỉ mỉ và kiên nhẫn, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Lương Tê Nguyệt nức nở, đưa tay nắm lấy cổ áo anh, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Thẩm Ký Vọng, anh nợ em.”
Thẩm Ký Vọng lập tức hiểu ý cô, cúi đầu hôn cô, đáp lại: “Ừm, anh nợ em.”
Bao nhiêu năm nay, cảm ơn em đã yêu anh, có được em là may mắn của anh.
Phần đời còn lại, tất cả tình yêu của em sẽ do anh tiếp nhận.
Hoàng hôn rực rỡ, ráng chiều bao trùm, gió cũng dịu dàng, cùng nhau chứng kiến—
Họ sẽ yêu nhau mãi mãi.
Hết Chính văn
【Tác giả có lời muốn nói】
Xóa xóa sửa sửa, cuối cùng vẫn muốn dùng cuốn nhật ký làm kết thúc cho chính văn.
Chính văn đến đây là hết rồi, mấy ngày này sẽ chỉnh sửa lại bài viết và đính chính lỗi chính tả, và sẽ có phiên ngoại!
Bình luận chương này sẽ được phát lì xì, cảm ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ, hôn nè~
Hết chương 86