Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 87

Chương 87: Ngoại truyện 1

Lương Tê Nguyệt phát hiện, từ khi Thẩm Ký Vọng biết chuyện cô từng thầm mến anh, thái độ của anh đối với cô rõ ràng đã thay đổi.

Anh trở nên bám người hơn.

Sau Tết Dương lịch, Lương Tê Nguyệt đi làm, buổi sáng như thường lệ vẫn là Thẩm Ký Vọng đến đón cô.

Nhưng khi đến studio, cô thấy Thẩm Ký Vọng cũng xuống xe, trông như muốn cùng cô đi vào.

“Anh theo em làm gì, không phải về công ty sao?”

Thẩm Ký Vọng khoác vai cô đi vào, lý lẽ hùng hồn: “Trốn việc rồi.”

Hai người vừa bước vào studio, không tránh khỏi những lời trêu ghẹo của nhân viên, ai nấy đều cất giọng cao vút gọi “Chào Thẩm tổng”.

Lương Tê Nguyệt vội vã đi vào văn phòng dưới những ánh mắt tò mò, lại hỏi Thẩm Ký Vọng một lần nữa: “Anh thật sự không đi làm?”

“Ừm, em cứ làm việc đi.” Thẩm Ký Vọng đáp lời, tự tìm một chiếc sô pha ngồi xuống, nói với cô: “Anh ở đây thôi.”

Lương Tê Nguyệt nghe anh nói vậy, mặc kệ anh ở lại, quay người đi làm công việc của mình.

Gần đây Kiều Âm sắp tham dự một buổi tiệc đấu giá từ thiện và nhờ cô thiết kế một bộ lễ phục. Tối qua Lương Tê Nguyệt đã có cảm hứng và hoàn thành bản phác thảo, định hôm nay sẽ chỉnh sửa tinh tế hơn rồi gửi bản phối cảnh cho Kiều Âm xem.

Trước đây, khi đã tập trung vào công việc, cô thường rất chuyên tâm, không hề bị phân tâm, nhưng giờ đây sự chú ý của cô không thể tập trung được vì luôn cảm thấy có người đang nhìn mình.

Lương Tê Nguyệt đặt bút xuống, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, vừa lúc đối diện với ánh mắt Thẩm Ký Vọng đang nhìn sang.

“Anh đừng nhìn em mãi thế.”

“Em đẹp mà.”

Lương Tê Nguyệt: “…”

Cô nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.

Thẩm Ký Vọng: “Em đẹp nên anh mới nhìn mãi thôi.”

Lương Tê Nguyệt đã hoàn toàn bị lời mật ngọt của Thẩm Ký Vọng dỗ dành, đổi giọng: “Được rồi, thế anh cứ nhìn đi.”

Khóe môi Thẩm Ký Vọng cong lên, ánh mắt chứa đựng nụ cười sâu sắc, cười đắc ý.

Trợ lý Mộc Mộc vào đưa tài liệu cho Lương Tê Nguyệt thì thấy ngay trạng thái “hòn vọng thê” này của Thẩm Ký Vọng.

Sau khi bước vào, Thẩm Ký Vọng đã cởi áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng thường ngày đi làm, không thắt cà vạt, trông có vẻ phóng khoáng, hơi bad boy.

Anh cao ráo, chân dài, lười biếng tựa vào sô pha, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía Lương Tê Nguyệt, ánh mắt nhìn thẳng không chớp.

Mộc Mộc rón rén đi đến, đặt tài liệu lên bàn làm việc rồi rời đi.

Trước khi đóng cửa, cô ấy còn nhanh chóng lấy điện thoại chụp một bức ảnh.

Sau đó gửi vào nhóm chat công việc của họ.

Các nhân viên ở khu văn phòng bên ngoài vốn đang muốn biết tình hình bên trong, thấy bức ảnh đó liền đồng loạt xuýt xoa “ngọt quá, ngọt quá”.

【Trời ơi, ánh mắt của Thẩm tổng này, tôi tan chảy luôn rồi!】

【Chị Seven nghĩ gì mà có một anh đẹp trai như thế này ngồi cạnh nhìn chằm chằm, chị ấy còn có thể tập trung làm việc được cơ chứ?】

【Sao tôi lại thấy vai trò của hai người này cứ bị ngược ngược thế nào ấy, tôi cứ tưởng chị Seven mới là cô vợ bé bỏng theo tổng tài đi làm..】

【Thẩm tổng: Cô đang nói ai đấy.】

Trong phần bình luận bỗng xuất hiện câu trả lời của Lương Tê Nguyệt.

【Mẹ của Xá Xíu】: Giờ làm việc mà lười biếng, tôi phải mách với sếp mới được.

Sếp Mộ Sương nhanh chóng trả lời trong nhóm.

【Không sao, tôi cũng đang lười đây.】

Lương Tê Nguyệt: “…”

Thẩm Ký Vọng vẫn luôn nhìn Lương Tê Nguyệt, thấy cô đặt bút xuống không vẽ nữa, lấy điện thoại ra xem, còn cười khúc khích.

Anh đi đến bên cạnh cô, hỏi Lương Tê Nguyệt: “Xem gì thế?”

Lương Tê Nguyệt đưa bức ảnh vừa bị chụp lén cho anh xem.

Cô lắc lắc điện thoại, kéo dài giọng, cố ý trêu chọc anh: “Đang ngắm cô vợ nhỏ của em.”

Thẩm Ký Vọng: “…”

“Vậy thì, Thẩm tổng.” Lương Tê Nguyệt bắt chước cách người khác gọi anh: “Anh đã ở đây với em cả buổi sáng rồi, chừng nào mới quay lại công ty làm việc đây?”

Thẩm Ký Vọng chống một tay lên lưng ghế, cúi người nhìn cô: “Đuổi anh đi?”

Lương Tê Nguyệt: “Không phải…”

“Không phải là được.”

Lương Tê Nguyệt còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên bị anh bế bổng lên.

Hai người đổi chỗ, Thẩm Ký Vọng trực tiếp chiếm lấy vị trí của cô, để cô ngồi trên đùi mình.

Anh tựa cằm lên bờ vai gầy gò của cô, khi nói chuyện thì đầu anh khẽ cử động, giọng nói lười biếng: “Không muốn đi làm, em nuôi anh nhé?”

Lương Tê Nguyệt: “???”

Cô vô cùng kinh ngạc: “Anh nói ngược rồi phải không?”

Nhà người ta chẳng phải là bạn trai nuôi bạn gái sao.

Thẩm Ký Vọng cười khẽ, yết hầu nổi rõ ở cổ anh cũng chuyển động theo, chạm vào vai Lương Tê Nguyệt, cô thấy hơi nhột, né tránh một chút, nhưng đôi tay lớn ở eo lại siết chặt cô lại.

Cô cảm thấy hơi ẩm ướt ở gáy, là Thẩm Ký Vọng đang hôn cô.

Không biết từ lúc nào bầu không khí đã thay đổi.

Rõ ràng lúc nãy hai người còn đang nói chuyện nghiêm túc.

Cô động đậy trong vòng tay anh, nhanh chóng nhận ra điều bất thường, phản ứng cơ thể của ai đó quá rõ ràng.

Thẩm Ký Vọng nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt cô: “Không tiếp tục nữa à?”

“Tiếp… tiếp tục cái gì?” Lương Tê Nguyệt cứ căng thẳng là nói lắp, đẩy trách nhiệm về phía anh: “Rõ ràng là anh, anh không kiềm chế được.”

Thẩm Ký Vọng cắn nhẹ vành tai cô, phát ra một tiếng khẽ ‘ừm’ trầm đục, rất thẳng thắn thừa nhận: “Đối với em, anh đúng là không có chút tự chủ nào.”

Dường như cảm thấy tư thế này không tiện, Thẩm Ký Vọng móc một chân cô, làm cho cô hoàn toàn ngồi vắt qua người anh, hai người đối diện nhau hôn nhau.

Anh vừa hôn cô, vừa thong thả c** th*t l*ng ở eo mình.

Mặt Lương Tê Nguyệt đỏ bừng: “Không, không được…”

Cô nói trong văn phòng của cô không có “vật đó”.

“Được, không làm.” Thẩm Ký Vọng đồng ý rất nhanh.

Lương Tê Nguyệt còn đang nghĩ lần này sao anh lại dễ nói chuyện thế, giây tiếp theo cô cảm thấy tay mình bị anh nắm lấy.

Giọng anh hạ thấp, mang theo vẻ nghịch ngợm: “Nhưng cục cưng à, sẽ bị nghẹn mất.”

Nhận ra ý đồ của anh, Lương Tê Nguyệt bắt đầu giãy giụa: “Anh không thể tự giải quyết sao…”

“Không thể.” Thẩm Ký Vọng nói một cách hợp tình hợp lý: “Có bạn gái rồi sao còn phải tự mình làm chứ.”

Lương Tê Nguyệt: “…”

“Chị Seven, cơm trưa đến rồi ạ.”

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng trợ lý Mộc Mộc xuất hiện.

Một lát sau, cánh cửa văn phòng được mở ra từ bên trong, một cánh tay thon thả trắng nõn lộ ra, ngón tay như củ hành.

Lương Tê Nguyệt thò đầu ra, nhận lấy túi đồ ăn từ tay Mộc Mộc, nói “cảm ơn”.

Toàn bộ quá trình giao tiếp chỉ lộ ra khuôn mặt và cánh tay, cánh cửa đã bị cô đóng lại.

Lương Tê Nguyệt quay đầu lại, nhìn Thẩm Ký Vọng vẫn đang ngồi trên ghế làm việc của mình.

Anh đang cúi đầu cài thắt lưng, khóa kim loại của thắt lưng phát ra tiếng kêu, vạt áo sơ mi được sơ vin vào trong, chiếc quần tây đen ở dưới được là phẳng phiu, toát lên vẻ nam tính, cấm dục mà nghiêm chỉnh.

Lương Tê Nguyệt luôn bị vẻ ngoài này của anh mê hoặc nên mới đồng ý để anh làm chuyện bậy bạ trong văn phòng.

Cô đặt hộp cơm xuống, đưa bàn tay vừa nãy vẫn rũ ở eo mình lên ngửi, rồi lại muốn đi vào phòng vệ sinh.

Cổ tay cô bị người ta kịp thời nắm lại.

Thủ phạm Thẩm Ký Vọng nhìn rõ ý định của cô: “Đừng rửa, hết mùi rồi.”

Lương Tê Nguyệt lườm anh một cái giận dỗi, nhấc chân đá anh.

Thẩm Ký Vọng nhân cơ hội dùng lực kéo cô ngồi xuống, Lương Tê Nguyệt vừa nghĩ đến tư thế ban nãy cũng là tư thế này liền muốn đứng dậy, bị anh ấn lại: “Không trêu em nữa, ăn cơm đi.”

Lương Tê Nguyệt không tin anh, chỉ vào chiếc sô pha bên kia, nói muốn ra đó ăn.

Thẩm Ký Vọng không nghe, tự mình mở hộp cơm, mùi thơm của thức ăn nhanh chóng lan tỏa, anh dùng đũa gắp một miếng thịt đút vào miệng cô.

“Lười đi qua đó.”

“…”

Sau khi ăn no, Lương Tê Nguyệt dễ buồn ngủ, nói muốn ngủ trưa một giấc, Thẩm Ký Vọng liền nằm cùng cô.

Vừa mới chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy má mình bị hôn nhẹ, Thẩm Ký Vọng nói vào tai cô rằng anh có việc phải về công ty giải quyết một chút.

Lương Tê Nguyệt lật người tiếp tục ngủ, trong lòng thầm nghĩ cái “ông tổ” này cuối cùng cũng đi rồi.

Nhưng những ngày tiếp theo đều như vậy, Thẩm Ký Vọng đến là sẽ ở bên cô cả buổi sáng, mãi đến chiều mới rời đi.

Trong studio, bất cứ nơi nào có cô là có bóng dáng Thẩm Ký Vọng, cô đi đâu anh cũng đi theo đó.

Lương Tê Nguyệt như có thêm một cái đuôi theo sát bên mình.

“Thẩm Ký Vọng, anh có thấy dạo này mình hơi…”

Vào một buổi trưa ăn cơm nọ, Lương Tê Nguyệt có chút lơ đễnh, cắn đũa rồi lại buông ra, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi anh: “Hơi bám lấy em quá không?”

Thẩm Ký Vọng: “Không thấy.”

Lương Tê Nguyệt: “Vậy dạo này anh bị sao thế, công ty có vấn đề gì à?”

“Vốn quay vòng không kịp?” Lương Tê Nguyệt đoán: “Nếu muốn mượn tiền thì cứ nói thẳng, không cần dùng chiến thuật vòng vo này đâu.”

Thẩm Ký Vọng cong ngón trỏ, búng nhẹ vào trán cô, cười bật ra tiếng: “Không phải.”

Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt to tròn, sáng ngời và đẹp đẽ.

Giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.

Thẩm Ký Vọng: “Anh chỉ muốn ở bên em nhiều hơn.”

Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn nhẹ, cử chỉ có vẻ thành kính: “Muốn bù đắp lại những khoảng thời gian anh nợ em.”

Trước đây sao anh lại không hề nhận ra, trong mắt cô, lúc nào cũng có hình bóng của anh.

Lương Tê Nguyệt mới biết những ngày này trong lòng anh nghĩ gì.

“Nhưng đường còn dài mà.” Cô chạm vào mặt anh, cẩn thận miêu tả đường nét khuôn mặt anh, nghiêm túc nói: “Thẩm Ký Vọng, chúng ta còn rất nhiều ngày tháng, anh có thể từ từ bù đắp.”

Anh dành thời gian làm việc buổi sáng để ở bên cô, buổi tối lại phải tăng ca để giải quyết những công việc chưa hoàn thành.

Lương Tê Nguyệt không cần kiểu bầu bạn này của anh.

“Em biết anh bận, anh chỉ cần dành chút thời gian mỗi ngày cho em là đủ rồi.” Lương Tê Nguyệt nói: “Điều em cần là thái độ của anh, chứ không phải thời gian dài hay ngắn.”

Lương Tê Nguyệt nghĩ họ có công việc riêng, có không gian tự do riêng.

Có thể thỉnh thoảng quấn quýt bên nhau, nhưng không cần lúc nào cũng dính lấy đối phương.

Lương Tê Nguyệt biết Thẩm Ký Vọng bây giờ có cô trong tim, anh có thời gian rảnh nhất định sẽ đến gặp cô.

Cô đã hài lòng với sự bầu bạn anh có thể dành cho mình, không cần anh phải cố gắng ép thời gian để tăng thời gian ở bên.

Sau này Thẩm Ký Vọng nghe lời, không còn ngày nào cũng bám lấy cô nữa, lại trở lại trạng thái như trước.

Nhưng cứ đến cuối tuần, anh sẽ gác công việc sang một bên, chuyên tâm ở bên cô.

Ngày Lễ tình nhân 14 tháng 2 là thứ Sáu, Thẩm Ký Vọng đến đón Lương Tê Nguyệt tan làm, vừa gặp cô liền nhét vào lòng cô một bó hoa hồng.

Lương Tê Nguyệt: “Sáng nay không phải anh tặng rồi sao?”

Thẩm Ký Vọng giờ đã hình thành thói quen, mỗi sáng gặp Lương Tê Nguyệt lần đầu, tay anh đều cầm hoa, bất kể mưa gió.

“Sáng là sáng.” Thẩm Ký Vọng chỉ vào bó hồng đỏ: “Cái này là tính cho Lễ tình nhân.”

“Tối nay em muốn đi ăn ở đâu?” Thẩm Ký Vọng hỏi cô, rồi liệt kê vài cái tên nhà hàng cho cô lựa chọn.

Lương Tê Nguyệt: “Anh nấu được không?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cô nói bên ngoài chắc chắn rất đông người, không muốn ra ngoài chen chúc, ở nhà đón lễ là được.

“Được.” Thẩm Ký Vọng đương nhiên chiều theo ý cô, anh quay đầu xe, khi nhìn cô, trong mắt chứa đầy sự cưng chiều: “Em nói gì thì là thế.”

Thẩm Ký Vọng hiếm khi nấu ăn ở nhà nên các món ăn đều được mua trong ngày, hai người đi siêu thị trước.

Đến nhà anh, Lương Tê Nguyệt thành thạo đặt vân tay mở cửa, cởi giày, vừa chạm vào sô pha là cả người nằm bẹp xuống.

Thẩm Ký Vọng xách túi rau củ, dùng tay còn lại đóng cửa lại, tự nhiên cúi xuống nhặt giày của cô đặt vào tủ giày, rồi đi đến sô pha đặt lại chiếc gối ôm cô vừa làm rơi.

Một vài thói quen nhỏ trong cuộc sống của hai người luôn đối lập nhau, một người tùy tiện, một người ngăn nắp, lại vừa vặn bổ sung cho nhau.

Thẩm Ký Vọng bật lò sưởi, cởi áo khoác ngoài của mình, cởi cúc tay áo, xắn lên đến cánh tay, nói với Lương Tê Nguyệt: “Anh đi nấu cơm đây.”

Lương Tê Nguyệt tự biết tài nấu nướng của mình không tốt, nhưng vẫn khách sáo hỏi: “Em có cần giúp gì không?”

“Không cần.” Yêu cầu của Thẩm Ký Vọng đối với cô là: “Bếp là nơi quan trọng, bạn gái miễn vào.”

Lương Tê Nguyệt nghe câu này liền phì cười.

Sau bữa tối.

Thẩm Ký Vọng đi rửa bát, Lương Tê Nguyệt cuộn mình trên sô pha, cầm điều khiển bấm tới bấm lui, không biết nên xem gì.

Cuối cùng cô chọn xem một bộ phim, một bộ phim Hồng Kông cũ tên là《Tân Bất Liễu Tình》.

Đèn phòng khách đã bị cô tắt, tạo ra không khí xem phim, Thẩm Ký Vọng từ bếp bước ra liền cùng cô xem.

Cô luôn là người dễ đồng cảm, mỗi lần xem phim đều rất nhập tâm.

Có lần họ đi xem rạp, đến đoạn nam nữ chính chia tay, nữ chính khóc, cô cũng khóc theo.

Thẩm Ký Vọng bên cạnh kịp thời đưa khăn giấy cho cô.

Cô nhận lấy khăn giấy lau mặt, nức nở, mắng anh một câu: “Đàn ông các anh không có ai tốt cả.”

Thẩm Ký Vọng: “…”

Ra khỏi rạp chiếu phim, Thẩm Ký Vọng thấy có người cùng cảnh ngộ với mình, vài cặp đôi đi ngang qua, các cô gái đều đang mắng bạn trai, còn các chàng trai thì đang nhỏ giọng dỗ dành bạn gái.

Thậm chí có người nhìn thấy Thẩm Ký Vọng bị mắng còn có cảm giác được an ủi rằng “hóa ra đẹp trai như thế này cũng bị mắng”.

Lúc này, Thẩm Ký Vọng cảm thấy chuyện có thể sẽ lặp lại.

Bộ phim này anh đã xem trước đây, kết cục cuối cùng là nữ chính qua đời vì bệnh tật, để lại cho nam chính một câu nói.

— “Nếu điều tồi tệ nhất trong đời chỉ là cái chết, thì trong cuộc sống làm gì có khó khăn nào không thể đối mặt.”

Thẩm Ký Vọng nhìn Lương Tê Nguyệt, cô chăm chú nhìn màn hình, dù đã biết kết cục sẽ như thế nào, cô vẫn khóc.

Bộ phim này xử lý kết cục rất đặc biệt, cái chết của nữ chính không được tô vẽ quá nhiều, cảnh cuối cùng của nam chính cũng không có tiếng khóc xé lòng, chỉ là một bóng hình mờ ảo.

Hơi đột ngột, có cảm giác đột nhiên dừng lại.

Nhưng chính cảm giác này mới tạo ra dư âm lớn.

Lương Tê Nguyệt ngồi bất động ở đó, nước mắt không nghe lời rơi xuống, được Thẩm Ký Vọng bên cạnh lau đi.

Anh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành.

Lương Tê Nguyệt ôm lấy eo anh, tìm kiếm sự an ủi.

Thẩm Ký Vọng không thích nhìn thấy cô khóc, cố gắng chuyển sự chú ý của cô: “Cho em xem một thứ này.”

Mắt Lương Tê Nguyệt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đưa tay mò sang sô pha, lấy chiếc áo vest anh vừa cởi ra.

Anh lấy ra một phong bì màu hồng từ trong túi, ra hiệu cho cô mở ra xem.

Lương Tê Nguyệt nhận lấy với vẻ mặt khó hiểu: “Cái gì thế?”

Thẩm Ký Vọng: “Thư tình.”

“Là thư tình của Thẩm Ký Vọng mười tám tuổi viết cho Lương Tê Nguyệt mười sáu tuổi.”

Ngày hôm đó sau khi đọc nhật ký của cô, Thẩm Ký Vọng luôn nghĩ phải làm thế nào để bù đắp cho cô.

Anh nảy ra ý tưởng, viết một bức thư tình cho cô.

Xem như là một lời hồi đáp cho cô gái ngày đó.

Trong nhà tối mờ, ánh sáng từ màn hình TV rất yếu ớt, khuôn mặt tuấn tú của anh in trên ánh sáng và bóng tối, mờ ảo như hư ảo.

Chỉ khi ôm cô, Lương Tê Nguyệt mới cảm thấy có chút chân thật.

Ngón tay hơi run run, cô cẩn thận mở phong bì ra, lấy ra một tờ giấy màu hồng bên trong.

Câu đầu tiên là một câu rất trang trọng.

“Chào bạn học Lương Tê Nguyệt, anh là Thẩm Ký Vọng, lớp 1, khối 12, trường cấp 3 Nam Thành.”

Câu thứ hai là…

“Em có đồng ý làm bạn gái anh không?”

Rồi xuống dưới nữa là…

“Hết rồi à?”

Cảm xúc của Lương Tê Nguyệt kịp thời dừng lại, cô nhìn hai câu này, liếc lên liếc xuống vài lần, lại lật tờ giấy ra mặt sau, vẫn là trống không.

Cô lập tức thay đổi sắc mặt, hơi bực bội: “Bức thư tình này anh viết qua loa quá đấy, chỉ có hai câu thôi à?”

Quá sơ sài rồi!

“Không phải qua loa.” Thẩm Ký Vọng ôm cô chặt hơn, nói thật: “Nếu anh viết thư tình tỏ tình với ai, anh cũng chỉ viết hai câu này thôi.”

Năm mười tám tuổi, Thẩm Ký Vọng nổi tiếng là thiên tài ở trường cấp 3 Nam Thành.

Anh xuất hiện trong đám đông là thu hút mọi ánh nhìn.

Trong những bức thư tình không dám gửi đi kia, luôn viết đầy tên anh.

Bóng hình anh là khách quen trên giấy vẽ của vô số nữ sinh.

Các cô gái luôn nhìn anh một cách công khai qua đám đông, nhìn anh tỏa sáng rực rỡ đứng trên bục phát biểu với tư cách là đại diện học sinh.

Nhìn anh tan học đi trên đường, cười đùa với bạn bè, vẻ mặt trẻ con.

Nhìn anh thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp, bị giáo viên bắt gặp, lúc bị mắng vẫn bộ dạng chưa tỉnh ngủ.

Ba chữ Thẩm Ký Vọng là sự tồn tại khiến bất cứ ai nhắc đến cũng phải tim đập nhanh.

Anh quá chói lòa.

Nếu anh tỏ tình với cô gái nào, thực ra thư tình cũng không cần viết.

Chỉ cần ba chữ “Thẩm Ký Vọng” là đủ rồi.

Cho nên nếu anh thực sự tỏ tình, quả thực anh cũng chỉ viết hai câu này.

Tự giới thiệu bản thân, hỏi ý kiến.

Không cần những lời hoa mỹ khác để mở đầu.

Trực tiếp nhất, và cũng là cách chạm đến trái tim thiếu nữ nhất.

Lương Tê Nguyệt nghe anh giải thích như vậy, lại suy nghĩ một chút, nếu là cô lúc đó nhận được bức thư tình chỉ có hai câu này, cô cũng sẽ rung động.

Cô lật xem bức thư tình trong tay, yêu thích không rời, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Tay Thẩm Ký Vọng đưa xuống, đặt lên eo cô, kéo cô sát lại gần mình hơn, rồi lặp lại nội dung trong thư tình: “Bạn học Lương Tê Nguyệt, làm bạn gái anh nhé?”

“Hửm?” Lương Tê Nguyệt kéo dài giọng, vẻ kiêu ngạo lộ rõ: “Để em xem xét đã.”

Thẩm Ký Vọng chống cằm nhìn cô, tiếp tục ép hỏi: “Bao lâu?”

Lương Tê Nguyệt cố ý hiểu sai lời anh: “Sao, một chút thời gian cũng không đợi được à?”

Người mình yêu đang ở trong vòng tay, cô vừa khóc xong, khóe mắt vẫn còn hơi đỏ, mũi nhỏ xinh, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt nhìn anh vừa có tình yêu vừa ngây thơ quyến rũ.

Hoàn toàn không biết bộ dạng mình lúc này quyến rũ đến nhường nào.

Thẩm Ký Vọng nhịn một lúc vẫn không nhịn được, hôn lên môi cô.

“Không phải không đợi được.” Vì nụ hôn, giọng anh nói chuyện có chút khàn khàn gợi cảm, trầm thấp: “Là không kịp đợi.”

Lương Tê Nguyệt vẫn còn lý trí, nghiêng đầu muốn tránh nụ hôn của anh, vẫn đắm chìm trong vai diễn của mình: “Sao anh lại thế, em chưa đồng ý, anh không được hôn em.”

Thẩm Ký Vọng: “Đã nhận thư tình của anh rồi, không đồng ý cũng phải đồng ý.”

Vẻ kiêu ngạo của anh y như ngày xưa.

Khoảnh khắc đó, Lương Tê Nguyệt thực sự có cảm giác mình đang hẹn hò với anh của tuổi mười tám.

Lương Tê Nguyệt chạm vào mặt anh, chủ động hôn anh, xuống nước: “Vậy sau này anh phải đối xử tốt với em đấy.”

Thẩm Ký Vọng: “Được.”

Lương Tê Nguyệt: “Cũng có rất nhiều người thích em đấy.”

Thẩm Ký Vọng: “Anh thích em hơn họ.”

Tình yêu anh dành cho cô sẽ là trọn vẹn, không thể chuyển sang người khác được nữa.

Hai người đã hiểu lòng nhau, tình cảm dần nóng lên trong nụ hôn, động tác tay của Thẩm Ký Vọng cũng bắt đầu trở nên không yên phận, ngón tay vén gấu áo len của cô lên, hỏi cô: “Muốn ở đây hay về phòng?”

Anh vừa hỏi cô xong, lại tự mình đưa ra lựa chọn: “Nhưng hình như chưa thử ở đây bao giờ.”

Lương Tê Nguyệt lắc đầu: “…Có người nhìn thấy đấy.”

Thẩm Ký Vọng cắn nhẹ môi cô: “Không đâu.”

Lúc nãy cô tự xem phim đã kéo hết rèm cửa phòng khách lại rồi, rất tiện cho anh.

Quần áo rơi xuống thảm, đôi chân trắng ngần quấn lấy eo người đàn ông.

Lương Tê Nguyệt cắn vào vai anh cố gắng không phát ra tiếng.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Cô như một đóa hoa đang nở rộ, kiều diễm mọng nước, đẹp không tả xiết.

Chỉ vì một mình anh mà nở rộ.

Sợ cô ở đây lâu sẽ bị lạnh, cuối cùng Thẩm Ký Vọng vẫn ôm cô về phòng.

Lương Tê Nguyệt mệt đến mức chỉ muốn ngủ, Thẩm Ký Vọng ôm cô từ phía sau, gọi tên cô.

“Thất Thất.”

“Ừm.”

“Thất Thất.”

“Nghe rồi.”

“Thất Thất.”

“Cái gì.”

Giọng cô bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

“Anh yêu em.”

Ngọn lửa sắp bùng lên của Lương Tê Nguyệt ngay lập tức bị dập tắt.

Cô đã hoàn toàn bị lời tình tứ của anh làm cho vui vẻ.

“Biết rồi, ngủ đi.” Bị anh giày vò lâu như vậy, Lương Tê Nguyệt thực sự rất buồn ngủ.

Thẩm Ký Vọng: “Em chưa nói yêu anh.”

Lương Tê Nguyệt chỉ muốn kết thúc nhanh chóng đề tài này để đi ngủ, thuận theo ý anh đáp lại: “Yêu anh, yêu anh, yêu anh.”

“Nếu em yêu anh nhiều như vậy.” Thẩm Ký Vọng kéo chiếc áo cô vừa mặc vào, nói ra mục đích của mình: “Vậy chúng ta làm thêm lần nữa đi.”

Lương Tê Nguyệt: “…”

_______________________

Tác giả có lời muốn nói】

Lương Tê Nguyệt: Cảm động vô ích rồi.

Có ai phát hiện ra hôm qua là sinh nhật Thẩm Thập Lục khum nhỉ

Hết ngoại truyện 1

Bình Luận (0)
Comment