Chương 88: Ngoại truyện 2
Cuối tháng ba, đúng dịp kỷ niệm thành lập Đại học Nam Thanh, Thẩm Ký Vọng với tư cách là một cựu sinh viên xuất sắc những năm gần đây, nhanh chóng nhận được thư mời từ trường cũ.
Phía nhà trường còn có ý muốn anh về làm một buổi diễn thuyết cho các đàn em.
Tuy nhiên, Thẩm Ký Vọng lấy lý do mình không giỏi diễn thuyết nên đã khéo léo từ chối.
Chuyện này sau đó Lương Tê Nguyệt đã biết được.
Nguyên nhân là một hôm nọ Lương Tê Nguyệt và Khương Ly ra ngoài mua sắm, khi đến bữa trưa, họ tìm một nhà hàng để dùng bữa. Vừa bước vào đại sảnh, họ tình cờ gặp Ngu Y là giảng viên hướng dẫn cũ của Lương Tê Nguyệt, nên cô đã tiến tới chào hỏi.
Thật trùng hợp, nhóm thầy cô của Ngu Y đang tụ họp ăn uống. Trên bàn đó còn có các giảng viên của khoa khác, trong đó có một người thuộc khoa Tài chính, đang bàn tán về việc Thẩm Ký Vọng không đồng ý tham gia diễn thuyết.
Thấy Lương Tê Nguyệt, Ngu Y đột nhiên sáng mắt lên: “Lão Trần, anh chưa ‘đúng người đúng thuốc’ rồi, nên tìm cô bé này mới phải.”
“Cô bé này á, là bạn gái của Thẩm Ký Vọng.”
Việc Lương Tê Nguyệt và Thẩm Ký Vọng quay lại với nhau là do Ngu Y biết được từ bà nội của Thẩm Ký Vọng, cũng là giáo viên cũ của cô.
Cuối tuần trước, Ngu Y đến thăm bà nội Thẩm. Tình cờ nghe bà nhắc đến cháu dâu mình cũng là sinh viên Đại học Nam Thanh, học thiết kế thời trang, nên cô đã hỏi thêm tên.
Biết bạn gái của Thẩm Ký Vọng chính là Lương Tê Nguyệt, cô nở một nụ cười mãn nguyện, mừng cho sự tái hợp của họ.
Ngay khi biết cô là bạn gái của Thẩm Ký Vọng, các thầy cô giáo thay phiên nhau trò chuyện, tỏ ra vô cùng niềm nở.
Lương Tê Nguyệt thực sự không chịu nổi sự tấn công dồn dập của họ nên đành nói rằng cô sẽ trao đổi với Thẩm Ký Vọng.
Nhưng Lương Tê Nguyệt cảm thấy không thể nói thẳng chuyện này với Thẩm Ký Vọng được, phải tìm cách dỗ dành anh trước đã.
Cuối năm, các phòng ban của JW Capital đều rất bận rộn, ông chủ Thẩm Ký Vọng cũng không ngoại lệ. Trên bàn anh chất đống tài liệu cần anh xử lý.
Khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi mỗi ngày là đi tìm Lương Tê Nguyệt ăn trưa.
Ăn xong lại phải quay về làm việc.
Một ngày nọ, trợ lý Khang Tuấn vừa định chợp mắt thì nhận được tin nhắn từ sếp, yêu cầu anh ta thông báo cho các phòng ban họp lúc hai giờ chiều.
Khang Tuấn biết, đây có lẽ là dấu hiệu báo trước sếp anh ta sắp nổi giận.
Nếu không, thông báo này sẽ không được gửi vào thời điểm này.
Vì vậy, khi anh ta gửi thông báo họp cho các trưởng phòng, mọi người đều than trời.
【Xong rồi, xong rồi, hôm nay mình còn về nhà đúng giờ được không đây.】
【Cậu nên nghĩ xem cậu có thể sống sót mà về được không đã.】
Quả nhiên, cuộc họp chiều hôm đó, phòng họp u ám, không khí vô cùng căng thẳng.
Cho đến khi một tiếng điện thoại rung đột ngột vang lên cắt ngang lời Thẩm Ký Vọng.
“Điện thoại của ai? Không biết khi họp phải để chế độ im lặng à?” Giọng nói của Thẩm Ký Vọng lạnh lùng hơn lúc nãy vài phần.
Những người bên dưới đồng loạt lấy điện thoại ra kiểm tra, phát hiện hình như không phải của mình.
Mọi người nhìn nhau, rồi lại đồng loạt chuyển ánh mắt về phía người đàn ông đang ngồi ở ghế chủ tọa.
Trợ lý Khang Tuấn kịp thời lên tiếng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Thẩm, hình như là điện thoại của anh.”
Mọi người: “…”
Không phải hình như, mà chính là của anh.
Cái tội này chúng tôi không nhận.
Thẩm Ký Vọng ban đầu định phớt lờ, nhưng khóe mắt liếc thấy màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị【Bạn gái gửi đến một tin nhắn】.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, thần sắc hơi đổi, vẻ lạnh lùng trên mặt tan biến, nói một câu “Tạm dừng cuộc họp”, rồi vội vã đi ra ngoài.
Cả nhóm người ngơ ngác không hiểu.
Cho đến khi Khang Tuấn thấy tin nhắn trong nhóm chat đang bùng nổ, liên tục cuộn lên, anh ta lật đến tin nhắn mới nhất.
【Lễ tân số 1】: Á á á á á, bà chủ đến công ty chúng ta rồi!
Khang Tuấn nở nụ cười đầu tiên kể từ khi bắt đầu cuộc họp.
“Xem ra hôm nay chúng ta đều có thể sống sót trở về nhà rồi.”
—
Việc Lương Tê Nguyệt đến công ty Thẩm Ký Vọng không hề báo trước với anh, là cô bất chợt nảy ra ý định.
Buổi trưa ăn cơm xong, cô gặp Khương Ly ở phòng trà nước. Khương Ly hỏi cô đã nói chuyện Thẩm Ký Vọng tham gia diễn thuyết với anh chưa.
Lương Tê Nguyệt chột dạ sờ mũi: “Chưa.”
“Em không biết làm sao để dỗ anh ấy đồng ý.”
Khương Ly: “Em gái à, dỗ Thẩm Ký Vọng còn không dễ sao, hôn hôn ôm ôm là được, hoặc là nấu cho anh ấy một bữa ngon.”
Lương Tê Nguyệt: “Em không biết nấu ăn.”
Khương Ly đổi cách nói: “Vậy thì gửi đồ ăn ngon cho anh ấy cũng được, kiểu trà chiều ấy.”
Lương Tê Nguyệt nghe cô ấy nói vậy, chợt nhớ ra hình như mình chưa từng đến công ty của Thẩm Ký Vọng.
Khương Ly: “Không phải chứ em gái, em không cần đi tuyên bố chủ quyền sao.”
“Công ty của Thẩm Ký Vọng chắc chắn có nhân viên nữ đấy. Em không đến lộ mặt để b*p ch*t những ý nghĩ không an phận của họ từ trong trứng nước à.”
Nói đến đây, Khương Ly khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy tự hào: “Tất cả nhân viên ở công ty Lương Tứ, từ các vị giám đốc đến cô lao công, đều biết sự tồn tại của chị dâu này, còn nói sẽ giúp chị trông chừng Lương Tứ.”
Lương Tê Nguyệt: “Em không nghĩ đến chuyện này.”
Khương Ly: “Thẩm Ký Vọng đó cũng không phải người tốt đâu, không ngờ lại không nói cho em biết. Hằng ngày cậu ta cứ đến studio ăn chực, dập tắt hết mọi ‘đào hoa’ của em đấy.”
“Em xem, Thành Dục trước đây nói muốn theo đuổi em, bây giờ thấy em là tránh.”
Lương Tê Nguyệt lúc này mới nhận ra, hóa ra Thẩm Ký Vọng còn có ý đồ này.
Thế là cô tạm thời xin Mộ Sương cho nghỉ , rồi đến công ty của Thẩm Ký Vọng.
Vừa bước đến cổng lớn, một nữ nhân viên mặc đồng phục ở quầy lễ tân thấy cô, liền chạm tay vào đồng nghiệp bên cạnh. Cả hai vội vàng đứng dậy, đồng thanh hô to: “Chào bà chủ!”
Lương Tê Nguyệt: “…”
“Mấy cô gặp tôi rồi à?”
Nhân viên A: “Chỉ thấy qua ảnh thôi, lần đầu thấy người thật ạ.”
Nhân viên B: “Bà chủ ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh nhiều ạ.”
Nếu có Khương Ly ở đây, chắc chắn sẽ nói diễn biến này không đúng kịch bản.
Nghe những lời khen ngợi của họ, Lương Tê Nguyệt mỉm cười nhẹ: “Cảm ơn các cô.”
Sao nhân viên công ty Thẩm Ký Vọng lại khéo ăn nói đến vậy.
Lương Tê Nguyệt nói ra mục đích của mình: “Tôi đến tìm Thẩm Ký Vọng, văn phòng anh ấy ở tầng mấy vậy.”
“Tổng giám đốc Thẩm ở tầng bảy, nhưng bây giờ chắc đang họp ạ.”
“Bà chủ có muốn lên đó đợi một lát không ạ?”
“Không cần đâu.” Lương Tê Nguyệt nghĩ anh đang bận, cảm thấy mình cứ thế đi lên có lẽ không hay lắm.
Cô bèn gửi cho Thẩm Ký Vọng một tin nhắn, nói rằng mình đang ở dưới lầu công ty anh, bảo anh họp xong thì nhắn cô một tiếng.
Nhưng cô không ngờ Thẩm Ký Vọng lại xuống nhanh như vậy.
Cửa thang máy mở ra, một bóng người nhanh chóng bước ra. Thẩm Ký Vọng nhìn thấy Lương Tê Nguyệt đang yên lặng ngồi trên ghế sofa bên cạnh, anh cúi đầu cười bất lực.
Lương Tê Nguyệt đang chơi game xếp kẹo trên điện thoại để giết thời gian, cảm nhận thấy một bóng người đổ xuống trước mặt, cô ngẩng đầu lên.
“Ồ, anh họp xong rồi à?”
“Xong rồi.” Thẩm Ký Vọng nói dối mặt không đỏ tim không đập, anh quỳ một gối xuống trước mặt cô: “Sao đến mà không nói trước với anh một tiếng.”
Anh không nói “Sao em lại đến”, mà chỉ nghĩ là cô không báo trước.
“Tạo bất ngờ cho anh mà.” Lương Tê Nguyệt giơ hai tay lên, mười ngón tay hơi cong, làm động tác muốn bắt người, vẻ mặt sinh động đáng yêu: “Có bị giật mình không?”
Thẩm Ký Vọng bị sự đáng yêu của cô làm cho vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú ánh lên ý cười, nắm lấy tay cô đặt lên môi hôn nhẹ: “Chỉ có vui chứ không có giật mình.”
Anh đứng dậy, kéo cô đứng lên: “Lên văn phòng anh ngồi đi.”
Lương Tê Nguyệt bị anh kéo đi: “Sẽ không làm phiền công việc của anh chứ.”
Thẩm Ký Vọng: “Em đến rồi, anh không thể tập trung làm việc được.”
Lương Tê Nguyệt cố ý hiểu sai ý anh: “Ồ, vậy bây giờ anh đang trách em sao.”
Thẩm Ký Vọng: “Trách em họa quốc ương dân thì có tính không.”
Người này lại dùng cách khác để khen cô xinh đẹp đây mà.
Lương Tê Nguyệt đã hiểu ra.
Lương Tê Nguyệt: “Vậy tài liệu cơ mật trong văn phòng anh phải cất kỹ đấy, nhỡ em thấy được những thứ không nên xem thì sao.”
Thẩm Ký Vọng: “Không cần. Em có hiểu được đâu.”
Lương Tê Nguyệt tức giận dùng chân đá anh, đấm đá anh túi bụi.
Thẩm Ký Vọng cũng không né tránh, vòng tay qua cổ cô kéo về phía thang máy, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô điều gì đó, Lương Tê Nguyệt liền véo eo anh.
Hai nữ nhân viên lễ tân phía sau nhìn thấy cảnh này, không ngờ vị Tổng giám đốc lạnh lùng, ít nói thường ngày lại có bộ dạng như thế này trước mặt bạn gái mình.
Tràn đầy sự trẻ con, thích trêu chọc người con gái mình yêu.
Lương Tê Nguyệt bước vào văn phòng Thẩm Ký Vọng dưới ánh mắt của mọi người.
Anh nắm tay cô bước ra khỏi thang máy, thấy các nhân viên thì giới thiệu một cách đường hoàng: “Bạn gái tôi.”
Các nhân viên, những người đã nhận được tin báo trước trong nhóm tám chuyện rằng Lương Tê Nguyệt đã đến công ty, không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô, đồng thanh gọi: “Chào bà chủ.”
“Chào mọi người.” Lương Tê Nguyệt khẽ gật đầu, chào hỏi họ: “Tôi đã gọi trà chiều cho mọi người rồi, lát nữa sẽ có người mang đến.”
“Cảm ơn bà chủ!”
“Phần anh đâu?” Thẩm Ký Vọng đột nhiên hỏi cô.
Lương Tê Nguyệt: “Anh cũng giống họ thôi, lát nữa sẽ có.”
Thẩm Ký Vọng: “Tại sao anh phải giống họ, anh muốn khác họ cơ.”
Các nhân viên khác: “…”
Lương Tê Nguyệt ném ra một câu châm ngôn: “Bởi vì mọi người đều bình đẳng.”
—
Sau khi vào văn phòng của Thẩm Ký Vọng, Lương Tê Nguyệt mới hiểu tại sao lễ tân lúc nãy lại nói đã gặp cô.
Bởi vì văn phòng của Thẩm Ký Vọng tràn ngập dấu vết của cô.
Trên bàn làm việc của anh đặt một khung ảnh chụp chung của hai người, là ảnh họ chụp ở Thiên Nhai Hải Giác khi đi chơi Tam Á.
Hình nền máy tính là ảnh của cô, cốc nước và tấm lót chuột, thậm chí cả chiếc gối ôm trên ghế sofa bên cạnh cũng in hình cô.
Cô hoàn toàn không cần đến đây để tuyên bố chủ quyền gì cả, anh đã giúp cô làm hết mọi việc này từ lâu.
Vì vậy, nhân viên công ty anh dù chưa gặp cô ngoài đời cũng có thể nhận ra cô, khi gọi cô là “bà chủ”, thái độ của họ không hề xa lạ, như thể đã luyện tập rất nhiều lần.
Khang Tuấn gõ cửa, đợi được cho phép mới bước vào, mang đến cho Lương Tê Nguyệt một ly trà.
“Bà chủ, trà chanh đỏ của cô đây.”
Trà mà trợ lý anh mang đến cũng đúng loại cô thích uống.
Lương Tê Nguyệt đưa tay nhận lấy, nói “Cảm ơn.”
Khang Tuấn: “Không có gì ạ.”
Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng, đã cứu mạng chúng tôi.
Lương Tê Nguyệt thấy Khang Tuấn hình như đang đợi anh, nên cô bảo Thẩm Ký Vọng nếu còn việc thì cứ đi làm đi, cô ở đây một mình được.
“Được, tan làm anh đưa em đi ăn tối.”
Nghe câu này, Khang Tuấn biết hôm nay mình có thể tan làm đúng giờ rồi.
Khi Thẩm Ký Vọng quay lại phòng họp, mọi người nhận thấy tâm trạng của anh đã thay đổi rõ rệt, thái độ nói chuyện cũng tốt hơn.
Từ “Tôi nhẩm cũng tính ra số liệu này” đã chuyển thành “Số liệu này về nhà tính lại cho kỹ.”
Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn sự xuất hiện của bà chủ.
Lương Tê Nguyệt, người vẫn còn trong văn phòng Thẩm Ký Vọng, hắt xì liên tiếp mấy cái.
Cô xoa xoa mũi, cảm thấy hơi ngứa: “Lạ thật, ai đang nghĩ đến mình vậy ta.”
…
Buổi tối, Thẩm Ký Vọng đưa Lương Tê Nguyệt đến một nhà hàng xoay, sau đó đi dạo chợ đêm.
Sau đó cô cùng Thẩm Ký Vọng về nhà, vừa vào cửa còn chu đáo giúp anh cởi áo khoác, treo lên móc áo bên cạnh.
Thẩm Ký Vọng vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, đột nhiên hỏi: “Em có làm chuyện gì có lỗi với anh không đấy?”
Lương Tê Nguyệt: “???”
“Anh nghĩ gì vậy.”
“Chứ sao hôm nay em lại sốt sắng với anh thế.” Thẩm Ký Vọng cảm thấy cô hôm nay đối xử với anh quá tốt, đoán mò: “Có chuyện muốn nhờ anh à?”
“Cũng không hẳn là nhờ.” Lương Tê Nguyệt thấy anh đã phát hiện ra, bèn nói thật, kể lại cuộc nói chuyện hôm đó với Ngu Y và giảng viên khoa Tài chính.
“Cô Ngu Y đã mở lời nhờ em giúp rồi, anh đi đi mà.”
Thẩm Ký Vọng: “Anh thực sự không biết diễn thuyết, không biết lúc đó phải nói gì.”
Lương Tê Nguyệt: “Cứ như anh phát biểu khi còn là đại diện học sinh ở trường ấy.”
Thẩm Ký Vọng: “Em chắc không?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Đột nhiên không chắc lắm.” Lương Tê Nguyệt nghe anh hỏi vậy, đổi giọng rất nhanh: “Trước đây anh phát biểu có nói câu nào gây sốc không?”
Thẩm Ký Vọng: “Anh thường bảo họ cố gắng lần thi sau vượt qua anh.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Anh lên sân khấu nói như vậy thật sự chưa từng bị ai đánh sao.
“Vậy anh lên diễn thuyết, em giúp anh viết bài.” Lương Tê Nguyệt nói muốn viết hộ anh.
Thẩm Ký Vọng: “Trước đây em cũng từng lên phát biểu à?”
“Không có.” Lương Tê Nguyệt lắc đầu: “Nhưng trước đây em cũng từng viết kiểm điểm, diễn thuyết với kiểm điểm chắc cũng gần giống nhau mà?”
Thẩm Ký Vọng: “…”
Cô hình như còn không đáng tin hơn cả anh.
Chuyện diễn thuyết cuối cùng đã được quyết định, Thẩm Ký Vọng đồng ý tham gia.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày kỷ niệm thành lập Đại học Nam Thanh, trước cổng trường treo băng rôn, viết “Nhiệt liệt chào mừng các cựu sinh viên ưu tú.”
Trang phục của Thẩm Ký Vọng hôm nay không khác gì ngày thường, nghiêm chỉnh mà khí chất quý phái. Áo sơ mi trắng với quần tây đen, chất liệu cứng cáp, cắt may gọn gàng, sạch sẽ không vương bụi trần, toàn thân đều hoàn hảo.
Chỉ duy nhất chiếc cà vạt trước ngực, có vẻ như không được thắt chỉnh tề, hơi lệch.
Vì đó là cà vạt do Lương Tê Nguyệt thắt.
Gần đây Thẩm Ký Vọng luôn lấy cớ Lương Tê Nguyệt bắt anh đi diễn thuyết để “làm chuyện không đàng hoàng.”
Ngay cả tối qua, anh cũng không tha cho cô.
Khiến sáng nay Lương Tê Nguyệt nghe chuông báo thức cũng không muốn dậy.
Ngược lại, vẻ mặt anh đầy xuân sắc, khóe môi luôn giữ nụ cười, trước khi ra khỏi nhà còn bắt cô thắt cà vạt cho anh.
Lương Tê Nguyệt thành thật: “Em không biết thắt.”
“Học rồi sẽ biết thôi.” Thẩm Ký Vọng cầm tay chỉ cô cách làm.
Thử đi thử lại mấy lần, Lương Tê Nguyệt đều thấy không hài lòng, với lại chiếc cà vạt của anh đã bị cô làm nhăn, nên cô bảo anh tự thay chiếc khác rồi thắt.
Thẩm Ký Vọng chỉ đơn giản chỉnh lại vị trí cà vạt, nói không cần, rồi cứ thế ra khỏi nhà.
Trước khi lên sân khấu diễn thuyết, Lương Tê Nguyệt vẫn còn băn khoăn về chuyện này, muốn giúp Thẩm Ký Vọng thắt chiếc cà vạt cho đẹp hơn.
Một thầy giáo đến thông báo anh sắp lên sân khấu, tinh mắt nhìn thấy, còn nhắc anh cà vạt bị lệch.
“Không sao đâu, bạn gái em thắt đấy.”
…
Thẩm Ký Vọng vừa lên sân khấu, đã thu hút một tràng hò reo từ phía sinh viên.
Người đàn ông cao ráo, chân dài, khí chất nổi bật, dáng vẻ thanh cao, đứng thẳng tắp, thân hình như cây tùng trên núi cao, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Anh cúi đầu gần micro, hai tay chống ở hai bên bục giảng, cổ tay trái lộ ra sợi dây đỏ. Giọng nói trầm ấm, dễ nghe vang lên: “Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Ký Vọng.”
Màn hình phía sau bắt đầu chiếu trang PPT đầu tiên, là giới thiệu về bản thân anh.
PPT này cuối cùng là do trợ lý Khang Tuấn hoàn thành.
Rõ ràng có rất nhiều tài sản và lý do có thể giới thiệu về việc tại sao anh lại đứng đây diễn thuyết cho họ, nhưng Thẩm Ký Vọng lại chọn một lý do không liên quan nhất.
“Việc tôi có mặt ở đây hôm nay để diễn thuyết cho các bạn, nguyên nhân chính là vì bạn gái tôi, cô ấy bảo tôi đến.”
Các sinh viên bên dưới “Ồ” lên một tiếng, ai nấy đều lộ ra ánh mắt tò mò.
Cứ tưởng chỉ là một bài diễn thuyết khô khan, không ngờ mở đầu đã hấp dẫn đến vậy.
Nhưng giây tiếp theo, anh trở lại chủ đề nghiêm túc: “Chủ đề hôm nay tôi muốn nói với mọi người là…”
Sau khi kết thúc bài diễn thuyết, đến phần hỏi đáp trực tiếp.
Các nam sinh hỏi các câu hỏi chủ yếu liên quan đến nội dung diễn thuyết vừa rồi, nhưng khi đến lượt nữ sinh đặt câu hỏi, phong cách rõ ràng khác hẳn.
“Đàn anh Thẩm, anh và bạn gái quen nhau như thế nào ạ?”
Tiếng hò reo bên dưới rõ ràng tăng lên.
Thẩm Ký Vọng nhìn Lương Tê Nguyệt đang ngồi ở hàng ghế đầu, nói thật: “Trong bữa tiệc sinh nhật của bạn, cô ấy vừa gặp đã yêu tôi.”
“Sau đó cô ấy theo đuổi tôi.”
“Ồ—”
Lương Tê Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng giọng điệu đắc ý của anh khi nói hai câu đó.
Cảm giác như việc cô theo đuổi anh là một điều vô cùng đáng tự hào vậy.
Khi một nữ sinh đã mở hộp đề tài riêng tư này, sau đó cũng có nam sinh đặt câu hỏi.
“Xin hỏi anh, nếu cãi nhau với bạn gái thì phải làm sao, dù rõ ràng là lỗi của cô ấy.”
Thẩm Ký Vọng: “Thứ nhất, đừng cố gắng phân tích đúng sai với bạn gái đang cãi nhau, bạn sẽ không thắng được đâu.”
Các nam sinh đồng cảm sâu sắc, gật đầu lia lịa.
Thẩm Ký Vọng: “Thứ hai là đừng nghĩ chuyện này ai đúng ai sai, bởi vì đúng sai không quan trọng, quan trọng là bạn có muốn mất cô ấy không. Nếu bạn còn yêu cô ấy thì chủ động xuống nước. Con gái sẽ cho bạn bậc thang để bước xuống thôi.”
Câu sau cùng này rõ ràng đã chạm đến lòng các nữ sinh.
Giảng viên khoa Tài chính đứng ở cửa, lắng nghe hết câu hỏi này đến câu hỏi khác của các sinh viên, tất cả đều xoay quanh vấn đề tình cảm.
Thầy bắt đầu nghi ngờ cuộc đời: “Bài diễn thuyết hôm nay của chúng ta có liên quan đến tài chính mà, sao lại biến thành chương trình tình cảm rồi?”
—
Sau đó, trong buổi họp mặt cựu sinh viên, Thẩm Ký Vọng dẫn Lương Tê Nguyệt đi cùng.
Địa điểm họp mặt là một khách sạn năm sao ở Nam Thành. Hầu hết những người đến tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường hôm nay đều có mặt, một số thầy cô giáo cũng tham gia.
Thẩm Ký Vọng đi đến đâu cũng là tâm điểm. Vừa bước vào phòng riêng, anh đã thu hút sự chú ý của mọi người, ai nấy đều tiến tới chào hỏi anh.
Xã hội và trường học không giống nhau, đi đến đâu cũng phải học cách xây dựng các mối quan hệ, những người như Thẩm Ký Vọng chính là nguồn nhân mạch tiềm năng.
Thẩm Ký Vọng luôn nắm tay Lương Tê Nguyệt không rời, dùng tay còn lại để bắt tay với người khác. Thấy ánh mắt ai đó đổ dồn về phía cô, anh sẽ chủ động giới thiệu: “Bạn gái tôi.”
“Biết rồi, biết rồi, là em gái của Lương Tứ đúng không, còn là đàn em của chúng ta.”
“Đàn em thật sự rất xinh đẹp, rất xứng đôi với cậu.”
Mỗi người một câu “đàn em”, những lời lẽ thân mật đã giúp Lương Tê Nguyệt hòa nhập vào vòng tròn của họ.
Có người đi thông báo cho phục vụ rằng mọi người đã đến đủ, có thể dọn món. Thẩm Ký Vọng và Lương Tê Nguyệt ngồi vào chỗ trống bên cạnh.
Người đàn ông mặc vest ngồi bên cạnh Thẩm Ký Vọng cầm chai rượu vang trên bàn định rót vào chiếc ly trống trước mặt anh, nhưng bị Lương Tê Nguyệt ngăn lại: “Xin lỗi, dạ dày anh ấy không tốt, không uống rượu.”
Động tác rót rượu của người đàn ông dừng lại giữa chừng, ánh mắt hỏi ý Thẩm Ký Vọng.
Thẩm Ký Vọng gật đầu: “Tôi nghe lời bạn gái tôi.”
Người đàn ông nở một nụ cười hiểu ý: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Chỉ là không ngờ Thẩm Ký Vọng cũng sẽ trở thành kiểu người “sợ vợ.”
Người đàn ông tự rót cho mình một ly rượu, cảm thán: “Khiến tôi cũng muốn tìm một cô bạn gái quản lý mình.”
Không ràng buộc thì tốt thật, nhưng có một người yêu thương ở bên cạnh quản lý mình, cũng là một loại hạnh phúc.
Những người bạn học khác cùng bàn ăn tối hầu hết đều đã có nửa kia. Nghe anh ta nói, họ cười và bảo anh ta mau chóng tìm một người, tốt nhất là tìm được người chu đáo như Lương Tê Nguyệt.
Thẩm Ký Vọng nãy giờ không nói gì, nghe đến đây mới lên tiếng: “Cái này e là hơi khó.”
Anh nhìn về phía Lương Tê Nguyệt, ánh mắt không thể che giấu tình yêu: “Bạn gái tôi, là độc nhất vô nhị.”
Những người khác nghe câu này đều nổi da gà.
“Câu tình cảm sến súa như vậy mà lại phát ra từ miệng Thẩm Ký Vọng sao?”
“Người đang yêu đúng là khác biệt, trước đây ai nói Thẩm Ký Vọng là trai thẳng cơ chứ.”
“Đàn em, bình thường cậu ta trước mặt em cũng nói chuyện như vậy à.”
Lương Tê Nguyệt cười, tay cô vẫn bị anh nắm, cô bóp nhẹ mu bàn tay anh, giao tiếp bằng ánh mắt, bảo anh tiết chế lại một chút.
Không khí tình tứ, quấn quýt giữa hai người khiến những người xung quanh hoàn toàn không thể xen vào.
Sau khi bữa tiệc kết thúc.
Mấy người bạn học tối nay đã uống một chút rượu, đứng còn không vững, được người khác dìu đi. Một số người không uống rượu thì đưa họ về.
Lương Tê Nguyệt khoác tay Thẩm Ký Vọng đứng một bên, hơi may mắn: “May mà anh không uống rượu, em không đỡ nổi anh đâu.”
Thẩm Ký Vọng: “Sức uống của anh cũng được mà.”
Lương Tê Nguyệt nghe vậy bắt đầu lật lại chuyện cũ: “Cũng được? Trước đây là ai uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, còn phải nhập viện.”
Thẩm Ký Vọng nghe ra giọng điệu hơi trách móc của cô, cố gắng cứu vãn: “Đó chẳng phải là khổ nhục kế sao.”
Nghe là khổ nhục kế, Lương Tê Nguyệt càng giận hơn, buông tay anh ra rồi tự mình bỏ đi.
Thẩm Ký Vọng không ngờ lại “gậy ông đập lưng ông”, vội vàng đuổi theo cô, lập tức nhận lỗi, thái độ thành khẩn: “Không có lần sau nữa.”
Cơn giận của Lương Tê Nguyệt thành công lên đến đỉnh điểm: “Còn lần sau?”
Thẩm Ký Vọng: “…”
Những người bạn học còn đứng ở cửa nhìn Thẩm Ký Vọng lẽo đẽo theo sau Lương Tê Nguyệt, muốn nắm tay cô nhưng bị cô tránh, anh không chịu bỏ cuộc, cúi lưng xuống dỗ dành cô.
Sau khi tóm được cô, anh mặc kệ đang ở giữa phố, cúi đầu hôn cô.
Cô đã nói, cô giận thì hôn cô.
Thẩm Ký Vọng lần nào dỗ cô cũng dùng chiêu này.
Họ có ngoại hình ưa nhìn, ăn mặc lại nổi bật, không ít người đi đường đã đổ dồn ánh mắt về phía này.
Xung quanh người qua lại tấp nập, người đàn ông cao lớn khom lưng, sống lưng cong thành một đường cong đẹp mắt, đường nét bên mặt rõ ràng, cúi đầu hôn người phụ nữ trong vòng tay mình.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, mờ ảo, bóng của họ đan vào nhau, một cao một thấp, kết hợp hoàn hảo.
Ánh đèn vạn nhà, xe cộ tấp nập ở phía sau họ, âm thanh ồn ào náo nhiệt tạm dừng, mọi thứ đều trở thành phông nền.
Họ dường như muốn yêu đến thiên trường địa cửu.
Hết ngoại truyện 2