Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1017



Ôn Ngôn bắt giác hỏi: “Sao thế? Anh và Dương Dương muốn tổ chức hôn lễ rồi à?”
Đường Xán cười không trả lời, bộ dạng rất là thần bí: “Cô đừng hỏi nhiều nữa, tham mưu giúp tôi là được rồi.”
Ôn Ngôn có tình không thèm xem quyển tạp chí: “Anh không nói thì tôi không giúp anh xem đâu, vẫn là phụ nữ hiểu rõ phụ nữa, anh chọn thì Dương Dương chưa chắc sẽ thích, anh nói hay không nào?”
Đường Xán đành chịu thua: “Được rồi, được rồi, tôi nói là được chứ gì? Trước đây chẳng phải là Dương Dương kết hôn với tôi mà không hề có yêu cầu gì sao? Sau đấy tôi nghĩ kỹ rồi, vẫn cảm thấy là phải tổ chức hôn lễ, việc kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần mà thôi, phụ nữ mà cả đời không mặc một lần mặc váy cưới thì thật là đáng tiếc biết bao? Không thể nào chỉ nghĩ đến chuyện rắc rối được.”
Những lời nói này không khỏi khiến cho Ôn Ngôn nghĩ lại bản thân mình, phụ nữ cả đời mà không mặc váy cưới một lần thì thật là sẽ đáng tiếc sao? Nghĩ lại lúc ban đầu khi Trần Mộng Dao kết hôn mặc váy cưới, nói thật lòng thì cô cũng có chút ngưỡng nộ, thật là rất đẹp…
Nhìn thấy cô ngắn người ra, Đường Xán đẩy đầy cô: “Nghĩ chuyện gì vậy chứ? Giúp tôi chọn đi nào, tôi luôn cảm thầy là thầm mỹ của hai chúng ta rất giống nhau, thẳm mỹ của Dương Dương không ồn, cô giúp cô ấy chọn đi.”
Ôn Ngôn cầm quyển tạp chí lên rất nghiêm túc xem xét, đây là seri váy cưới của Mục thị thiết kế, mỗi một mẫu đều là sản phẩm rất đắt hàng, nhưng mà cô đều không thích: “Tôi cảm thấy là, anh dẫu sao thì cũng là một nhà thiết kế lớn, tại sao lại không tự mình thiết kế một mẫu váy cưới cho Dương Dương cơ chứ? Tác phẩm được làm ra từ tay anh là độc nhát vô nhị, lại không hề mắt giá, lại có ý nghĩa đặc biệt, tốt hơn hẳn so với bất cứ khoản váy cưới nào.”
Mục Đình Sâm sờ cằm: “Cô thật là cảm thấy như thế à?”

Ôn Ngôn nhét quyền tạp chí vào lại tay anh: “Đúng thế, tôi cảm thấy là như vậy, tôi mà là Dương Dương thấy anh có thể đích thân thiết kế một mẫu váy cưới cho bản thân thì nhất định sẽ cảm động đến rớt nước mắt… Tốt nhát là đồ trang sức có thêm một bộ nữa, thế thì thật là hoàn hảo…
Anh đừng có nói với tôi là anh chỉ biết thiết kế trang phục mà không biết thiết ké đồ trang sức đấy nhé.”
Đường Xán búng ngón tay: “OK, vậy thì làm theo như cô nói, nghe cô nói như thế, tôi cũng cảm thấy là không tồi.”
Buổi trưa, Mục Đình Sâm đưa Ôn Ngôn đến một nhà hàng đồ Âu ăn cơm, vốn tưởng là anh muốn nói gì đó, nhưng mà suốt cả quá trình thì anh đều chỉ là bộ dạng đến đây để ăn trưa mà thôi, không hề định nói gì khác nữa.

Dẫu sao thì chọn nhà hàng đồ Âu, ít nhiều gì thì cũng là nơi lãng mạn, khó tránh khỏi khiến cho người khác nghĩ nhiều.

Thấy Ôn Ngôn có vẻ như là không được chuyên tâm lắm, Mục Đình Sâm ngắng lên nhìn cô hỏi: “Em sao thế? Bít tết không ngon hay là rượu vang khó uống? Em không thích thì có thể đổi thứ khác.”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không có gì, đều rất ngon.

Em còn tưởng là… anh đưa em đến nơi như thế này là có chuyện gì muốn nói chứ… Đúng rồi, Đường Xán và Từ Dương Dương muốn tổ chức đám cưới đấy.”
Mục Đình Sâm vô cùng không hiểu phong tình, nói: “Nghe Đường Xán nói rồi, tại sao lại đột nhiên nói đến bọn họ chứ? Vốn là nên tổ chức đám cưới mà.”
Vậy ư? Đường Xán và Từ Dương Dương vốn là nên tổ chức đám cưới, vậy bọn họ thì sao? Sau khi An Tuyết Ly đi, anh không hề đề cập gì đến chuyện tái hôn, chỉ là nói rất nhanh sẽ đưa cô và Tiểu Đoàn Tử quay về Mục trạch…
Trước đây không muốn tổ chức đám cưới là tự bản thân Ôn Ngôn nói, thế nên bây giờ cô kể cả là có cách nghĩ gì thì cũng rất ngại nói ra, thế chẳng khác gì là tự vả vào mặt mình cả? Trước đây cô quả thật là có nghĩ như thế, cảm thấy là có tổ chức đám cưới hay không thì cũng không ảnh hưởng gì, sau này nhìn thấy nhiều rồi thì cô cũng đã thay đổi cách nghĩ, phụ nữ đều là có một chút tâm tư, cũng dễ thay đổi.

Cô không nói gì một lúc lâu, cô cho là Mục Đình Sâm ít nhiều gì thì cũng có thể nhận ra cảm xúc của cô, nhưng anh thì hoàn toàn không hề để ý đến, vẫn là nói đến chuyện của công ty: “Tình hình của công ty năm nay không hè tệ, chắc là bản báo cáo tổng hợp cuối năm sẽ vượt mức so với năm trước.”
Ôn Ngôn bĩu môi nói: “Không cần biết là kiếm được bao nhiêu tiền thì đều là của anh, có liên quan gì đến em đâu chứ:..”

Anh cười hỏi: “Tại sao lại không liên quan gì đến em chứ?
Anh kiếm tiền lại chẳng phải là để cho em và Tiểu Đoàn Tử tiêu.

Trước đây anh nói là muốn đưa em đi chơi một vòng, có nghĩ ra là muốn đi đâu chưa? Trong nước, ngoài nước đều tùy em chọn.

Năm nay, sau thời gian này thì anh sẽ khá bận đấy, không nắm lấy cơ hội này thì không còn nữa đâu, em phải nghĩ cho kỹ đấy.”
Ôn Ngôn khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài đường: “Không đi, chẳng muốn đi đâu hết.”
Anh cuối cùng thì cũng đã phát hiện ra sự khác thường của cô: “Em làm sao thế? Sao giống như là đang bực bội với anh vậy? Anh có làm gì chọc em đâu nào? Không có nhỉ?”
Ôn Ngôn đương nhiên không thể nào nói thẳng ra được, bị anh hỏi như thế, cô càng thấy bực bội hơn: “Không có, em cũng không hề bực bội, ai dám bực bội với anh chứ?
Mau ăn đi, bản thảo trong tay em vẫn chưa làm xong, lát nữa ăn xong còn phải về làm tiếp.”
Mục Đình Sâm cũng thật là không hỏi gì thêm nữa, chuyên tâm cắt miếng bít tết trước mặt mình…
Ôn Ngôn xém tý nữa là tức đến nghẹn họng, cái tên này lúc bình thường chẳng phải là rất thông minh sao? Tại sao lúc này lại không nhìn ra là cô muốn gì chứ? Có bản lĩnh thì anh cả đời cũng đừng đề cập đến chuyện kết hôn!
Ăn cơm xong, hai người quay về công ty tiếp tục bận rộn công việc của mình, buổi chiều lúc hết giờ làm, Ôn Ngôn – đi đến trước cửa công ty thì nhìn thấy xe của Mục Đình Sâm từ trong hầm để xe đi ra, anh cũng vẫn dừng lại trước mặt cô, nhưng mà chỉ là để nói một tiếng: “Anh còn có việc bận cần phải làm, hôm nay không đưa em về được, em tự mình bắt xe đi về nhé, cẩn thận đấy, ngày mai gặp lại.”
Ôn Ngôn nhướng mày lên: “Không sao, anh đi bận việc của anh đi, dẫu sao thì trước đây anh cũng đâu phải là ngày nào cũng đưa đón em đâu, em tự mình đi về thì cũng có lạc được đâu.”
Anh vẫy vẫy tay rồi lái xe đi thẳng.


Cuối cùng thì Ôn Ngôn cũng cảm tháy là có cái gì đó kỳ lạ, nhưng lúc anh nói chuyện với cô thì thần sắc vẫn rất bình thường, dịu dàng và cũng không hề lạnh nhạt, rốt cuộc là có gì không đúng chứ?
Đến cuối tuần, Ôn Ngôn đưa Tiểu Đoàn Tử đến nhà Trần Mộng Dao, bụng của Trần Mộng Dao đã to quá rồi, Kính Thiếu Khanh không để cho cô đi ra khỏi nhà nữa, bình thường cũng chỉ để cô ở trong khu chung cư hoạt động mà thôi.

Trần Mộng Dao thắc mắc hỏi: “Tại sao lại chỉ có một mình cậu đưa Tiểu Đoàn Tử đến đây thế? Sao Mục Đình Sâm không đến? Anh ấy chẳng phải là anh em tốt của Kính Thiều Khanh sao?”
Ôn Ngôn hậm hực nói: “Cậu đừng nhắc đến nữa, mình nghĩ là anh ấy có vấn đề gì đó.”
Trần Mộng Dao nghe vậy liền vềnh ngay đôi tai thích hóng hớt chuyện lên: “Có vấn đề? Có vấn đề gì chứ? Anh ấy làm gì à?”
Ôn Ngôn nhìn thấy Kính Thiếu Khanh đang ở trong bếp pha trà, hạ thấp giọng nói: “Trước đây mình và anh ấy không ở cùng nhau thì anh ấy luôn tìm mọi cách để ở chỗ mình qua đêm, không có việc gì thì cũng sẽ đưa đón mình đi làm hay gì đó, nhưng mà máy ngày nay thì anh ấy cứ hết giờ làm là ra khỏi công ty, lại còn nói là có việc bận, cũng không đến chỗ mình để thăm Tiểu Đoàn Tử nữa.

Theo lý mà nói, sau khi An Tuyết Ly rời đi thì anh ấy chẳng phải là sẽ đề cập đến chuyện tái hôn sao? Đền bây giờ thì mình càng lúc lại càng không biết là sẽ thế nào.”
Trần Mộng Dao nheo mắt lại nghĩ ngợi một lúc, rồi gọi với vào trong bếp: “Kính Thiếu Khanh!”
Kính Thiếu Khanh nghe tháy liền từ trong bếp thò đầu ra: “Sao thế?”
Trần Mộng Dao nghiêm nghị vặn hỏi: “Mục Đình Sâm gần đây đang làm gì vậy? Anh ấy có việc gì thì nhát định cũng sẽ không giấu anh, anh đừng có mà giúp anh áy giấu giếm chuyện gì nhé! Mau khai thật ra đi!”
Vẻ mặt Kính Thiếu Khanh không hiểu là chuyện gì: “Cái gì chứ? Mục Đình Sâm không hề nói gì với anh hét, gần đây cậu ấy chẳng phải là bận công việc sao? Lại có thể có chuyện gì chứ? Nói chung là anh không hề nghe thấy cậu ấy nói gì cả, kể cả là có chuyện gì đi chăng nữa thì em đừng có mà dữ dẳằn với anh như thế chứ, anh sẽ không giúp cậu ấy giấu giềm chuyện gì hết, yên tâm đi.”.


Bình Luận (0)
Comment