Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1018



Trần Mộng Dao nhìn anh không giống như là đang nói dối, liền xua tay: “Anh tiếp tục pha trà đi, nhạt một chút nhé, em cũng muốn uống.

Đừng có mà nghe lén chuyện của em với Tiểu Ngôn đấy, bọn em nói chuyện riêng tư, đàn ông con trai như anh không tiện nghe.”
Kính Thiếu Khanh cười nói: “Ai mà thèm nghe chứ? Bảo anh nghe anh cũng không thèm nghe!”
Không moi được gì từ Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao cũng không nghĩ ra cái gì: “Tiểu Ngôn, mình cũng không biết là phải nói thế nào, đàn ông chẳng phải là chỉ thích mắy chuyện đó sao? Cậu nói anh ấy cũng không đến tìm câu, cũng không đi thăm Tiểu Đoàn Tử, lại còn cứ hết giờ’ làm đều nói là có việc bận, anh ấy đang bận chuyện gì chứ? Đến chút thời gian đưa cậu về nhà cũng không có nữa? Đến chuyện tái hôn cũng không hề đề cập đến, anh ấy có phải là đã có ngoại tình rồi không?”
Ngoại tình?
Ôn Ngôn cau mày lại: “Kể cả là có đi chăng nữa thì cũng không thể gọi là ngoại tình được, mình và anh ấy đã ly hôn.

rồi… Anh ấy sẽ không… thật là có người phụ nữ rồi sao?
Lúc đầu khi ly hôn là do mình nhất định đòi thế, anh ấy mà thật là có người phụ nữ khác thì mình cũng không có gì để nói.


Nhưng mà anh ấy đối với mình… vẫn là không giống với những người khác, ở công ty đối với người khác thì vẫn rất nghiêm khác, chỉ có lúc ở với mình thì anh ấy mới cười, giọng điệu cũng rất là dịu dàng…”
Trần Mộng Dao liền ném xuống một quả đạn pháo: “Anh ấy khách sáo với cậu là vì Tiểu Đoàn Tử vẫn còn ở trong tay cậu, cậu là mẹ của con trai anh ấy! Huống hồ cậu lại còn lớn lên bên cạnh anh ấy nữa chứ, anh ấy có thể đối xử với cậu tồi tệ đến mức nào? Ly hôn là do cậu đề ra không sai, nhưng đó chẳng phải là bị bà dì nhỏ của anh ấy ép đấy sao? Nếu như mà anh ấy thật sự mà có người phụ nữ khác, mình sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ấy!”
Ôn Ngôn bực bội dựa người vào ghế sofa không muốn nói gì nữa, với đầu óc của Trần Mộng Dao thì không thể nào.

giúp cô giải quyết được thắc mắc trong lòng, mà chỉ càng nói càng rồi rắm lên mà thôi.

Đột ngột, Tiểu Đoàn Tử chạy đến: “Dì Mộng Dao, sao Phàn Phàn lại không đến đây ạ?”
Trần Mộng Dao phì cười thành tiếng: “Là Phàm Phàm!
Không phải là Phàn Phàn! Con nói những từ khác thì rất rõ ràng cơ mà, tại sao gọi đến tên con trai của dì là lại không được thế? Em ấy ở chỗ của bà nội cơ, bụng của dì to quá rồi, không chăm sóc được cho em ấy, con mà muốn đến chơi với em ấy thì đợi hôm khác phải nhắc dì trước, dì sẽ đưa em ấy đến đây.”
Tiểu Đoàn Tử mơ hồ gật gật đầu: “Vậy cũng được, vậy lần sau con sẽ nhắc dì trước…”
Nhìn thấy thằng bé này, trong lòng của Trần Mộng Dao.

liền có ý tưởng: “Con có nhớ bố con không?”
Tiểu Đoàn Tử hoàn toàn không do dự gật đầu: “Nhớ ạ, nhưng mà bố không đến thăm con, cũng không chơi cùng với con…”
Trần Mộng Dao liền lấy điện thoại của Kính Thiếu Khanh đặt ở trên bàn uống nước lên bám số điện thoại của Mục Đình Sâm gọi: “Đây, dì gọi điện thoại cho bố của con, con nói với bố bảo bố đến thăm con nhé.”
Vẻ mặt của Tiểu Đoàn Tử rất là mong đợi, Ôn Ngôn cũng có chút mong chờ, nhưng điện thoại reo chuông rất lâu mà vẫn không có người nhắc máy, gương mặt của Tiểu Đoàn Tử lập tức lại xị ra: “Hừm, bố không thèm để ý gì đến con nữa rồi…”
Trần Mộng Dao thì vẫn không tin, tiếp tục gọi lại, lần này thì điện thoại đã có người nhắc máy, ở đầu dây bên kia, giọng nói của Mục Đình Sâm rất ậm ờ: “Alo? Thiếu Khanh? Có chuyện gì thế?”
Vốn còn định để cho Tiểu Đoàn Tử phát huy, nhưng mà nghe giọng nói này thì như là vẫn đang ngủ, Trần Mộng Dao lập tức không nhịn được nữa: “Là tôi, không phải là Thiếu Khanh, Mục Đình Sâm, anh đừng có mà nói với tôi là anh đang ngủ giữa ban ngày đấy nhé, giờ đã sắp trưa rồi, tối qua anh đi làm chuyện hay ho gì thế?”
Bên Mục Đình Sâm thì không còn động tĩnh gì nữa, nếu như không phải là cố tình không nói gì, thì chắc là đã lại ngủ mắt rồi.


Trần Mộng Dao alo máy tiếng liền mà vẫn không có tiếng trả lời, kỳ lạ hơn là điện thoại cũng không hề bị cúp.

Ôn Ngôn giật lấy điện thoại cúp máy, nói đùa: “Thôi đi…
Không cần biết là thế nào thì sau này mình cũng vẫn là phải làm việc ở dưới tay của anh ấy, thể nào mà chẳng phải gặp mặt, không có công việc này thì mình không thể nào nuôi lớn Tiểu Đoàn Tử được.”
Trần Mộng Dao càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ỗn: “Ý của cậu là… anh ấy thật là đã thay lòng đổi dạ rồi à? Trước đây mình vẫn cảm thấy là anh ấy rất một lòng một dạ mà… không sao cả, kể cả là có chia tay không thể ở công ty của anh ấy được thì cậu cũng còn cửa hàng đồ ngọt cơ mà, không thể gọi là không có công ăn việc làm được, có thể nuôi được Tiểu Đoàn Tử, huống hồ cậu còn có tài hoa như thế, đi đến công ty của người khác thì lại chẳng tranh giành mà muốn đón cậu ấy chứ? Mình mà là cậu, mình nhất định sẽ không lo lắng về những chuyện này, cậu vẫn là nên hỏi rõ anh ấy xem, anh ấy là thay lòng thật thì cậu cũng không cần phải tốn thời gian với anh ấy nữa, nhân lúc còn đang trẻ tuổi thì kiếm người đàn ông khác mà kết hôn đi.”
Câu nói này vừa hay bị Kính Thiếu Khanh đang bưng trà ra nghe thấy: “Hai người nói gì thế? Ai muốn kết hôn?”
Trần Mộng Dao muốn than thở, nhưng bị Ôn Ngôn dùng một ánh mắt chặn lại, cô đón lấy cốc trà nhấp một ngụm: “Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”
Trần Mộng Dao không nhịn được, để trong lòng rất khó chịu, liền bóng gió hỏi Kính Thiếu Khanh: “Anh cảm thấy là thời gian gần đây Mục Đình Sâm có gì khác thường không? Hoặc là… bên cạnh anh ấy có người phụ nữ nào.

không?”
Kính Thiếu Khanh nhìn Ôn Ngôn, trả lời: “Không có đâu,.

chỉ có một đợt người mẫu mới, anh nghe cậu ấy nhắc đến, sau đó… cũng không có gì khác nữa, cậu ấy cũng không phải là người nào cũng có thể đến gần được.

Đừng có mà nghĩ nhiều, ai cũng có thẻ thay lòng đổi dạ, nhưng mà Mục Đình Sâm thì anh không tin được, bao nhiêu năm nay người mà cậu ấy thật lòng thích thì chỉ có một mình Ôn Ngôn mà thôi, hai người cũng đâu phải là không rõ chuyện này chứ.”
Ôn Ngôn hậm hực nói: “Chẳng phải là vẫn có Khương Nghiên Nghiên đáy thôi?”
Kính Thiếu Khanh ngượng ngập giật giật khóe mép: “Đầy chẳng phải là vì muốn chọc tức cô nên mới diễn kịch sao?
Thế mà cô cũng tính à? Cậu ấy chẳng phải là sớm đã giải thích với cô rồi đấy thôi?”
Chuyện này cứ nhắc đến là thấy bực mình, Ôn Ngôn cũng không muốn nói đến nữa, thế nên im lặng không nói gì.

Buổi chiều, lúc cô và Tiểu Đoàn Tử trên đường về thì Mục Đình Sâm gọi điện thoại đến, cô do dự một lát rồi mới nhắc máy: “A lô?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy quyền rũ của anh: “Trước đó Trần Mộng Dao dùng điện thoại của Kính Thiếu Khanh gọi điện thoại cho anh có phải là em cũng ở bên cạnh không?”
Cô ấy rất bình thản: “Đúng thế.”
Cô muốn xem anh có giải thích hay không, sẽ giải thích như thế nào.

“Thật là ngại quá, lúc đấy anh quá buồn ngủ, thế nên ngủ thiếp đi luôn… là có việc gì sao? Em mà muốn tìm anh thì có thể gọi điện thoại thẳng cho anh là được rồi.”
Anh nói rất đơn giản.

Ôn Ngôn bỗng trở nên khó chịu không hiểu vì sao, anh là người như thế nào không phải là cô không rõ? Kể cả là những ngày nghỉ lễ thì anh cũng sẽ dậy đúng giờ, tuyệt đối sẽ không nằm trên giường thêm nửa phút nào, tại sao lại buồn ngủ đến nỗi ngủ đến gần trưa, lại còn ngủ quên trong lúc đang nghe điện thoại cơ chứ?
Không nghe thấy cô nói gì, Mục Đình Sâm hỏi: “Sao thế?
Em bây giờ đang ở đâu? Buổi tối cùng ăn cơm nhé? Đưa theo cả Tiểu Đoàn Tử nữa.”
Ôn Ngôn cúi đầu nhìn Tiểu Đoàn Tử còn đang ăn kẹo mút, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, anh cứ bận việc của anh đi, cứ vậy đi, em cúp máy đây.”
Cúp điện thoại, cô khom người xuống bề Tiểu Đoàn Tử đi bắt xe, Tiểu Đoàn Tử đã sắp ba tuổi rồi, cô bế khá là chật vật, rất nhanh thôi thằng bé sẽ qua cái tuổi cần cô phải bé, cô thấy rất may mắn là không hề bỏ lỡ tuổi thơ của thằng bé, không bỏ lỡ giai đoạn có thể bế nó vào trong lòng mình, nếu như mà sau này chỉ còn có hai mẹ con họ thì cô cũng sẽ nỗ lực sống cho thật tốt.

Đợi đến khi về đến khu chung cư, vừa ra khỏi cầu thang máy thì bọn họ đã nhìn thấy Mục Đình Sâm đang đứng ở trước cửa.

Cô hơi kinh ngạc, Tiểu Đoàn Tử thì đã lao đến trước gọi: “Bồ ơi!”.


Bình Luận (0)
Comment