Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 212

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng cô biết rõ, đây là những gì Mục Đình Sâm làm, đích thân anh đã đẩy chú mình vào tù, thậm chí còn lầy lại 100 triệu mà đã cho đi.

Cô không biết nên đánh giá chuyện này như thế nào, Mục Gia Khánh thực sự là một kẻ cặn bã, suy đồi, đây là hình phạt mà ông ta đáng phải chịu, nhưng nếu người đẩy ông ta vào tù là Mục Đình Sâm, lại làm cô cảm thấy kì lạ. Một trăm triệu đó, Mục Đình Sâm bỏ ra dễ dàng như vậy, việc này có vẻ giống như là tống tiền, nhưng có một cảm giác như đang đào một cái hô.

“Kính thiếu, thiếu gia đang ở thư phòng.” Nghe thấy giọng nói của Lâm quản gia, Ôn Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng sách ngắng đầu thấy Kính Thiếu Khanh từ cửa bước vào, gật đầu chào cô, sau đó bước nhanh lên lầu.

Cô cảm thấy hơi kì lạ, trong vòng một tháng qua Mục Đình Sâm đã hồi phục lên rất nhiều và đã có thể đi lại

thoải mái, sao Kính Thiếu Khanh đến anh không xuống lầu, mà lại để Kính Thiếu Khanh phải vào thư phòng? Quan trọng là, Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp hiếm khi đến Mục trạch.

Trong thư phòng, Kính Thiếu Khanh đặt một bản giám định DNA trước mặt Mục Đình Sâm: “Đây là xác nhận cuối cùng, còn nghi ngờ gì nữa không?”

Mục Đình Sâm cầm bản giám định lên, cẩn thận xem qua một lượt: “Chuyện nhà Trần Mộng Dao, cũng là do cậu ta làm đúng không?”

Đáy mắt Kính Thiếu Khanh hẳn lên sự tức giận: “Đúng vậy, là cậu ta và người liên thủ đánh cắp vật liệu trang sức, trước khi vật liệu trang sức tuột tay liền bịt miệng, không để lại dấu vét, số trang sức không cánh mà bay chính là nằm trong tay cậu ta, sau khi nhận ra điều đó, cậu ta mở công ty, còn mua một tòa nhà đang xây dở.

Không biết cậu ta may mắn hay thế nào, mua được tòa nhà đang xây dở với giá rất rẻ, không mất nhiều thời gian để lên kế hoạch phát triển khu vực xung quanh, bây giờ khoảng đất đó rất có giá trị.” Truyện được cập nhật mỗi ngày,

Mục Đình Sâm nắm chặt tờ giấy giám định, vò nát giấy giám định thành một quả bóng ném vào thùng rác, đáy mắt lạnh băng: “Là cậu ta tự tìm đường chết, tôi đã quá nhân từ với cậu ta rồi.” Kính Thiếu Khanh nghiên răng: “Đáng thương nhất vẫn là nhà Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao ở bên cậu ta ba năm, ba năm đó Trần gia đã bỏ tiền ra nuôi dưỡng cậu ta ở nước ngoài, không ngờ rằng cuối cùng Trần gia lại bị hủy hoại trong tay cậu ta. Tôi coi thường loại đàn ông dựa dẫm vào phụ nữ nhất, vẫn là thủ đoạn tỉ tiện bỉ ổi như vậy, néu Trần Mộng biết, e rằng sẽ sụp đổ.” Mục Đình Sâm nhìn anh, khóe miệng nở ra nụ cười với ý tứ không rõ: “Sao? Cậu của lúc này đang hận thù sôi sục? Là cảm thấy bát bình thay cho Trần Mộng Dao, hay đơn giản chỉ là xem thường hành vi này?”

Thần sắc Kính Thiếu Khanh có chút không được tự nhiên: “Thôi đi, đừng lôi tôi ra làm trò đùa nữa, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy Trần Mộng Dao rất đáng thương, bị người ta bán đứng mà không biết. Được rồi, mọi

thứ xử lý xong gửi cho cậu qua email, tôi đi trước đây, muốn xử lý như thế nào cậu tự xem xét đi.” Sáu giờ tối, Mục Đình Sâm ra ngoài một mình. Đây là lần đầu tiên anh ra ngoài một mình kể từ sau khi xảy ra tai nạn xe, vét thương trên người gần như đã lành, cũng không nhìn ra dấu vết gì, chỉ là mái tóc ngắn vẫn

Chưa mọc lại hết, đều nói đàn ông đổi kiểu tóc liền thay đổi khí chất, trước kia anh làm cho người khác có cái nhìn đầu tiên là lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng lúc cười, lại làm cho người khác cảm thấy dịu dàng như gió xuân, hiện tại cắt tóc, lúc không cười, còn lạnh lùng hơn cả trước.

Lúc ăn tối, Ôn Ngôn không biết tại sao không nhắc người lên được, cả người mệt nhoài. Theo lý mà nói, gần đây cô không làm việc, ngày nào cũng ở nhà nghỉ ngơi, ăn tốt ngủ tốt, không nên xảy xa loại tình trạng này mới đúng.



“Bên dưới…” Cô gần như tắt thở không nói nên lời.

má Lưu nghe vậy sắc mặt thay đổi rõ rệt: “Lão Lâm! Mau lái xe đưa Ngôn Ngôn đến bệnh viện! Xảy ra chuyện rồi!” Nhà hàng Bạch Thủy Loan, trong phòng riêng, Mục Đình Sâm và Mạc Thương Hải ngồi đối diện nhau.

Lần này Mục Đình Sâm đến là có mục đích, cho nên cũng không lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chú Mạc, cháu cũng không vòng vo với chú nữa, liên quan đến chuyện đứa con riêng của bố cháu, ông ấy nói với chú những gì rồi?”

Mạc Thương Hải vốn tưởng rằng chỉ là đến ôn chuyện cũ, đơn giản ăn với nhau một bữa cơm, không ngờ rằng vừa đến lại ném cho ông một tiếng sắm lớn như vậy: “Đình Sâm… Trước đó chú chỉ thuận mồm nhắc tới thôi, cháu… đi điều tra rồi?”

Mục Đình Sâm cười nhạt, anh vẫn luôn biết điều đó, chỉ là giả vờ như không biết mà thôi, bởi vì lúc đó anh vẫn không cần thiết phải biết: “Những thứ đó không quan trọng, bây giờ cháu muốn hỏi chú, bố cháu có phải là đã nói gì đó với chú không? Người biết chuyện này, chẳng có máy ai, ban đầu lúc chú đề cập với cháu, cháu còn có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến chú là bạn chí cốt của bố cháu, cũng không có gì kì lạ, loại chuyện xấu hỗổ này, ông ấy trái lại không biết xấu hỗ mà nói ra ngoài.”
Bình Luận (0)
Comment