Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 213

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ mặt Mạc Thương Hải có chút phức tạp: “Đúng vậy, trước khi máy bay rơi, bố cháu có tìm chú, nói với chú chuyện này. Khi biết chuyện, chú cũng rất ngạc nhiên, rõ ràng mối quan hệ giữa ông ấy và mẹ cháu tốt như vậy… Ông ấy không cũng không nói gì khác, chỉ nói giả dụ có một ngày nào đó, anh em tụi cháu đối chọi gay gắt, hy vọng chú sẽ can thiệp giúp đỡ. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó ông ấy biết mình không thể sống sót, vụ tai nạn máy nay, ông ấy đã sớm đoán được, cũng không phải là điều bất ngờ. Đương nhiên, đây là chuyện Mục gia tụi cháu, chú cũng không hiểu hết được.” Mục Đình Sâm cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong ánh mắt một cách hoàn hảo, chỉ có đôi bàn tay nắm chặt thành quyền mới thấy được tâm trạng của anh lúc này: “Ông ta không xứng đáng để đánh đồng với mẹ của cháu, nếu đã là “lời trăng trối trước lúc đi xa”, vậy chú Mạc chú phải làm thế nào thì làm thế đó, không cần băn khoăn đến cháu. CHáu xác minh rõ ràng với chú, là tên đó tự tìm đường chết, không phải là cháu muốn cậu ta chết.”

Cơ thể Mạc Thương Hải bất giác run lên: “Chú…

Haizz… Dù sao cũng là anh em ruột, nhiều năm như vậy tụi cháu nước sông không phạm nước giếng, có thể sống yên ổn với nhau đương nhiên là chuyện tốt.

Từ năm cháu 18 tuổi, cháu đã quán xuyến tất cả mọi việc của Mục gia, không liên quan gì đến đứa em trai đó của cháu, nếu cậu ta muốn tiền, cháu tủy ý đuổi cổ cậu ta đi là được rồi, không cần thiết phải…” Không đợi ông nói xong, điện thoại Mục Đình Sâm đột nhiên đổ chuông. Ông ngừng câu chuyện, giơ tay lên, ra hiệu cho Mục Đình Sâm nghe điện thoại trước.

Mục Đình Sâm liếc nhìn màn hình hiển thị, là Lâm quản gia gọi đến, bình thường không có chuyện gì quan trọng Lâm quản gia sẽ không tìm anh, cho nên anh bắt giác cau mày: “A lô?”

“Thiếu gia, phu nhân xảy ra chuyện rồi, bây giờ đang ở bệnh viện, cậu qua đó một chuyến HỊ Giọng nói của Lâm quản gia rất nặng nè, nghe thấy



sẽ có lúc đến điểm kết thúc, Lâm quản gia tiếc nuối cúi đầu: “Thiếu gia, tôi… đã thay mặt người nhà kí tên, bởi vì phải tiến hành phẫu thuật khẩn cấp. Đứa bé, không giữ được rồi.” Bờ vai thẳng tắp của anh rũ xuống: “Vậy cô ấy đâu? Không sao chứ?”

Lâm quản gia mắp máy môi nói: “Chắc là không có vấn đề gì lớn…” Vừa dút lời, Mục Đình Sâm đột nhiên gắt gỏng hét

lên: “Tôi muốn một câu trả lời rõ ràng! Tại sao không giữ được đứa bé?”

Lúc này, một y tá bước ra từ phòng giải phẫu: “Mục tiên sinh, tình huống là như thế này, Mục phu nhân thuộc loại… sinh non tự nhiên, trước đây tử cung của cô ấy bị tổn thương nặng, trải qua một lần sảy thai, lần này mang song thai, tử cung căn bản không chịu nỏi, thai nhi một lớn, liền… hơn nữa về sau, có khả năng không thể thụ thai bình thường được, tốt nhất tránh mang thai lần nữa, bởi vì có thai thì kết quả cũng sẽ như vậy. Mục phu nhân không sao, rất nhanh liền có thể ra ngoài rồi.” Tử cung đã từng bị tổn thương nặng, đó chính là cái lần sau khi cô bị Khương Nghiên Nghiên đụng đến xuất huyết nhiều, anh nhắm mắt lại, vẻ mặt giăng kín sương mù: “Tại sao trước đó không phát hiện ra? Tại sao trước đó không ai nói hai đứa bé này không có cách nào để sinh đủ tháng?”

Y tá tỏ vẻ lấy làm tiếc: “Bởi vì trước đó Mục phu nhân không khám ở bệnh viện chúng tôi, cho nên… chúng tôi không biết tình huống.” Nói xong, cô y tá vội vàng

trở lại phòng giải phẫu.

Mục Đình Sâm suy sụp ngồi xuống băng ghế: “Chú Lâm, đi điều tra xem trước đây cô ấy đến khám ở bệnh viện nào, loại bệnh viện đó, mở ra có tác dụng gì? Vốn dĩ cô ấy có thể bỏ thai nhi ngay từ khi mang bầu, không phải chịu sự đau đớn mắt mát nhiều như vậy, đúng không…” Lâm quản gia gật gật đầu, đi sang một bên gọi điện thoại, giọng nói cực kì nhỏ, như thể sợ quấy nhiễu đến Mục Đình Sâm.

Một lúc sau, có một cô y tá bưng một cái khay đi ra, trên khay được phủ một tắm vải trăng dính máu: “Mục tiên sinh… muốn nhìn một lần không?”

Đó là hai đứa trẻ vốn dĩ khỏe mạnh nhưng không có cách nào để sinh đủ tháng, Mục Đình Sâm hít một hơi thật sâu, đứng dậy giơ tay ra vén một góc của tấm vải trăng, hai hình hài nhỏ bé, đỏ hỏn, nếu nhìn kĩ, có thể thấy là hai cô bé. Chỉ liếc mắt một cái, anh đã nhìn sang chỗ khác: “Mang đi, đừng để cô ấy thấy.”

Y tá đáp lại một tiếng, vội vã bưng khay rời đi.

Sau khi Lâm quản gia gọi điện thoại xong, tiền lên báo cáo tình hình: “Thiếu gia, đều đã dặn dò ổn thỏa rồi.” Mục Đình Sâm trầm mặc giây lát, sau đó nói: “Khương thị, sau đêm nay, hãy để nó biến mắt.” Lâm quản gia có chút kinh ngạc: “Thiếu gia… cậu xác định làm như thế này phu nhân sẽ cho phép không?”

Anh chỉ khẽ hừ một tiếng mà không nói gì. Anh hiểu Ôn Ngôn, sống chết của Khương gia, cô sẽ không quan tâm, dù sao Trần Hàm cũng đã rời khỏi Khương gia. Anh có thể làm cho Khương gia cải tử hoàn sinh, cũng có thể làm cho Khương gia vạn kiếp bất phục, đây là cái giá mà Khương Nghiên Nghiên phải trả, nói cho cùng, tính mạng của ba đứa trẻ, anh đã quá nhân từ rồi.

Không lâu sau, Ôn Ngôn ra khỏi phòng giải phẫu, dưới tác dụng của thuốc mê, cô vẫn còn đang hôn mê, trên mặt cắt không còn giọt máu, làn da tái nhợt và mái tóc

dài đen như mực là hai thứ đánh sâu vào thị giác, khiến anh không khỏi cau mày.
Bình Luận (0)
Comment