Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 292

Sau khi mua bia ở một cửa hàng nhỏ, Trần Mộng Dao vừa đi đến đường đã bị một chiếc xe tải lao tới chặn đường, cô chưa kịp phản ứng thì đã có hai người đàn ông to lớn thô kệch bước xuống xe, hai người phối hợp rất ăn ý. Che mũi và miệng của cô bằng một miếng vải tẩm thuốc, và cùng nhau bế cô lên xe. Túi ni lông đựng bia rơi xuống đất, lon bia vỡ tung tóe, rượu lạnh bắn vào mắt cá chân là nhận thức cuối cùng của cô.

Không biết qua bao lâu, cô mơ mơ hồ hồ mở mắt, phát hiện là một nơi xa lạ hoàn toàn, giống như một ngôi nhà tư nhân đổ nát. Mặt đất ẩm thấp, lạnh lẽo và lộn xộn, vài người đàn ông đang uống bia trò chuyện bằng những ngôn ngữ khó nghe.

Khi cô vừa động đậy, một người đàn ông nhìn sang và nói: "Ôi, cô gái đó tỉnh rồi, nhanh hỏi bên kia nói như thế nào, ông đây sắp không nhịn được nữa rồi."

Cô hơi hoảng sợ, đối phương có ít nhất 5 người, chí ít thitruớc mắt cô thấy là 5 người, cô bị trói tay chân lại, vì trước đó bị thuốc làm cho choáng váng, nên bây giờ cô không thể dùng sức, cơ hội trồn thoát căn bản là không có!

Một người đàn ông lấy di động ra gọi điện, có lẽ để người khác nghe thấy cuộc nói chuyện nên anh ta bật loa ngoài, vừa kết nổi cuộc gọi thì một giọng phụ nữ cất lên: "Người đã đến tay chưa?”

Người đàn ông nghe điện thoại liếc nhìn Trần Mộng Dao, nở một nụ cười khổ: “Đến tay rồi, trên người mặc bộ quần áo giống hệt như trong bức ảnh mà cô đưa cho tôi, Chắc chắn không có gì nhầm lẫn."

Trần Mộng Dao run lên, giọng nói của người phụ nữ... rõ ràng là Khương Nghiên Nghiên! Mà Khương Nghiên Nghiên căn bản không phải bắt cô, là bắt Ôn Ngôn, chết thật hôm nay cÔ ra ngoài mặc quần áo của Ôn Ngôn, chính vì vậy mà bị đám người này bắt nhầm!

Giọng nói của Khương Nghiên Nghiên không giống tiếng bập be mà cô thường nói, quyết liệt hơn một chút: "Nếu như đã bắt được trong tay rồi, vậy thì đừng khách khí nữa, các người muốn làm gì thì làm, đừng làm chết người là được, động tác chậm một chút, gửi địa chỉ cho tôi. Tôi sẽ theo dõi và xem, đừng quên quay video, Tôi muốn mọi người biết tiện nhân Ôn Ngôn này tiện như thế nào!"

Điện thoại vừa cúp máy, mấy tên đàn ông vây quanh Trần Mộng Dao.

Tâm lý phòng bị của Trần Mộng Dao hoàn toàn bị phá vỡ: “Các người, các ngưoi muốn làm gi? Cút ra! Là Khương Nghiên Nghiên sai khiến các người đúng không? Tôi không phải là người các người muốn bắt đầu, các người cũng không bắt được cậu ấy đâu! Tôi không phải! Cút ra! Tôi sẽ báo cảnh sát, các người một người cũng sẽ không chạy thoát đâu!"

Nghe thấy cô muốn báo cảnh sát, một tên trực tiếp tát thẳng vào mặt cô: "Cô không có cơ hội báo cảnh sát đâu, câm miệng cô lại, lát nữa sẽ khiến cô kêu đủ!”

Khi Khương Nghiên Nghiên đến, trận tội ác chỉ mới bắt đầu không lâu, khuôn mặt đắc ý của cô ta dần dần cứng lại và biến mất khi cô nhìn thấy khuôn mặt của Trần Mộng Dao. Cô ta điện cuồng đấy những người đàn ông xung quanh Trần Mộng Dao ra, và hét lên như điên: "Các người bắt nhầm người rồi, phế vật! Tôi tiêu nhiều tiền như vậy, mà các người làm việc như thể sao?"

Mấy tên đàn ông nhìn nhau, vừa định vén quần lên, Khương Nghiên Nghiên lại thay đổi thái độ: "Quên đi, chuyện này cũng vậy, đều không phải chuyện tốt, đợi xong chuyện này, lại đi bắt Ôn Ngôn cho tôi!"

Trần Mộng Dao chịu tất cả sỉ nhục, nước mắt lưng tròng, nhin chằm chằm Khương Nghiên Nghiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khương Nghiên Nghiên... Tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

Khương Nghiên Nghiên khinh thường liếc cô một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại: "Bọn ngu ngốc này bắt nhầm người, không bắt được Ôn Ngôn, bọn họ bắt được bạn của Ôn Ngôn"

Giọng nói cố ý hạ thấp của người đàn ông vang lên trên điện thoại, không thể che giấu dấu vết hoảng sợ: "Bạn gì?"

Khương Nghiên Nghiên thành thật trả lời: "Tên là Trần Mộng Dao... Ai bảo cô ta xui xẻo mặc bộ đồ mà Ôn Ngôn mặc trong bức ảnh mà anh đưa cho tôi? Những tên ngốc đó đều bị mù..."

"Đừng động vào cô ấy! Tôi lập tức đến ngay!" Người đàn ông gần như hét lên, cúp điện thoại sau khi nói xong.

Khương Nghiên Nghiên có chút mịt mù, không được động vào Trần Mộng Dao? Nhưng mà đã động vào rồi... Nhìn mấy người đang xách quần chuẩn bị di chuyển, cô ta xua tay: "Qua một bên xử lý đi. Kim chủ của các người nói không được động vào cô gái này."

Một người đàn ông nhếch mép cười nói: "Động cũng đã động rồi, để chúng tôi làm xong đi? Bằng không sẽ khó chịu biết bao..."

Khương Nghiên Nghiên nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của người đàn ông nói chuyện điện thoại, Cô ta do dự hai giây, lắc đầu: "Không được."

Cô ta luôn muốn trả thù Ôn Ngôn, nhưng không tiền không thế, không dễ dàng gì có người tìm cô ta, cho cô ta một khoản tiền cũng cho cô ta cơ hội, tốt hơn hết là đừng làm mất lòng đối phương.

Nửa giờ sau, từ ngoài đình truyền đến tiếng xe, xe đã đậu rất gần, căn nhà nhỏ riêng tư hơi run lên, Trần Mộng Dao nằm trên mặt đất có thể cảm nhận được rõ ràng. Cô không biết những người này sẽ làm gì cô, cho dù cô có tinh thần mạnh mẽ, gặp phải loại chuyện như thế này, cũng sớm nhịn không được rồi, hận không thể chết luôn!

Những bước chân nhanh chóng từ xa đến gần, sau khi xông vào nhà riêng, dưới bóng đèn le lói, cơ thế thắng đứng của người đàn ông chắn một phần ảnh sáng, Trần Mộng Dao không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó, nhưng đã ở bên nhau ba năm, làm sao cô không thể biết được? Nếu như lúc nãy trong xương cô còn cứng rắn mạnh mẽ, thì lúc này đây, CÔ thật sự tuyệt vọng đến cực điểm...
Bình Luận (0)
Comment