Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 293

Triển Trì, không chỉ khiến cô lâm vào cảnh gia đình rối ren, bố cô mất sớm, giờ lại hại cô thành ra thế này. Vốn tưởng rằng tất cả chuyện này đều là do Khương Nghiên Nghiên chỉ đạo, bây giờ nghĩ lại, nhà của Khương Nghiên Nghiên phá sản rồi, Khương Nghiên Nghiên căn bản không có tiền trả cho những tên này, đứng phía sau là Triển Trì!

“Bốp..."

Bị một cái tát mạnh vào mặt, Khương Nghiên Nghiên kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: "Tại sao lại đánh tôi?"

Lại một cái tát nữa vào mặt, lồng ngực của người đàn ông phập phồng vì tức giận.

Khương Nghiên Nghiên không dám nói thêm nữa, người đàn ông trầm giọng hỏi: “Làm gì cô ấy rồi?"

Khương Nghiên Nghiên ánh mắt né tránh, che má nói nhỏ: "Không phải tôi... là mấy người bọn họ... lúc tôi đến đã bắt đầu rồi, không phải là anh giao phó sao? Ảnh anh đưa không rõ ràng, bọn họ không nhìn rõ mặt của Ôn Ngôn mới bắt nhầm người."

Ngữ điệu của người đàn ông lạnh thêm vài phần: “Ý của cô, tại tôi? Khương Nghiên Nghiên, đừng trách tôi không cho cô cơ hội, là tự cô không nắm chắc.” Nói xong, anh ta nhìn mấy tên đàn ông đang run rẩy: “Người con gái này, các người tùy ý." Mấy người đàn ông liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức thống nhất, lôi kéo Khương Nghiên Nghiên sang phòng bên cạnh, tiếng hét của Khương Nghiên Nghiên nhanh chóng bị chặn lại.

Trần Mộng Dao nhin Triển Tri từng buớc đến gần mình, cô ấy vô thức cố gắng lùi lại phía sau, cô không sợ bị anh nhìn thấy bộ mặt không thể chịu nổi, cô chỉ sợ người đàn ông mà cô hết mực yêu thương này lại trở nên xa lạ và đáng sợ như vậy!

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

"Dao Dao..." Đôi tay cố chạm vào cô của Triển Trì dừng lại cứng ngắc giữa không trung, biểu cảm trên mặt anh ta phức tạp và khó phân biệt.

Trần Mộng Dao cười lạnh một tiếng: “Đừng gọi tôi như vậy, tôi thấy buồn nôn! Bây giờ anh vừa ý rồi chứ? Tôi đã biết hết rồi, đều do anh làm, anh căn bản chưa từng yêu tôi, anh chỉ yêu bản thân anh, bố tôi đã trả tất cả các chi phí của anh trong ba năm ở nước ngoài. Cho dù sau này anh trả lại tiền, làm người có thể không có liêm sỉ như vậy sao? Nếu anh còn chút lương tâm, hãy để tôi đi."

Anh cởi áo khoác ngoài và quấn quanh người cô: "Anh xin lỗi... anh không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này. Tất cả những gì anh muốn là trả thù Mục Đình Sâm. Mục tiêu của anh là Ôn Ngôn, không phải em! Tại sao em lại mặc quần áo của Ôn Ngôn đi ra ngoài? Tại sao?"

Nước mắt rơi trên má, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười lạnh thấu xương: "Tôi rất mừng vì tôi mặc quần áo của Tiểu Ngôn, nếu như đổi thành cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ không thể chịu được sự hành hạ này. Cậu ấy sẽ nghĩ không thông mà rời khỏi thế giới này. Triển Trì, đừng có đạo đức giả đây nữa, để tôi đi!"

Triển Trì không nói gì, đứng dậy và gỡ máy quay video vẫn đang quay. Trần Mộng Dao bỗng trở nên nóng nảy khi nhìn thấy hành động của anh, nhưng trong đó có tất cả những gì cô đã gặp phải: "Đưa thứ đó cho tôi! Anh đưa tôi!"

Anh ta bất động, cô không biết tiếp theo anh ta định làm gì, sự điên cuồng của người đàn ông này ngoài sức tưởng tượng của cô!

Triển Trì cầm máy quay video đi đến phòng bên cạnh, động tác phòng bên cạnh kéo dài một lúc lầu mới dừng lại, Triển Trì nhìn Khương Nghiên Nghiên đang kinh khủng khiếp sợ nằm trên mặt đất, trong mắt không có một tia thương hại, anh ta chỉ xua tay khiến vài người đàn ông phải lui ra ngoài.

Anh ta cầm máy quay video lắc lắc trước mặt Khương Nghiên Nghiên: "Vừa rồi tôi đều đã ghi lại, đồ ở trong này, sợ rằng cô không dễ dàng lấy lại."

Khương Nghiên Nghiên khóc đến sưng cả mắt, run run hỏi: "Anh... anh rốt cuộc muốn như thế nào? Rõ ràng là anh tìm tôi, đưa tiền cho tôi, còn kêu tôi thuê người đối phó Ôn Ngôn, bắt nhầm người không phải tôi... Tại sao lại đối xử với tôi như thế này?

Anh ta khẽ cúi đầu cười mia mai: "Đúng vậy, là tôi bảo cô đi, bởi vì tôi biết cô muốn trả thù, cũng không có tiền để làm chuyện đó, tôi chỉ muốn làm người mở đường, làm mọi việc từ tay cô. Cô biết tại sao cô lại thua Ôn Ngôn không? Bởi vì cô không có đầu óc, cô ngu ngốc! Có ảnh rồi còn có thể bắt nhầm người, bọn họ không quen biết Ôn Ngôn, cô cũng không biết sao? Cô có biết người cô bắt là ai không? Là người phụ nữ tôi yêu! Cô nói xem tại sao tôi lại đối xử như vậy với cô! "

Khương Nghiên Nghiên cuối cùng cũng hiểu được mình sai ở đầu, quỳ xuống dưới chân anh ta nức nở cầu xin: "Tôi biết sai rồi... Anh tả tôi ra đi. Tôi xin anh... Thả tôi ra..."

Triển Trì đá cô ta ra: "Chuyện này không phải dễ quên như vậy, tôi đã mở một địa điểm, cô đi làm ở đó, làm việc này, đến khi tôi hài lòng mới để cô đi."

Khương Nghiên Nghiên ngồi trên mặt đất, cả người như trút hết linh hồn: "Tôi không muốn... Tôi không muốn ngồi trên sân khấu, tôi không phải loại người như vậy!"

Tiếng cười của Triển Tri giống như sứ giả của địa ngục trong màn đêm tĩnh lặng: “Ha ha, tôi biết, cô trước đây là Khương gia đại tiểu thu, đột nhiên biến thành “tiểu thư"(*), cô không quen, không sao, từ từ thôi."

(*) Gái ngành.

Thấy Trần Mộng Dao đi lâu chưa về, Ôn Ngôn quá lo lắng, ra ngoài tìm thật lâu vẫn không thấy bóng dáng. Điện thoại của Trần Mộng Dao cũng không liên lạc được, một thời gian dài, cô rốt cuộc nhận ra có thể xảy ra chuyện rồi. Bây giờ cô nhất định không thể tìm Mục Đình Sâm giúp đỡ, chỉ có thể bắt taxi đến khu biệt thự Bạch Thủy Loan để tim Kinh Thiếu Khanh, bây giờ chỉ có Kính Thiếu Khanh mới có thể giúp cô!

Lúc này, đèn trong nhà Kính Thiếu Khanh không sáng, cô bấm chuông cửa cầu mong anh chỉ ngủ ở nhà, chứ không phải không có nhà...
Bình Luận (0)
Comment