Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 55

Mục Đình Sâm bình tĩnh đến không ngờ, nhưng Kính Thiếu Khanh lại không như vậy, anh ta kéo Trần Mộng Dao đi: “Cô gái nhỏ, cô nên im miệng

lại đi, ở đây không có việc của cô, đi đi!”

Mặc cho Trần Mộng Dao vùng vẫy thế nào, Kính Thiếu Khanh vẫn mạnh mẽ đưa cô ấy đi, và cái giá anh ta phải trả là bị cô cắn vào cổ tay, còn chảy cả

máu. Anh vừa tức vừa buồn cười: “Cô là chó đấy à?”

Trần Mộng Dao trừng mắt nhìn anh: “Tôi không phải chó nhưng chỉ cần tôi gặp anh thì tôi chẳng ngại làm chó! Anh là đồ khốn nạn y như Mục Đình Sâm!”

Kính Thiếu Khanh cảm thấy oan uỗổng nhưng không cách nào giải thích: “Được được được, chỉ

cần cô vui thì nghĩ thế nào cũng được.”

Đối mặt với Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn không hè bất

Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt mãn hay tức giận, cô chủ động khoác tay anh: “Tôi

muốn về nhà rồi, chúng ta cùng nhau đi nhé? Hay là… Tôi đi trước, anh đi cùng Khương Nghiên Nghiên?”

Mục Đình Sâm nhìn vào mắt cô, lần đầu tiên anh không thể nhìn thấu dù là một chút trong ánh mắt ấy: “Đi thôi.”

Trở lại xe, cô kéo ra khoảng cách giữa hai người, vẻ mặt lạnh băng y như anh, Trần Nặc từ kính chiếu hậu nhìn hai tảng băng trôi, anh ta có chút

run rầy: “Thiều gia… Phu nhân… về nhà ạ?”

Ôn Ngôn không đáp, Mục Đình Sâm chỉ khẽ ‘ừm’

một tiếng.

Trong xe, hai người không nói chuyện với nhau, về đến Mục trạch Ôn Ngôn tắm rửa xong, thay dép lê rồi mang đồ đạc xông vào phòng tranh, khóa trái

cửa, nước mắt có nén cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô từng nghĩ rằng tất cả sự hận thù của cô có thể

bị xóa mờ theo thời gian, nhưng bây giờ có vẻ như

Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt những hận thù ấy theo thời gian chảy trôi mà càng

thêm sâu. Mà nỗi hận của cô với anh, cũng điên cuồng sinh sôi, vĩnh viễn không phải chỉ cần cô dè dặt cần thần là có thể duy trì được thăng bằng và yên ổn, vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu cô không nên

mơ mộng hão huyền! Đến tối, xe của Mục Đình Sâm rời khỏi Mục trạch.

Má Lưu gõ cửa phòng tranh: “Ngôn Ngôn, ăn cơm thôi con. Thiếu gia đi công tác rồi, ước chừng mấy

ngày nữa mới về.”

Nghe được Mục Đình Sâm không ở đây, Ôn Ngôn

liền đặt cọ vẽ xuống đứng dậy đi xuống lầu.

Má Lưu thấy đôi mắt có phần sưng đỏ của cô, lo

lắng hỏi: “Ngôn Ngôn, con bị sao vậy?”

Ôn Ngôn vô vị nhún vai: “Không sao ạ, nhưng vẽ

lâu quá cũng hơi mệt.”

Má Lưu cũng không nghĩ ngợi nhiều, gắp máy

món ngon vào bát của cô: “Xương của con vẫn

Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt còn chưa khỏe đâu, phải bồi bổ nhiều vào, con

thấy đó, tối nay mẹ đã bảo nhà bếp hầm thuốc rồi,

bổ lắm nên con uống nhiều một chút.”

Nhìn chén thuốc trắng lóa, cô không có ý muốn uống đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, cô mỉm cười nhìn má Lưu rồi đứng dậy nghe điện

thoại.

Thấy má Lưu vào bếp làm việc, cô thở phào nhẹ nhõm, canh có chút tanh, cô không thích nhưng cũng không muốn má Lưu buồn nên chỉ đành trốn đi.

Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có phần bực bội của Trần Mộng Dao: “Tiểu Ngôn à… Cậu có thể ra ngoài với tớ được không? Bây giờ tâm

trạng tớ đang rất tệ, khó chịu lắm…”

Từ trước đến nay Trần Mộng Dao luôn nói tin tốt chứ chẳng bao giờ báo chuyện xấu, chắc bởi vì tâm trạng không tốt nên gọi cho cô, chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, cô hơi lo lắng: “Dao Dao, có chuyện

gì vậy?”

Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt

Trần Mộng Dao im lặng một lúc, rốt cuộc cũng không nói ra lý do: “Tớ không muốn nói, cậu đừng hỏi được không? Cậu không đi được cũng không

Sao… Ôn Ngôn nói ngay: “Cậu ở đâu? Giờ tớ lập tức đi.”

Trần Mộng Dao báo địa chỉ, Ôn Ngôn lên lầu thay quần áo, vừa đi ra ngoài liền bị quản gia Lâm ngăn lại: “Phu nhân, thiếu gia đã dặn trước khi cậu ấy

trở lại thì cô không thể tùy ý đi ra ngoài.”

Cô cắn môi và cứng đầu đứng tại chỗ, cô là vợ của Mục Đình Sâm chứ không phải con chim hoàng yến nhót trong lồng, cô muốn đi đâu và gặp ai là quyền tự do của cô, không nên bị anh can

thiệp!

“Chú Lâm, cháu chỉ đi gặp bạn cùng giới, đi một lát rồi quay về ngay, chú có thể không nói với Mục Đình Sâm không ạ, mà dù anh ấy có biết cũng

chẳng sao, cháu sẽ tự gánh lầy hậu quả.” Cô van

Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt nài nói.

Chú Lâm hơi động lòng, cô và Mục Đình Sâm đều là những đứa trẻ mà ông dõi theo từ nhỏ, không cách nào quá nghiêm khắc được: “Vậy thì… cô quay lại càng sớm càng tốt, tối nay thiếu gia có thể sẽ gọi điện về hỏi thì tôi không thể báo cáo sai

được.” Ôn Ngôn cảm động: “Cảm ơn chú Lâm…”

Quản gia Lâm là người của nhà học Mục, cả đời làm việc cho nhà họ Mục, bình thường ông không thể làm trái với mệnh lệnh của Mục Đình Sâm nhưng bây giờ lại chịu giúp cô, ngoài cảm kích ra

nhất thời cô không biết nên nói gì.

Khi đến nơi Trần Mộng Dao nói, cô thấy đó là một quán bar, xưa nay cô chưa từng yêu thích những nơi này, tiếng nhạc đỉnh tai nhức óc bên trong làm cô cảm thấy khó chịu, mấy cơ thể uốn éo trên sản nhảy khiến cô sợ không dám nhìn thẳng, tất cả

mọi thứ ở đây đều quá mức thác loạn.

Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt Đèn quầy bar rất mò, cô không tìm thấy bóng

dáng của Trần Mộng Dao nên chỉ có thể gọi điện hỏi, gọi liên tiếp vài cuộc cuối cùng mới kết nói.

được: “Tớ đang ở ghé số 12…” Nghe giọng nói, Trần Mộng Dao đã hơi say.

Ôn Ngôn vội vàng đi tìm, cả chiếc ghế dài chỉ có duy nhất Trần Mộng Dao, tay cô ấy ôm bình rượu,

£ & À uông đền say mêm.

Cô giật lầy chai rượu: “Dao Dao, sao cậu lại uống rượu thế này? Nói cho tớ biết có chuyện gì đi,

uống rượu có hại cho sức khỏe lắm đó!”

Hai mắt Trần Mộng Dao lờ đờ mông lung nhìn cô, cười khúc khích: “Cậu nói chuyện thật giống giọng điệu của bố mình, suy nghĩ của cậu nào giống cô

gái đôi mươi chứ, giống như… mẹ mình…”

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn không đành lòng: “Không uống nữa, tớ

đưa cậu về.”

Trần Mộng Dao lại mở một chai rượu: “Đừng mà, để mình uống đi, mình cảm thấy làm người sống trên đời này quả thật chẳng dễ dàng gì… Mình sắp

trắng tay rồi…”

Trắng tay? Ôn Ngôn có chút không hiểu: “Cái gì

mà trắng tay? Cậu cãi nhau với Triển Trì à?”

Trần Mộng Dao che miệng lại: “Á… Lỡ miệng rồi,

không có gì… Tớ không sao…”

Dù cô có khuyên thế nào thì Trần Mộng Dao vẫn uống gần hết rượu trước khi ngã gục, cô ấy đã say thành vũng bùn mà miệng vẫn còn đang lải nhải

cần nhằn gì đấy.

Ôn Ngôn không còn cách nào khác đành phải đỡ người cô rời khỏi quán bar, bây giờ đã hơn mười một giờ tối, cô đã nói là về sớm một chút rồi, lời

hứa coi như tan theo mây khói luôn.

“Tiểu Ngôn… Kẻ lấy tài liệu trang sức của nhà

mình đã tìm được rồi, nhưng người đã chết… trang sức cũng mát rồi, nhà mình cũng tan nát… bố mình thì vào thẳng bệnh viện… nợ nần trả cả

đời cũng không hét.”

Ôn Ngôn dừng chân lại, hốc mắt đỏ lên: “Không sao đâu… Dao Dao… Mình sẽ đi gặp Mục Đình Sâm, sẽ ổn thôi…”

Phản ứng của Trần Mộng Dao đột nhiên trở nên gay gắt: “Tớ không muốn cậu đi tìm anh tai Đừng… đừng cầu xin anh ta! Tớ không phải là kẻ bán đứng bạn bè, anh ta đối xử với cậu như vậy, sao cậu lại phải cầu xin anh ta? Dù tớ chết tớ cũng

không muốn để cậu vì tớ mà cúi đầu trước anh ta!”

Ôn Ngôn sợ cô say rượu làm càn đành nghe theo lời cô: “Được, tớ không tìm anh ta nữa, đi, chúng

ta về nhà.”

Đưa Trần Mộng Dao về thì đã gần mười hai giờ. Cô mệt mỏi trở về Mục Trạch, vừa đến cổng đã thấy toàn bộ Mục trạch đèn đuốc sáng trưng, cô

liền biết Mục Đình Sâm đã trở về…
Bình Luận (0)
Comment