Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 56

Ôn Ngôn có thể đoán được là do mình không nghe lời anh tự ý ra ngoài, còn trễ như vậy vẫn chưa về

nên anh mới quay về Mục trạch.

Cô kéo kéo vạt áo rồi bước vào, sẵn sàng đón

nhận con thịnh nộ của anh.

Lúc vào cửa, người hầu nhà họ Mục còn chưa nghỉ ngơi, quản gia Lâm và má Lưu cũng cùng nhau đứng trong phòng khách, quản gia Lâm nhìn

cô thở dài một tiếng, không nói gì.

Cô hít một hơi thật sâu nói: “Không sao, con sẽ

giải thích với anh ấy.”

Mẹ Lưu nhắc nhở: “Thiếu gia uống rượu, tâm

trạng không tốt, con kiềm chế một chút…”

Ôn Ngôn mỉm cười đi thẳng lên lầu, cửa phòng ngủ đang khép hờ, Mục Đình Sâm ngòi trên chiếc ghế trước cửa số sát đất, ngón tay anh cầm điều

thuốc vừa mới châm, dáng vẻ anh lúc ẩn lúc hiện

giữa làn khói mỏng bao phủ trong phòng.

Tây trang trên người anh vẫn chưa thay ra đã nói rõ anh vừa mới trở về, cô bước đến rót cho anh ta một tách trà giải rượu: “Tâm trạng Dao Dao không vui nên uống say, tôi đưa cô ấy về nhà rồi liền về

nhà.

Mục Đình Sâm không để ý đến lời nói thật của cô, anh hít một hơi thuốc lạnh giọng hỏi: “Chú Lâm

không nói với cô rằng cô không được ra ngoài à?”

Cô bình tĩnh đáp: “Có nói nhưng chú ấy chỉ là quản gia, không quản được tôi muốn đi đâu mà

chuyện này không liên quan gì đến chú ấy.”

Anh gạt tàn thuốc: “Cô vẫn hay quên như thế, quản gia Lâm lớn tuổi rồi cũng nên để chú ấy về

nhà dưỡng lão.”

Cô sững sờ, không ngờ quản gia Lâm lại bị liên lụy lớn như vậy: “Tôi đã nói không liên quan gì đến

chú Lâm…”

Anh Không nói tiếng nào, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, đáy mắt hiện lên một tia mệt mỏi, Ôn Ngôn biết không có chỗ cho việc thương lượng… nhưng cô không cam lòng: “Phải làm gì thì anh

mới để quản gia Lâm ở lại?”

Mục Đình Sâm không trả lời dựa vào ghé, hai mắt

anh ngắm nghiền, hơi cau mày.

Ôn Ngôn biết chuyện này không thể gấp, lúc anh mệt thì ghét nhất bị làm ồn, cô thấp giọng nói: “Anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi, mai rồi

hãng nói chuyện.”

Dút lời, cô thận trọng lui ra ngoài, xuống lầu bảo má Lưu và quản gia Lâm nghỉ ngơi sớm, còn mình nằm xuống ghế sô pha trong phòng khách, như vậy thì ngay khi Mục Đình Sâm vừa ra khỏi phòng ngủ thì cô cũng kịp lúc tỉnh dậy. Cô không thể xác định được khi nào anh sẽ rời đi nữa, lần sau anh

trở về là lúc nào, cô chờ cũng không nỗi.

Cả đêm Ôn Ngôn không ngủ ngon, sáng sớm mới

6 giờ hơn đã dậy, rõ ràng cả người cô không còn chút sức lực nào, cả đêm không ngủ được như thế

cơ thể đều rất đau nhức.

Má Lưu đêm qua cũng mắt ngủ, sắc mặt hốc hác, tỉnh lại liền nấu cháo cho cô: “Ngôn Ngôn, sao con lại ngủ trên sô pha? Thiếu gia không cho con về

phòng sao?”

Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có, con sợ quấy rầy anh

Ấy.

Má Lưu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Ôn Ngôn

nói: “Má muốn nói gì thì nói đi.”

Má Lưu nói: “Tối hôm qua thiếu gia trở về, sắc mặt rất xấu còn trách ông Lâm không trông con tốt liền bảo ông Lâm rời đi… Bây giờ ông Lâm đang thu dọn hành lý đấy, con có thể thuyết phục thiếu gia được không? Có thể thiếu gia chỉ nhất thời tức giận, cậu ấy cũng quan tâm đến con, lo con đi chơi đêm xảy ra chuyện mà thôi… Con nói chuyện nhẹ

nhàng với cậu ấy chút. ”

Ôn Ngôn đau đầu, cô nhìn bát cháo bốc khói nghỉ

ngút trong tay, đứng dậy lên lầu.

Cô tưởng Mục Đình Sâm vẫn chưa dậy, nào ngờ anh vốn không ngủ, tắm xong liền mặc áo choàng tắm ngồi trước cửa số sát đất một đêm. Cô biết được điều đó là vì chăn trên giường vẫn còn gọn gàng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được

tối qua không có ai ngủ trên giường.

Ôn Ngôn bưng bát cháo nhỏ đi đến: “Anh uống chút cháo đề làm dịu dạ dày đi.”

Anh không nhìn cô: “3a ngoài.”

Cô đứng im nói: “Chú Lâm đang thu dọn đồ đạc,

không còn thể bàn chuyện được nữa sao?”

Mục Đình Sâm xoa xoa lông mày, giọng điệu tràn

đầy không kiên nhẫn: “Đừng để tôi lặp lại.”

Ôn Ngôn im lặng nhưng vẫn không rời đi.

Song Mục Đình Sâm lại trực tiếp phớt lờ cô, anh đứng dậy thay quần áo, cô sót ruột: “Mục Đình Sâm! Vụ án nhà Dao Dao đã được giải quyết, kẻ trộm tài liệu trang sức đã chết nên tài liệu không thể tìm lại được. Vì như thế nên trong lòng Dao Dao cảm thấy không thoải mái, tôi chỉ ra ngoài để an ủi cô ấy một chút mà thôi, tôi vốn không nên ra ngoài, không liên quan gì đến chú Lâm, anh cứ

nhắm vào tôi đi!”

Mục Đình Sâm thay tây trang, đeo đồng hồ lên thuận mắt nhìn thời gian, sau đó nói: “Cho cô hai phút, không có cách nào thuyết phục tôi thì kết quả sẽ không thay đổi, những lời thừa thải này vô dụng

với tôi.”

Ôn Ngôn sốt ruột, gần như buột miệng nói: “Tôi không còn là đứa nhỏ mà anh nhận nuôi nữa, tôi là vợ anh! Bất kể là nguyên nhân nào khiến chúng ta trở thành mồi quan hệ hiện tại nhưng đây chính là sự thật, chúng ta phải thay đổi cách giải quyết

chuyện riêng giữa chúng tat”

Anh nhàn nhạt liếc cô một cái: “Đầu tiên, cô phải ra dáng người vợ đã, đêm khuya không về cũng

chẳng phải thói quen tốt.”

Cô như quả bóng xì hơi, bờ vai rũ xuống: “Tôi sai

rồi…”

Mục Đình Sâm nhắc nhở: “Cô vừa nói muốn thay đổi cách xử lý chuyện, vậy thì không nên dùng cách nhận sai khi cô còn nhỏ để giải quyết vấn đề.”

Vừa nói, anh đã bước về phía cửa, cô lo lắng bước tới chặn đường anh, kiễng chân lên hôn má anh: “Tôi sai rồi… anh đừng tức giận nữa, được không?”

Cơ thể anh gần như cứng đờ, vô cùng kinh ngạc

trước hành vi của cô.

Ôn Ngôn có chút ngượng ngùng, vừa rồi cô cảm thấy giọng điệu của mình rất giống giọng điệu của

Khương Nghiên Nghiên làm nũng, cô rõ ràng là

chán ghét cái giọng đó, nhưng trong tiềm thức lại

cảm thấy anh thích giọng điệu này.

Cô nhìn vẻ mặt anh thay đổi, chờ mong anh mở miệng, rốt cuộc sau một lúc lâu, Mục Đình Sâm buông lời: “Lần sau không được làm như vậy nữa,

tránh ra.”

Cô ngoan ngoãn dịch người ra, không dám nhắc đến chuyện gia đình Trần Mộng Dao nữa, bây giờ có thể giữ lại được quản lý Lâm thì tốt rồi, món nợ của Trần Mộng Dao không phải nhỏ mà là hơn một tỷ, muốn Mục Đình Sâm giúp cô thì cô không dám

chắc.

Cuộc chiên giữa cô và anh vĩnh viễn luôn chưa bắt đầu mà đã kết thúc, dù cô có hận anh thế nào, trái tim rướm máu ra sao thì anh vẫn luôn có thể bình tính chờ cô chủ động cúi đầu, lưu lại cho cô một con đường duy nhất, cô muốn sống những tháng

ngày yên ồn thì trước hết phải khiến anh vui vẻ…

Đôi khi cô cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là anh ghét cô,

vậy tại sao anh lại hưởng thụ với quá trình phục

tùng của cô? Lẽ nào khi trông cô “chó vẫy đuôi mừng chủ” anh trả thù sẽ thêm sảng khoái? Chắc

là vậy rồi nhỉ…

Vào buổi chiều lúc rảnh rỗi, Ôn Ngôn buồn chán ngồi trên ghế sô pha lướt điện thoại. Vụ án của Trần Mộng Dao đã được đưa ra ánh sáng, tình hình có vẻ như nhà họ Trần đã hoàn toàn tan nát. Vào thời điểm này có người đồng tình, cũng có kẻ thờ ơ lạnh lùng xem trò vui, căn bản không có ai vươn tay trợ giúp, đối mặt với món nợ hơn một tỷ,

cũng chẳng ai rộng lòng giúp đỡ.

Cô muốn tìm Trần Mộng Dao, ít nhất vào lúc này cô nên phát huy vai trò của một người bạn, nhưng cô không thể ra ngoài được, gọi điện cho cô ấy thì

máy lại tắt.

Buổi tối Mục Đình Sâm không về nhà, vì chuyện của Trần Mộng Dao mà cô lại bị mất ngủ, cả đêm không chợp mắt, sắc mặt cô tái nhọt, hai mắt đều

xuất hiện quằng thâm.

Vẫn liên tục không liên lạc được với Trần Mộng

Dao, cô không thể ra ngoài nếu không có sự cho phép của Mục Đình Sâm, thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa nên cô chủ động gọi cho

anh.
Bình Luận (0)
Comment