Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 603

Khóe miệng Mục Đình Sâm hơi giật giật, thật vất vả chờ đến có thể không chút kiêng ky ngủ cùng chỗ với cô, anh cũng không muốn sau này mỗi người đơn độc, thế nhưng cũng không muôn cô xuât hiện ở bên ngoài.

Không phải anh theo chủ nghĩa trọng nam, tư tưởng cổ hủ, chỉ là đơn thuần không muốn người con gái của mình bị liên lụy, còn có… bên ngoài “sói” rất nhiều, anh không yên lòng.

Đương nhiên Ôn Ngôn không biết trong lòng của anh đang tính toán cái gì, chờ câu trả lời chắc chắn của ngày mai, cô cho là câu trả lời chắc chắn chính là theo cô, để cho cô ra ngoài làm việc.

Trong bóng tối, nghe được tiếng bao bì mở, cô giật mình một cái: “Anh làm gì?”

Anh lật nửa người đè cô dưới thân: “Em nói xem làm gì? Thật muốn để cho anh ăn chay? Nếu em thật sự có thể xử lý tốt anh và Tiểu Đoàn Tử, lại còn ra ngoài làm việc, đến lúc đó đừng có kêu mệt mỏi.”

Cô không còn gì để nói, rầu rĩ không lên tiếng, tùy ý anh giày VÒ.

Có lẽ là cố ý, hôm nay thật đúng là anh không giống bình thường thanh tâm quả dục, một lần két thúc, lặp đi lặp lại giày vò đến máy lần, cuối cùng vẫn là cô chịu không được trực tiếp ngủ thiếp đi.

Hôm sau cô tỉnh lại, đã sắp mười một giờ, đương nhiên Mục Đình Sâm đã sớm đi công ty, cô có chút tức giận, thật muốn đánh cho anh một trận. Không đợi hả giận, má Lưu ôm Tiểu Đoàn Tử đi vào: “Ôn Ngôn, tỉnh dậy chưa? Tiểu thiếu gia đang khóc náo đây, có lẽ là nhớ con rồi.”

Trông thấy con, hỏa khí của cô lập tức tiêu tan, tâm hóa thành một vũng nước. Nhất là khi Tiểu Đoàn Tử khóc đến nước mắt rưng rưng, cô tự trách vô cùng, không nên dậy muộn như vậy: “Ôm đến đây đi ạ, con cho nó cho bú. Mục Đình Sâm đi lúc mấy giờ thế ạ? Trước khi đi có nói gì hay không?”

Má Lưu ôm đứa nhỏ lại: “Đi lúc bảy rưỡi, nói tối nay sẽ trở về muộn, cái khác thì không nói gì.”

Đột nhiên, má Lưu nhìn thấy dấu hôn trên người cô, lập tức cười lộ ra ý vị thâm trường, đồng thời cũng lên tiếng nhắc nhở: “Bác sĩ nói con không thể sinh nữa, có thể bình an sinh hạ tiểu thiếu gia đều là may mắn chiếm một phần lớn, nhưng con vẫn phải coi chừng, ngàn vạn không thể lại mang thai. Đàn ông có đôi khi không để ý, nhưng con phải tự có tính toán, nếu không bị thiệt cũng là con.”

Thỉnh thoảng má Lưu cũng sẽ bí mật nói chút lời riêng, cho nên Ôn Ngôn cũng không có cảm thấy kỳ lạ, chỉ là thoáng có chút xấu hổ, nhẹ gật đầu: “Con biết, con sẽ chú ý. Cái kia… con có chút đói bụng, có thức ăn không?”

Má Lưu vội vàng nói: “Có, nấu canh cho con, lúc trước thiếu gia còn nói sữa của con hình như không nhiều lắm, để má chuẩn bị canh tiết sữa, cũng đừng để tiểu thiếu gia bị đói. Con cho tiểu thiếu gia ăn xong thì xuống dưới ăn nhé, má lấy canh cho con.”

Trong đầu Ôn Ngôn đầy dấu châm hỏi, cô không nhiều sữa lắm lúc nào? Trước đó lúc con sinh ra cô sợ mình không có sữa, bởi vì nhìn qua cô thực sự không tính là lớn, chờ sinh xong con cô mới biết được, chuyện này với ngực lớn ngực nhỏ không liên quan lắm, sữa cô nhiều đến có thể đồng thời nuôi hai đứa bé, làm sao lại không có sữa? Mục Đình Sâm thì biết cái gì?

Cũng không phải cho anh ăn!

Tiểu Đoàn Tử có lẽ là khóc đến mệt, ăn xong liền ngủ mắt. Má Lưu vừa lúc lên lầu ôm Tiểu Đoàn Tử đi: “Nhanh vệ sinh cá nhân rồi ăn cơm đi, má ôm đứa nhỏ đến phòng trẻ nhỏ, thiếu gia không cho ôm nó ngủ, nói là sợ dưỡng thành thói quen „ Á xau.

Ôn Ngôn không nói gì, chỉ là khẽ hừ một tiếng. Kinh nghiệm của Mục Đình Sâm là nuôi trẻ phải để trẻ độc lập, một khi Tiểu Đoàn Tử ngủ, liền phải đặt ở trên nôi, không thể ôm ngủ. Đoán chừng từ nhỏ đều phải chia phòng ngủ, nhỏ như vậy đến trải nghiệm ngủ chung ấm áp cùng ba mẹ cũng chưa từng trải qua.

Cô một mực chưa từng phản bác phương thức của Mục Đình Sâm, là bởi vì sợ ban đêm Tiểu Đoàn Tử ngủ chung cùng bọn họ đêm náo ảnh hưởng đến Mục Đình Sâm nghỉ ngơi, cô ngủ không ngon ban ngày còn có thể ngủ bù, Mục Đình Sâm còn phải rã rời đi làm, như thế không tốt lắm.

Chờ rửa mặt xong cô thu dọn chút chăn gối trên giường, thình lình phát hiện một hộp áo mưa đã bóc, bên trong chỉ còn lại ba cái… Là loại có mười hai cái…

Cô xưa nay không biết từ lúc nào anh vụng trộm chuẩn bị cái này, tách đầu ngón tay tính toán, tựa hồ anh cách thanh tâm quả dục càng ngày càng xa.

Đột nhiên, điện thoại di động vang lên. Cô nhìn xuống tên hiện thị trên điện thoại, là Trần Mộng Dao gọi tới: “Alo? Dao Dao, cậu về Đề Đô rồi sao?”

Giọng của Trần Mộng Dao tiêu điều hơn mấy phần so với bình thường: “Tiểu Ngôn, có lẽ mình làm cho Kính Thiếu Khanh phát bực rồi, chính anh ấy một mình rời khỏi Hải Thành, để lại cho mình và Tiểu Nhã hai tắm vé máy bay. Tối hôm qua… anh ấy đề nghị quay lại, mình không có đáp ứng, anh ấy rất tức giận, nói hoặc là để anh áy triệt để hét hi vọng, không muốn tra tắn anh ấy như bây giờ, mình không dám lên tiếng, sau đó cứ như „ vậy…

Ôn Ngôn giật mình: “Anh ấy đi một mình, để lại cậu là An Nhã ở Hải Thành? Được rồi… các cậu về đây trước đã, về rồi bọn mình nói chuyện này. Là vé lúc mấy giờ?”

Trần Mộng Dao thở dài: “Ba giò chiều, trở về rồi nói sau, cứ như vậy đã, tắt nhé.”

Điện thoại cúp máy, Ôn Ngôn liền xuống lầu đi ăn cơm. Không đầy một lát Tiểu Đoàn Tử liền tỉnh, luôn lẫm bằm khóc, má Lưu cũng dỗ không được. Cô lo lắng cơm cũng chưa kịp ăn xong, liền ôm Tiểu Đoàn Tử từ trong tay má Lưu, nói cũng kỳ lạ, cô vừa ôm, Tiểu Đoàn Tử liền ngừng khóc.

Má Lưu có chút bất ngờ: “Má còn sợ tiểu thiếu gia bị khó chịu chỗ nào mới khóc rống lên, không ngờ tới là sợ người lạ? Bình thường má cũng ôm nó không ít, sao nay lại không cho má ôm chứ?”

Ôn Ngôn hôn lên mặt Tiểu Đoàn Tử một cái: “Chắc là nó nhớ mùi của mẹ rồi, không sao, con ôm là được, đợi nó ngủ rồi con lại ăn. Đúng rồi, sau ba giờ chiều con muốn ra ngoài, thực sự không được thì con mang Tiểu Đoàn Tử theo, chú Lâm ở nhà đúng không? Để chú ấy lái xe đưa con đi, mang cả xe đầy trẻ nhỏ và đai lưng nữa.”

Má Lưu nhẹ gật đầu: “Lão Lâm ở nhà đó, nhưng mà không biết có việc cần ra ngoài không, ông ấy luôn giúp thiếu gia làm việc, không thường xuyên ở lại nhà, má đi nói một tiếng với ông ấy, để ông ấy sau ba giờ xé chiều hôm nay ở nhà là được rồi. Con tranh thủ thời gian dỗ đứa nhỏ đi, chờ tiểu thiếu gia ngủ con còn phải tiếp tục ăn cơm.”

Hai giờ chiều, đột nhiên có Ôn ngôn cái suy nghĩ, cô muốn đi tìm Mục Đình Sâm, hỏi xem anh suy tính thế nào rồi, nếu không thì cũng không có khả năng để anh luôn ép chuyện này xuống, vì né tránh cô mà làm việc ở ngoài. Vừa vặn để Lâm quản gia lái xe đưa cô đến công ty Mục Đình Sâm, chờ Trần Mộng Dao trở về, lại để cho Trần Nặc đưa cô đến chỗ Trần Mộng Dao là được, hôm nay trời không nắng cũng không mưa, cũng nên mang đứa nhỏ ra ngoài đi một chút.

Đến cao ốc tập đoàn Mục thị, cô đẩy xe đứa nhỏ cùng đi lên lầu, vừa ra thang máy, làm Đới Duy bị dọa một trật: “Phu nhân, cô cứ thế một mình mang con đến đây sao?”

Cô nhíu mày: “Làm sao? Không được sao? Mục Đình Sâm không có ở văn phòng?

Đới Duy lấy lại bình tĩnh: “Có có có, nhưng mà đang bận họp.”
Bình Luận (0)
Comment