Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 604

Cô gật đầu, đẩy xe em bé đi vào văn phòng, vốn là Mục Đình Sâm đang uống trà, nhìn thoáng qua hai mẹ con bọn họ, suýt thì sặc nước: “Khụ khụ… sao em lại đến đây? Còn dẫn con theo, em đi một mình à?”

Cô hừ nhẹ một tiếng: “Cái gì mà một mình em? Con anh không phải người sao? Hôm nay trời không mưa, em dẫn nó ra ngoài một tí, đợi lát nữa Dao Dao về từ Hải Thành, em còn phải đi tìm cậu ấy. Anh đã cân nhắc xong chưa? Anh đã nói là hôm nay sẽ cho em câu trả lời thuyết phục mà, em không chờ được anh về nhà tối nay, bây giờ anh nói cho em biết đi.”

Mục Đình Sâm đặt cốc trà xuống, sờ cằm: “Anh còn chưa nghĩ xong, tối rồi tính.”

Cô biết ngay là anh sẽ như vậy, bèn đẩy xe em bé đến bên cạnh anh: “Anh đừng có đùa với em, nếu bây giờ anh không nói, em sẽ để con ở đây, em đi chỗ khác! Anh đừng trách em không cảnh cáo anh trước, bây giờ nó đang ngủ, chờ nó tỉnh lại thì sẽ không nằm yên đâu, đến lúc đó anh ôm đó vào họp luôn đi!”

Anh không cho rằng cô sẽ nhẫn tâm để con ở đây, mình thì chạy mắt biệt, cho nên anh cười xấu xa, nói: “Tùy em, nếu em nhẫn tâm thì cứ đi đi.”

Ôn Ngôn bị anh kích thích, nhìn đứa bé trong xe em bé, cô cắn răng dứt khoát quay đầu bỏ đi.

Mục Đình Sâm hơi giật mình, nhưng anh không cản lại, nói không chừng không bao lâu sau cô sẽ quay lại nhanh thôi. Đới Duy thấy Ôn Ngôn đi mất, còn để em bé lại, có hơi lo lắng: “Mục tổng… sắp họp rồi, phu nhân lại đi mắt, làm gì với đứa bé bây giờ?”

Mục Đình Sâm đã tính trước trong lòng: “Cô ấy sẽ về nhanh thôi, không tin thì cậu chờ xem.”

Hai mươi phút sau, Đới Duy cẩn thận quan sát vẻ mặt đã đen thui hoàn toàn của Mục Đình Sâm: “Mục tổng… họp, mọi người đã đến phòng họp cả rồi.”

Mục Đình Sâm xoa trán vài cái: “Đi thôi, dẫn bé đi theo.”

Anh đã coi thường Ôn Ngôn, vậy mà cô lại để đứa bé lại, khi anh đẩy xe em bé vào phòng họp, cả phòng lặng ngắt như tờ, mọi người không dám hít thở mạnh. Đây là Mục tổng mà bọn họ quen biết đấy à? Là Mục tổng mà bình thường không hề thấy cười ở công ty?

“Nhìn tôi chằm chằm làm gì? Phải làm cái gì, trong lòng các người không biết sao?” Mục Đình Sâm lạnh lùng nghiêm mặt nói, ngồi xuống chỗ mình, xe em bé ngay ở bên cạnh.

Những người trong phòng kế hoạch đã ổn định và bắt đầu phát biểu chủ đề cuộc họp, không ngờ lại bị Mục Đình Sâm chặn ngay khi vừa bắt đầu nói: “Nói nhỏ chút không được à? Dựng thẳng lỗ tai lên, lỡ nó tỉnh rồi, các người dỗ sao?”

Cả phòng yên tĩnh như chết, người ở phòng kế hoạch không dám hé răng sau một lúc lâu, nhưng cho dù là như thế, đứa bé vẫn tỉnh, còn vừa mở mắt ra là khóc ré lên.

Mục Đình Sâm ôm lấy đứa bé, vừa đút sữa với vẻ không thạo cho lắm vừa nói: “Bây giờ nó tỉnh rồi, nói ngắn gọn thôi.”

Người ở phòng kế hoạch lo sợ, thầm nghĩ phải kết thúc cuộc họp này thật nhanh. Có lẽ là Tiểu Đoàn Tử hiếu kỳ với hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần có người nói gì, nó bèn dừng lại để nghe, yên lặng không nhúc nhích, rồi uống chút sữa. Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Mục Đình Sâm sắp tan chảy: “Con nghe cái gì đó? Nghe hiểu được người khác nói gì không? Mau uống sữa đi, uống xong thì nằm chơi, bố đang bận.”

Vẻ dịu dàng trên mặt anh bây giờ khiến mọi người líu lưỡi, đại ca của bọn họ giờ thành bố bỉm sữa…

Phía bên kia, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao gặp nhau ở quán cà phê, An Nhã nói là mệt nên đi về trước, chỉ còn lại hai người.

Trần Mộng Dao sơ ý gọi một ly cà phê đắng nhất, chưa thêm đường, sau khi nhấp một ngụm, suýt thì cô hôn mê: “Qe…

đẳng quái!”

Ôn Ngôn bị cô chọc cười: “Cậu không uống quen vị đắng thì đừng miễn cưỡng bản thân, bây giờ cậu định làm sao đây?”

Trần Mộng Dao lắc đầu mờ mịt: “Mình cũng không biết nữa, nếu mình đi tìm anh ấy, vậy thì là đồng ý hòa hảo, nếu mình không đi, e rằng sau này cũng không liên quan gì đến nhau.

Bây giò mình đang giằng co trong giai đoạn không thể mắt anh ấy, nhưng cũng không có được anh ấy, có phải rất mâu thuẫn không? Chắc là cậu thấy đầu óc mình có vấn đề? Mình cũng cảm thấy như vậy. À đúng rồi, con cậu đâu? Cậu đi ra đây một mình để bé ở nhà?”

Ôn Ngôn hơi khoái chí: “Không có, mình ôm nó ra để ở chỗ Mục Đình Sâm, lúc này chắc là đang dẫn nó theo họp luôn đấy.

Mình muốn đi làm, anh ấy không chịu, nhất định mình phải phản kháng!”

Trần Mộng Dao mỉm cười, nhưng rồi mặt lại nhăn như khổ qua rất nhanh: “Bây giờ mình sắp điên rồi, bị bản thân ép điên đến nhện nơi rôi!

Ôn Ngôn trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Mình cảm thấy cậu không cần phải tra tấn bản thân như vậy, lúc cậu tra tấn bản thân cũng là đang tra tấn Kính Thiếu Khanh, cậu tự suy nghĩ lại đi, chỉ cần trong đầu có ý còn muốn bên nhau thì không nên tiếp tục kéo dài như thế. Đánh mắt anh ấy, cậu sẽ hối hận cả đời. Mình thật sự hy vọng cậu có thể ở bên cạnh anh ấy, đây là quan điểm ở tận đáy lòng mình.”

Trần Mộng Dao cầm thìa khuấy cà phê trong ly, không biết đang nghĩ gì. Qua một hồi lâu sau, cô mới nói: “Mình sợ ở bên nhau rồi, sau này sẽ còn có lúc tan vỡ, sợ sau này mình sẽ biến thành một người phụ nữ nghi ngờ, luôn sợ anh ấy sẽ ngoại tình, luôn tự ti. Anh ấy rất tốt, thế nên mình sợ sau này nếu đột nhiên anh ấy trở nên không tốt, cho rằng mình có bệnh đi, mình đang bệnh đấy, mình chỉ muốn tát bản thân hai cái.”

Ôn Ngôn biết bây giờ cần có người ép Trần Mộng Dao, nếu không thì cô sẽ không quyết đoán lên được. Ôn Ngôn hỏi: “Cậu cảm thấy nếu bây giờ bỗng nhiên Kính Thiếu Khanh kết hôn với cô gái khác, cậu sẽ như thế nào?”

Trần Mộng Da không cần nghĩ mà nói ngay: “Mình sẽ độc thân suốt đời, vì không ai có thể tốt bằng anh ấy. Tiểu Ngôn, cậu đừng đưa ra giả thiết như vậy, chỉ cần nghĩ thôi là mình đã không chịu được. Mình nghĩ… dù gì trước đó anh ấy cũng nói rằng anh ấy là người không kết hôn, có thể không kết hôn, mình sẽ giữ nguyên trạng thái bây giờ với anh ấy cũng không được à?”

Ôn Ngôn nhíu mày: “Ý của cậu là cậu muốn làm bạn giường với anh ấy cả đời mà không cần danh phận? Quan hệ như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa có rất nhiều nhân tố không xác định, không ai có cảm giác an toàn, cậu điên rồi à? Hơn nữa, với sự hiểu biết của mình về Kính Thiếu Khanh, mục đích hai người ở bên cạnh là nhân danh tình yêu và ước nguyện ban đầu của anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đồng ý cách hòa hợp như thế này.

Trong lòng Trần Mộng Dao cực kỳ rối rắm, căng thẳng hồi hộp, vô thứ uống hết ly cà phê đắng chát khó uống kia: “Mình còn cược được lần nào không? Cược thắng thì thắng tất cả, thua rồi thì lại về tình trạng bây giờ. Mình yêu anh ấy, nên mình không thể rụt rè sợ hãi như vậy, đúng không? Giữa cậu và Mục Đình Sâm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà còn có thể kết hôn sinh con như bây giờ, đánh rắm chút xíu như vậy không tính là cái gì, đúng không?”

Ôn Ngôn gật đầu đồng ý: “Đúng, mình ủng hộ cậu, nhất định cậu phải quyết tâm vững vàng, cược Kính Thiếu Khanh chính là người mà cậu có thể dựa vào cả đời, cược cậu có thể đi ra khỏi bóng ma. Bắt kể là xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ ở sau lưng cậu, cho dù cậu thua rồi, cậu quay đầu lại vẫn còn có mình.”
Bình Luận (0)
Comment