Nhà Lao Chi Vương

Chương 117


“Bao… nhiêu? Bao nhiêu?” Giọng Vương Quang Khải run run, tay trượt ra khỏi vô lăng.
“Anh Khải, là một trăm triệu đô la Mỹ hàng thật giá thật!” Lưu
Minh Nghĩa lớn tiếng nói mà không nhận ra đường xe chạy đã có phần xiêu vẹo.
Đúng vào lúc Lưu Minh Nghĩa nói ra cảu đó, chiếc sedan Lincoln đen đột ngột phanh gấp.

Lực quán tính mạnh mẽ khiến cho Tiêu Chấn Long đang say ngủ chúi đầu xuống, lao vào chỗ ngồi của Lưu Minh Nghĩa và Hỏa Phượng.

Hai người họ đều không màng bản thân vội vàng đưa tay ra đỡ Tiêu Chấn Long, tuy nhiên xe phanh quá gấp nên đầu Tiêu Chấn Long vẩn đập mạnh vào ghế ngồi.

Nếu không vì ghế rất mềm mại thì tin chắc giờ đầu Tiêu Chấn Long đã đập đến chảy máu.
“Ui da!” Tiêu Chấn Long kêu lên đau đớn sau đó xoa đầu ngồi dậy, lớn giọng chất vấn: “Vương Quang Khải, anh định ám sát tôi à?” Trong cơn mơ màng, Tiêu Chấn Long đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Lưu Minh Nghĩa và Vương Quang Khải, chỉ không ngờ Vương Quang Khải lại phản ứng mạnh mẽ như thế với một trăm triệu đô la Mỹ, tuy nhiên nghĩ lại thì khi ấy bản thân cũng đã thực sự rất ngạc nhiên.
Vương Quang Khải áy náy cười đáp: “Đều tại Minh Nghĩa cả, một trăm triệu đô la Mỹ kia thu hút tôi quá!”
Vừa nghe được câu này của Vương Quang Khải, Lưu Minh Nghĩa đã vội vàng gào lên kêu oan: “Anh Khải, oan cho tôi quá!”
“Được rồi! Được rồi! Lái xe tiếp đi!” Tiêu Chấn Long cũng chịu thua Vương Quang Khải luôn thích pha trò, ai bảo họ là anh em vào sinh ra tử với nhau, anh cũng chỉ đành cười một tiếng cho qua với chuyện vừa nãy thôi.
Tiêu Chấn Long nói xong, nhìn đến vẻ mặt vẫn đầy khao khát của Vương Quang Khải bất lực hỏi: “Rổt cuộc anh muôn gì
đây?”
“Đại ca, tôi lớn bằng này rồi vẫn chưa từng nhìn thấy một trăm triệu đô la trông ra làm sao, có thế…”

Thấy Vương Quang Khải trưng ra dáng vẻ thiết tha cầu khẩn, Tiêu Chấn Long lác đầu đáp: “Đúng thật là hết cách với anh! Minh Nghĩa, mở vali ra cho anh ấy xem chút đi.”
Đúng lúc Lưu Minh Nghĩa định mở vali ra thì Hỏa Phượng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Anh Long, có chuyện rồi.”
Vừa nghe có chuyện, Vương Quang Khải vốn còn đang cười đùa đã lập tức nghiêm túc lại, xoay người ngồi vào trong buồng lái.

Đúng vào lúc anh ấy vừa ngồi vững, định cho xe chạy thì phát hiện một chiếc xe Jeep mui trần đang chậm rãi tiến đến từ đoạn rẽ phía trước, trên xe dường như có bổn năm người.
Bình tĩnh lại, họ mới nhìn rõ bốn năm người kia đang mặc đồ đen, hơn nữa còn che mặt.

Chỉ thấy một kẻ trong số đó đang chậm rãi đứng dậy, một kẻ khác bên cạnh thì lấy thứ gì đó từ trong buồng xe ra đưa cho hắn, tên áo đen lập tức nhận lấy vác lên vai…
“Bazooka!” Tiêu Chấn Long, Lưu Minh Nghĩa và Vương Quang Khải cùng lúc hét lên.

Không ngờ hôm nay bọn họ đã gặp phải thứ vũ khí mà có lẽ sẽ chỉ trông thấy trong phim ảnh hay tạp chí quản sự, đáng sợ hơn là khấu bazooka ấy đang nhẳm thắng vào họ.
Lúc này, Vương Quang Khải không kịp nghĩ gì nữa, lập tức khởi động xe, còn không chạy sẽ muộn mất.

Tay anh ấy bẻ lái vô lăng, chân đạp ga, chiếc xe Lincoln màu đen ngay tức khắc lùi
ra sau.
Đúng lúc đó, “đoàng” một tiếng, khấu bazooka lên nòng lao thẳng về phía chiếc Lincoln của Vương Quang Khải như một con rắn lửa.


Trái tim Tiêu Chấn Long, Lưu Minh Nghĩa và cả Hỏa Phượng đều đã vọt lên đến họng, giờ cũng không xuống xe được, chỉ có thế trông cậy vào Vương Quang Khải thôi.

Tất cả đều đế ý đến vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng thấy của Vương Quang Khải đang cằm lái, anh ấy nhìn chằm chằm hỏa tiễn đang lao đến không chớp mắt, trong miệng vẳn còn lấm bấm gì đó.
Có lẽ vì sợ vừa chuyến hướng thì tốc độ sẽ giảm xuống nên xe mới gấp gáp lùi lại theo một đường thẳng.

Đạn bay đến càng lúc càng gần, đột nhiên Vương Quang Khải phanh gấp, theo quán tính, hai tay anh ấy mạnh mẽ đánh tay lái, chiếc Lincoln xoay tròn một góc 180 độ ngay tại chỗ.

Viên đạn bay đến lệch cong theo đầu xe xoay tròn, ma sát với đèn ở đầu xe phóng ra ngoài, chỉ trong khoảnh khắc đã nghe rõ tiếng nố vang ở cách đó không xa.
Tất cả đều biết mình đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Lúc này, bên trong xe, tất cả đều há miệng thở dốc, Vương Quang Khải trong buồng lái thì ngấn ra nhìn về nơi đang cháy bùng lèn với lớp khói dày đặc vì bị hỏa tiễn đánh trúng, trên trán, sau gáy anh ấy đều ướt đẫm mồ hôi.

Khoảnh khắc tên lửa bay tới ma sát với thân xe, dường như tất cả đều cảm nhận được cái chết cận kề.

Tất cả đều hiếu chỉ cần bị hỏa tiễn đánh trúng, bổn người trong xe và cả một trăm triệu đô la kia đều sẽ tan thành mây khói, không ai trong số họ có thế toàn thây.
Tuy nhiên, có vẻ kẻ địch còn không muốn đế cho nhóm Tiêu Chấn Long được thở phào hay có cơ hội phản công, chiếc
Lincoln đen chỉ mới vừa dừng hẳn đã lại có hơn mười tên lao ra từ bụi cỏ ở con đường trước mặt, tay tẽn nào cũng lăm lăm khấu súng tiếu liên cỡ nhỏ, nhắm vào người trong xe, chuấn bị xả súng.
Đúng thật là trước có mãnh hố, sau có ác lang mà!

Bây giờ trước mặt là mười tay cầm súng tiểu liên, trên chiếc xe Jeep đằng sau kia thì vẫn chưa biết có còn trữ bazooka hay không.

Thế nhưng tất cả đều hiếu nếu cứ liều mình xông lên với hơn mười kẻ kia, chắc còn chưa đến được trước mặt chúng thì toàn bộ người trong xe đều đã biến thành tố ong cả rồi.

Nhảy khỏi xe cũng không được.

Lý Hữu Khiêm sống trên một ngọn núi nhỏ gần biến ở ngoại ô Đài Nam, đường xuổng núi khá giống quốc lộ Bàn Sơn, một bên là dốc núi dựng đứng, bên còn lại là bụi cây um tùm, ai biết được nhảy xuống từ đây sẽ thế nào.

Lúc này, tất cả người trong xe đều đang chửi Lý Hữu Khiêm sao lại đi xây cất nhà cửa ở một cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi thế này, lên trời không được, xuống đất cũng chẳng xong.
“Lùi ra sau, nhanh!” Tiêu Chấn Long ra lệnh, cùng lúc ấy, Hỏa Phượng và Lưu Minh Nghĩa trốn trong xe đều nghe thấy tiếng đạn bay không đều trên đầu.
“Vương Quang Khải, cẩn thận đạn!” Tiêu Chấn Long gào lên bởi vì Vương Quang Khải ở ngay phía trước, có khả năng cao sẽ trúng đạn.
“Đại ca yên tâm! Tôi không sao!” Vương Quang Khải lớn tiếng đáp lại.
Nghe được tiếng Vương Quang Khải, tất cả đều thoáng thấy an tâm hơn.

Chiếc xe Lincoln đen nhanh chóng lùi về sau, có lẽ chỉ có người vốn là tay đua như Vương Quang Khải mới có thế lái lụa như thế, dù đường núi quanh co, ngoắt ngoéo nhưng vẩn đánh lái nhịp nhàng, ổn định.

Hơn mười kẻ bịt mặt cầm súng tiếu liên đều bắt đầu đuối theo Lincoln, súng trong tay cũng không hề nhàn rỗi, cứ nổ đều, nã vào thân xe Lincoln mà không cần quan tâm xem có bân trúng người trong đó hay không, bắn đến mức phía trước xe đều biến dạng hết cả.

Cũng may tính năng của xe tốt, dù có bị bắn khắp thân thì động cơ vần rất khỏe, lao nhanh như chớp ra sau như thế được lên dây cót.
Đột nhiên xe Lincoln nhích đến gần chiếc xe Jeep vừa rồi, xe Jeep cũng đang mở cửa hướng về phía họ, hơn nữa người trên xe cũng đã cầm súng tiếu liên lên bân phá Lincoln.


Thời khắc hai xe chạm nhau, Vương Quang Khải lại đánh lái một đường tuyệt đẹp khiến chiếc xe Lincoln còn đang chạy lùi lập tức chuyến hướng thành chạy thắng, cùng với thân xe đang quay, Vương Quang Khải đạp ga tiếp tục lái về hướng thành phố Đài Nam.
Phía sau xe Jeep lại có một chiếc xe suv đen khác không biết xuất hiện từ đâu, cả hai chiếc giống y hệt những cỗ xe tăng, nã súng ầm ầm về phía chiếc Lincoln đen của Tiêu Chấn Long.
Xe Lincoln trong tay Vương Quang Khải rẽ trái quẹo phải tránh được những luồng đạn dày đặc của hai chiếc xe kia.

Ba chiếc xe một trước hai sau bắt đầu phóng như điên trên đường, lúc này không chỉ là cuộc đua tốc độ mà còn là màn so bì về lòng can đảm.

Trên con đường hẹp và dài, vừa phải né đạn bay, vừa phải ổn định tốc độ cao và sự an toàn của ô tỏ, đối với người lái mà nói, đây là một bài kiếm tra cực lớn.
Nếu cuộc sống trước kia của Tiêu Chấn Long có thể miêu tả bằng cụm từ “bóng đao ánh kiếm” thì bây giờ dùng cụm “mưa bom bão đạn” đế hình dung lại càng hợp hơn.

Mặc dù tài năng
xe trừ Hỏa Phượng ra, cả Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa đều đã bị thương do đạn với mức độ khác nhau.

Cánh tay phải của Tiêu Chấn Long trúng một phát đạn, bả vai Lưu Minh Nghĩa cũng vậy, Tiêu Chấn Long còn đỡ vì cơ thế anh tương đối cường tráng nhưng thế chất của Lưu Minh Nghĩa thì lại không phải quá tốt.

Chính giữa bả vai còn là động mạch nên máu chảy ra tương đối nhiều, dù đã dùng vải băng chặt nhưng vẫn có máu không ngừng chảy ra từ băng vải, gương mặt Lưu Minh Nghĩa cũng đã tái nhợt cả đi.
Hỏa Phượng giúp Tiêu Chấn Long băng qua sau đó giúp Lưu Minh Nghĩa xử lí vết thương.
Tiêu Chấn Long đã bao giờ phải chịu thua thiệt như thế, đây là lần đầu anh bị kẻ khác đuổi đánh y hệt một con chó hoang.
“Vương Quang Khải, trong xe có súng không?” Tiêu Chấn Long hét lớn.

Bình Luận (0)
Comment