Nhà Lao Chi Vương

Chương 118


“Vần còn… một khấu!” Vừa nói Vương Quang Khải vừa lôi một khấu súng từ trong buồng lái ra ném cho Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long không đế ý đến sự yếu ớt trong giọng nói của Vương Quang Khải và những vết máu loang lố trên phần tay cầm của khấu súng lục được đưa đến.
Sau khi nhận được súng, Tiêu Chấn Long lên nòng, khai hỏa với lũ người bám đuôi đằng sau nhưng bởi vì tốc độ xe rất nhanh, thêm nữa đây lại là đường núi quanh co nên mấy phát súng của Tiêu Chấn Long gần như đều rơi vào khoảng không, còn súng của kẻ địch thì đã mấy lần suýt bẳn trúng Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long tức đến mức chửi thề.

Anh thề nhất định phải băm nhừ đám khốn khiếp kia thành cả nghìn mảnh.

Càng
nóng vội càng không bắn trúng, càng không bẳn trúng lại càng thêm nóng vội, mắt thấy đạn trong súng sắp hết, lúc này Hỏa Phượng nói: “Anh Long, đưa súng cho tôi, đế tôi bắn cho!”
“Được.” Tiêu Chấn Long đưa súng cho Hỏa Phượng, Hỏa Phượng mở băng đạn ra xem, thấy chỉ còn lại ba viên.

Sau đó, cô ấy lắp lại đạn, tay cầm súng thò đầu ra ngoài cửa xe, cô ấy nắm chắc tay câm, nhắm về sau xe, một tiếng “đoàng” vang lẽn.
Còn tưởng phát súng đầu của Hỏa Phượng sẽ nhắm trúng một kẻ bịt mặt nào ngờ phát đạn lại rơi vào khoảng không.


Nét mặt Tiêu Chấn Long không giấu được thất vọng, trong đầu nghĩ:
“Kĩ năng bắn súng của Phượng Nhi không giỏi như võ thuật của cô ấy!”
Đúng lúc Tiêu Chấn Long vẫn còn nghĩ ngợi vấn vơ trong xe, hai tiếng súng “Đoàng” “Đoàng” lại vang lên, sau đó cả Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa đều nghe được tiếng ma sát chói tai của bánh xe với mặt đường, tiếp đến là “Ầm” một tiếng.

Tiêu Chấn Long cấn thận nhìn thử, hai chiếc xe đã va vào nhau, người trên xe kẻ thì bị ngã khỏi xe, kẻ thì bay hẳn ra ngoài.
Tóm lại hai chiếc xe đó đều sẽ không bám riết bốn người Tiêu Chấn Long nữa, bọn họ an toàn rồi.

Nhưng không ai để ý đến mấy kẻ bước xuống từ hai chiếc xe ấy đang nói gì đó với nhau bằng tiếng Nhật…
“Phượng Nhi giỏi lắm.” Tiêu Chấn Long reo lên.

Hỏa Phượng thẹn thùng cười, đưa lại súng cho Tiêu Chấn Long.
Chạy thẻm một lúc, xe đã từ từ tiến vào thành phố Đài Nam.

Vì trời mới hửng sáng nên vẫn chưa có mấy người đi đường.

Đương khi ấy, đám người Tiêu Chấn Long trong xe lại cảm nhận rõ ràng xe đang lệch hướng, sau đó từ từ chậm lại, cuôi cùng ngừng hẳn khi va vào một bốt điện thoại ven đường.
Trong đầu Tiêu Chấn Long bất chợt có một dự cảm xấu, Vương Quang Khải có chuyện rồi.

Lúc này anh mới nhớ lại lúc Vương Quang Khải truyền súng cho anh, lúc ấy Vương Quang Khải đã bị thương, với tình hình đó, đến cả người ở trong xe như họ còn bị thương thì sao người vẫn luôn ngồi trước mặt họ, Vương Quang Khải có thế khá hơn được.
Tièu Chấn Long lập tức chạy xuống xe, mở cửa buồng lái, nhìn Vương Quang Khải ôm ngực túa đầy máu tươi gục trên tay lái, khẽ thở dốc từng hơi.
“Vương Quang Khải!” Tiêu Chấn Long bị dọa đến rối cả lên, điên cuồng gào thét.
Nghe tiếng gào của Tiêu Chấn Long, Lưu Minh Nghĩa và Hỏa Phượng vội vàng rời xe, đứng phía sau Tiêu Chấn Long trông thấy Vương Quang Khải ngã giữa vũng máu trong buồng lái.
Trong một bệnh viện nào đó tại thành phố Đài Nam, phòng cấp cứu.
Một cô y tá trẻ tuối và một bác sĩ nam độ tuối trung niên, nhìn qua giống như người ở cấp lãnh đạo đang tán gẫu.
Bác sĩtrung niên kia đang giương to đôi mắt nhìn về phía mặt trời đang dần dần nhô lên cao hơn ở bên ngoài cửa số, vươn vai duỗi người ra thật dài, còn lớn tiếng ngáp một cái.
‘Trưởng khoa Hàn, trực một đêm ở phòng cấp cứu rất mệt có đúng không?” Cô y tá trẻ kia hỏi.
Người được gọi là trưởng khoa Hàn luân phiên xoay xoay hai bả vai nói: “Cũng đã thành thói quen, đúng rồi, giường 2 phòng 3 đã đóng tiền viện phí chưa?”
Cô y tá trẻ nghe hỏi thì nhíu mày, tống giọng lập tức trở nên chói tai nói: “Đóng cái gì mà đóng! Cứ đà này thì vẫn chưa biết được lúc nào sẽ đóng tiền, mổi lần đi thúc giục đều nói xin hãy đợi thêm hai ngày nữa.”

Trưởng khoa Hàn nghe xong lời này của cô y tá, lập tức nối giận đứng lèn: “Nói cho anh ta hạn cuối là trước trưa mai bắt buộc phải đóng đủ tiền viện phí cho tôi, nếu không thì sẽ ngừng thuốc của anh ta, đám người này, không có tiền còn đến nằm viện, cho rằng bệnh viện là trung tâm phúc lợi xã hội hay sao!”
“Tỏi biết rồi, trưởng khoa Hàn!” Cô y tá trẻ sảng khoái đồng ý nói.
Cũng ngay tại lúc đó, hai người một già một trẻ đang tán gẵu trong phòng cấp cứu này đột nhiên nghe thấy từ bên ngoài
truyền tới một loạt tiếng ôn giống như là có chiếc xe hơi đang lao vùn vụt đến, sau đó là tiếng phanh xe khấn cấp rít gào, một người trẻ tuối ôm một người toàn thản đều là máu xông vào trong phòng cấp cứu, phía sau còn có một nam một nữ đi theo.

Ba người đều rất nhếch nhác, trên người mỗi một người đều ít nhiều dính đẫy vết máu.

Cô y tá trẻ nhìn thấy người đàn ông đi theo ở phía sau đang dùng tay bịt chặt bả vai đang không ngừng rỉ ra máu tươi, cánh tay của người đàn ông trẻ đang ôm người kia cũng liên tục tuôn ra máu đỏ.
Trưởng khoa Hàn kinh nghiệm đầy mình lập tức dựa theo tình trạng vểt thương của bốn người đế phán đoán được, ba người trong số bọn họ đều bị thương do bị đạn bẳn, hơn nữa người bị ôm vào kia có thế còn nghiêm trọng hơn.
Bốn người này chính là bốn người Tiêu Chấn Long, sau khi Vương Quang Khải xảy ra chuyện thì đã rơi vào hôn mê, được Tiêu Chấn Long ôm vào bên trong xe hơi.

Chiếc xe Lincoln đã bị đạn súng bân thủng lỗ chỗ giống như một cái tố ong do Hỏa Phượng lái không chần chừ lao đi như điên đế tìm kiếm bệnh viện gần nhất trong khu vực nội thành thành phố của Đài Nam, khó khăn lắm mới tìm được một bệnh viện ở gần ngoại ô thành phổ nhất, cũng chính là bệnh viện Ái Tâm này.
“Bác sĩ, nhờ ông lập tức cứu giúp người anh em của tôi!” Tiêu Chấn Long không quan tâm đến thân thế mệt mỏi và đầy vết đạn bắn của mình, ôm Vương Quang Khải đang hấp hối lao đến chổ trưởng khoa Hàn tìm sự trợ giúp.
“Cậu đặt cậu ta lẽn trên giường trước đi.” Trưởng khoa Hàn nói.
Tiêu Chấn Long chầm chậm đặt Vương Quang Khải xuống một chiếc giường bệnh ở trong phòng cấp cứu, lúc này sắc mặt của Vương Quang Khải chỉ còn lại một màu tái nhợt, còn
người thì đã rơi vào trạng thái nửa hỏn mê, thỉnh thoảng ho khan ra một búng máu thầm.

Trưởng khoa Hàn ở trong phòng cấp cứu dùng ống nghe để nghe nhịp tim của Vương Quang Khải, sau đó tách hai mí mắt của Vương Quang Khải ra quan sát một chút, nói: “Cậu ta cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức, đi đến chỗ quầy nộp viện phí đóng tiền đi.”
“Tiền tôi sẽ đóng đủ, nhờ ỏng lập tức làm phẫu thuật cho người anh em của tôi trước, bác sĩ!” Ai cũng có thế biết được bảy giờ nổi lòng muốn cứu Vương Quang Khải của Tiêu Chấn Long đang cấp bách đến như thế nào, nhất là khi Tiêu Chấn Long thấy dáng vẻ của Vương Quang Khải lúc này đã dần dần rơi vào tình cảnh cận kề cái chết.
“Không được, như vặy không phù hợp với quy định, nhất định phải đóng viện phí trước.

Còn nữa, vết thương của mấy người là do bị đạn bắn có đúng không, phải lập tức báo cảnh sát.” Trưởng khoa Hàn tháo ống nghe ở trẽn cố xuống, nhìn Tiêu Chấn Long nói.

Trong lòng âm thầm nói, kiếu người như vậy tôi đây đã thấy nhiều rồi, không cứu sổng, không cần nói đến tiền nong nữa, ngay cả thi thế cũng không cần nữa, cho dù là cứu sống được, cảnh sát đến đưa đi hết toàn bộ, lại tiếp tục không có ai trả tiền.

Cho nên trưởng khoa Hàn này mới cố tình yêu cầu Tiêu Chấn Long phải đi đóng tiền trước.
Tiêu Chấn Long không có tiền sao? Đương nhiên là có.

Trong xe vẫn còn chất đủ một trăm triệu đô la Mỹ, cho dù muốn mua lại mấy chục bệnh viện có quy mô giống như thế này thì vẳn dư dả có thừa.

Nhưng mà vào lúc này, suy nghĩ của Tiêu Chấn Long lại đang vô cùng hổn loạn, chỉ một lòng muốn lập tức cứu chữa Vương Quang Khải, cho nên anh mới chịu ăn nói khép nép, cầu xin bác sĩ nam ở trước mắt này như vậy, nếu như đối lại là lúc trước đó, đổi với loại người như thế này, Tiêu
Chấn Long thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Bình Luận (0)
Comment