Chương 100: Mau lau cái miệng của cậu đi
Vỏ trứng vịt hơi màu xanh lam tách ra khỏi lớp lòng trắng trứng trông rất đẹp. Lòng trắng trứng vịt muối mới làm này tươi hơn rất nhiều so với trứng vịt được đóng gói hút chân không. Hứa Thu dùng đũa gắp một miếng lòng trắng trứng nhỏ, cảm giác mềm nhưng có độ đàn hồi, vị mặn không quá nặng, có thể nói là vừa miệng.
Lòng đỏ trứng ở giữa lòng trắng trứng khiến Hứa Thu ngạc nhiên, bởi vì chỉ trong hơn nửa tháng, lòng đỏ trứng muối đã tiết ra dầu, lộ ra màu vàng óng rất đẹp mắt.
Rõ ràng cô đã ăn sáng rồi, lúc này vẫn còn sớm, chưa đến thời gian ăn trưa, nhưng vì để ăn quả trứng vịt muối này, cô đã nấu thêm gói mì, thêm một bữa ăn cho mình.
Lúc tâm trạng tốt thì phải ăn mừng bằng một bữa thịnh soạn, lúc tâm trạng không tốt thì ăn chút đồ khiến mình vui, cho dù là phiền muộn gì thì dường như cũng đều có thể tan biến.
Những ngày làm việc thì họ đều ăn trưa vào lúc mười hai giờ, nhưng vào ngày nghỉ thì bữa sáng hay bữa trưa đều lùi thêm một tiếng đồng hồ.
Đến khoảng một giờ chiều thì Hứa Thu bảo trợ lý người máy gọi đám trẻ ra ngôi đình bên ngoài nhà trẻ để ăn cơm.
“Woa!”
Nhìn thấy đĩa thức ăn trên bàn, đám trẻ đều cảm thán kêu lên.
Bình thường chúng ăn vẫn khá đơn giản, thông thường mà nói là một món rau xanh, một món ăn mặn, một chén canh nhỏ, sau đó phối với một chén trứng hấp nhỏ hoặc là bánh ngọt.
Các món ăn được chế biến theo chu kỳ mỗi tuần một lần, thỉnh thoảng có các bữa ăn phụ trong những trường hợp đặc biệt.
Nhưng bàn ăn này, nhìn thôi đã cảm thấy thực đơn vô cùng phong phú.
Tiểu hồ ly thích ăn thịt gà nhất, nhưng mà khi ngửi thấy mùi hương này thì vẫn có chút chịu không nổi, đôi mắt hồ ly ngấn nước trông xanh xanh của cô bé tràn đầy thèm khát đối với thức ăn: “Thơm quá đi.”
Trong đó, bắt mắt nhất là món vịt quay vàng ruộm, đầu và mông vịt đã được mổ bỏ lông, được xếp thành hình rất đẹp mắt trên đĩa cơm.
Vỏ ngoài của vịt quay rất giòn, nhìn trông ráo dầu và tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Một người luôn thích ăn rau xanh như Nguyên Cửu cũng cảm thấy thèm, nước miếng không kìm được mà chảy ra ngoài, Châu Nương ở bên cạnh đưa khăn cho cậu bé: “Nhìn cậu thèm kìa, mau lau cái miệng của cậu đi.”
Mặc dù rất muốn ăn, nhưng thân là lớp trưởng, Nguyên Cửu vẫn vỗ vỗ ngực nói: “Hiệu trưởng vẫn chưa đến, mọi người không ai được ăn cả.”
Còn lâu cậu bé mới thèm đấy, chỉ là hôm qua ăn nhiều hạt dưa quá, có chút không ngậm được mồm.
Những lời này mà có thể nghe từ miệng Nguyên Cửu thì thật sự rất khiến người ta mừng vui thanh thản.
Hứa Thu làm việc xong, đi đến kéo ghế ra, ngồi xuống ở vị trí chủ: “Các em đã rửa tay hết chưa?”
Đám trẻ chen nhau lên tiếng bằng giọng trẻ con của mình: “Rửa rồi ạ!”
“Thế tốt, bây giờ bắt đầu ăn cơm.”
Mặc dù là ăn chung nhưng họ vẫn thực hiện chế độ chia bữa ăn. Hứa Thu dùng đũa công cộng để gắp mỗi món một ít cho đám trẻ.
Số còn lại thì đợi sau khi chúng ăn xong món yêu thích của mình thì có thể dùng đũa công cộng để gắp thêm thức ăn vào bát của mình.
Vì vấn đề thể chất, Mộc Chức dùng riêng một phần, muốn gì thì Hứa Thu sẽ gắp cho cô bé.
Dẫu sao thì phần chân của cô bé cũng có một ít bột có tính độc, nếu như ăn một bữa cơm mà làm những đứa trẻ khác trúng độc thì không hay.
Bữa ăn thịnh soạn này khiến bụng của mỗi đứa trẻ đều căng phồng lên.
Tiểu hồ ly nấc cụt một cái: “Hiệu trưởng, mỗi lần nghỉ đều có thứ này để ăn không?”
Bữa ăn thịnh soạn lần trước là vào sinh nhật của Bạch Táp, đã là chuyện của nửa tháng trước rồi, lần trước nữa là lúc ngôi đình được xây xong, đó cũng là chuyện của hơn 20 ngày trước rồi.
Nếu như mỗi ngày đều có thể nghỉ thì tốt biết bao.
Hứa Thu lắc lắc đầu.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Câu trả lời này của cô đã dấy lên tính hiếu kỳ của đám trẻ.
Hứa Thu dựa người vào lưng ghế, làm ra tư thế thư giãn.
Bởi vì cô vừa không muốn vặn hỏi đám trẻ cái gì, cũng không muốn dạy chúng học.