Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 101 - Chương 101. Hiệu Trưởng Của Tôi

Chương 101. Hiệu trưởng của tôi Chương 101. Hiệu trưởng của tôi

Chương 101: Hiệu trưởng của tôi

Cô nói với giọng trò chuyện: “Bởi vì hiệu trưởng nhớ nhà rồi, mỗi lần cô nghỉ lễ, cha mẹ của cô sẽ làm rất nhiều món mà cô thích.”

Đám trẻ huyên thuyên, đột nhiên hóa thân thành vạn câu hỏi vì sao.

“Nhà của hiệu trưởng ở đâu thế?”

“Cha mẹ của hiệu trưởng trông như thế nào thế?”

Hứa Thu thần thần bí bí, nhìn trông rất yếu đuối, nhưng lại rất lợi hại, không chỉ là Hứa Thu muốn tìm hiểu đám trẻ, mà đám trẻ cũng rất muốn tìm hiểu về cô.

Hứa Thu chọn một vài câu hỏi để trả lời, phác họa nên khung cảnh gia đình tốt đẹp.

Cuối cùng, cô nói: “Kỳ nghỉ lần này có thêm một phần bài tập, phải viết một bài tập làm văn, số chữ không được ít hơn 200 chữ, viết về người mà các em có ấn tượng sâu đậm nhất, tiêu đề là xx của tôi, ví dụ như, mẹ của tôi, cha của tôi, những kí ức trước kia đều có thể viết.”

Hứa Thu thuận tiện chỉ dẫn đám trẻ viết văn: “Mở đầu có thể viết, tôi nhớ đó là một ngày ảm đạm, thời tiết âm u, hoặc là nói trong ký ức của tôi, ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, mặt trời giống như một quả trứng tráng bao, đó là trứng tráng bao mà mẹ tôi nấu……”

Mộc Chức rụt rè hỏi: “Có thể viết về hiệu trưởng không ạ?”

Cô bé quả thực không có ấn tượng về cha mẹ của mình, sao có thể rặn ra được hai trăm chữ chứ.

Hứa Thu ngây người một lát, nói một hơi: “Đương nhiên là được.”

Nói thật lòng, cô thật sự không ngờ mình sẽ được đám trẻ viết vào bài văn, có thể trở thành người có ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm trí của đám trẻ thì vẫn rất có cảm giác thành tựu.

Chỉ là không biết trong lòng của Mộc Chức, cô sẽ có hình tượng như thế nào.

Cô hoàn toàn không ngờ được, lúc thu bài tập, mười bài văn, tất cả đều có tiêu đề là: Hiệu trưởng của tôi.

Hứa Thu là ban ngày thu bài tập, buổi chiều thì dạy học, sau khi ăn cơm tối xong cô mới kéo dây đèn của đèn bàn nhỏ, cầm lấy bút đỏ bắt đầu phê sửa bài văn.

Bóng đèn của đèn bàn nhỏ là nguyên liệu đặc biệt tháo từ trên người người máy xuống, khi cắm điện thì sẽ phát ra ánh sáng màu trắng sữa.

Thiết kế của chụp đèn là do Hứa Thu tự mình sửa, nhưng mà ký túc xá nhân viên trông trẻ của cô còn có thêm một cái đèn tường.

Khác với đèn bàn phong cách đơn giản, bên ngoài đèn tường tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật, như vậy giống đại sư làm đèn tường tinh xảo, còn là tiểu nhân ngư trầm mê trong vẽ tranh.

Đều là màu lam giống như biển rộng.

Rìa là màu lam nhạt, dần dần là màu lam đậm dần lên, liếc mắt một cái nhìn lại giống như người đứng trên con đường cát.

Nước trong xanh cát trắng phau, có gió biển ướt mặn phả vào mặt.

Có hải âu trắng tinh bay qua, chim tước kêu uyển chuyển êm tai.

Ban đêm nằm trên giường, sau khi bật đèn tường lên sẽ là một cảnh tượng khác.

Mở to mắt nhìn đèn tường giống như đặt mình trong biển sâu, bầy cá đủ loại màu sắc bơi qua bơi lại, sứa hoa đào hồng nhạt, sứa biển Bắc Cực cử động cơ thể.

Rõ ràng đều là hình ảnh trạng thái tĩnh, nhưng mà nhìn một lát, sinh vật trên mặt biển giống như bắt đầu chuyển động.

Biển rộng có sóng dữ, nhưng biển sâu do Do Vũ vẽ thật sự quá dịu dàng, từ khi Hứa Thu có được đèn tường nhỏ thì chưa từng mất ngủ.

Nhưng mà hiện giờ không phải lúc xem đèn tường nhỏ, liếc mắt một cái thưởng thức nhìn kiểu gì cũng xem không chán tác phẩm của học trò, Hứa Thu kịp thời dời mắt đi.

Bởi vì học sinh viết đều là “hiệu trưởng của tôi”, Hứa Thu quyết định đọc bài viết của các em dựa theo số ký túc xá.

Cô đã chuẩn bị kỹ càng trong lòng, nhưng cũng giống như học sinh tiểu học đang viết văn, cô vừa lấy sách làm văn ra còn chưa mở trang, lại đứng dậy.

Hứa Thu kéo rèm vào, để trong phòng có vẻ càng thêm sáng sủa.

Được rồi, những ánh sáng này đã đủ, không đến mức thành mắt cận thị.

Hứa Thu vô cùng hài lòng, mở trang đầu tiên của sách làm văn ra, đột nhiên cảm thấy cổ họng của mình có chút khô.

Cô mở nắp cốc ra và uống hai ngụm nước.

Nước trắng còn chưa đủ, Hứa Thu vặn lọ hoa nhài nhỏ ra, lấy một ít hoa nhài bỏ vào.

Hoa nhài phơi khô hơi ngả vàng, nụ hoa chậm rãi nở ra trong nước trà ấm áp, chỉ một lát sau tản ra mùi hương thấm vào ruột gan.

Cuối cùng Hứa Thu cưỡng ép mình thu hồi tâm tư, tập trung vào sách bài tập trước mắt.

“Hiệu trưởng của tôi” – Lị Lị.

Bình Luận (0)
Comment