Chương 102: Cảm nhận
Hứa Thu vốn cho rằng bé Hồ Ly này sẽ viết về mẹ cô bé, kết quả giống như Mộc Chức, đều là hiệu trưởng của tôi, không biết có phải đám nhóc này đã nói chuyện với nhau từ trước hay không.
Lị Lị dùng móng vuốt viết ra chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, có nhiều chỗ không viết, còn cần Hứa Thu dạy ghép vần.
Tuy chữ viết không được đẹp, nhưng nhìn trông rất đáng yêu.
Mở đầu bài văn này, đã dùng ví dụ mà Hứa Thu nói.
Lị Lị viết như thế này:
[Tôi nhớ rõ đó là một ngày nắng, mặt trời như là một cái bánh rán to treo trên bầu trời.
Tôi đã không được ăn rất nhiều ngày, bị mặt trời bánh rán phơi nắng đến choáng váng, bụng quắt lại đã không còn kêu nữa.
Đói bụng là chuyện khó chịu nhất, nhưng mà Lị Lị vô cùng thông minh, tôi phát hiện chỉ cần qua mấy tiếng cùng với đi ngủ mà nói, bụng sẽ không còn kêu.
So với bầu trời đầy mây, tôi càng thích thời tiết có mặt trời.
Tuy sau khi mặt trời xuất hiện sẽ chiếu ánh nắng đến đầu người ta choáng váng hoa mắt, hưng mà mặt trời nóng hầm hập có thể khiến lông trên bụng trở nên xõa tung một chút, như vậy tôi vẫn là một bé Hồ Ly xinh đẹp, mà không phải hồ ly bẩn thỉu bộ lông dán sát vào bụng.]
Khi đọc tới đây, Hứa Thu vươn mu bàn tay lau đôi mắt đã hơi ướt át của mình.
Cô tiếp tục đọc tiếp, bé Hồ Ly viết rằng:
[Mặt trời hạ xuống, ban đêm nổi lên gió to, a hu a hu.]
Chữ hu hu khoa tay múa chân nhiều, Lị Lị không viết, dùng là vần ghép.
[Ngay sau đó có nhân loại tới, không sai, nhân loại nhỏ bé yếu ớt này chính là nhân viên trông trẻ mới của chúng tôi, cũng là người tôi viết hôm nay, hiệu trưởng của tôi, một người tôi có ấn tượng khắc sâu nhất.
Khi hiệu trưởng tới rất ngốc, còn la to ở trong nhà trẻ, phát ra âm thanh kỳ lạ.]
Khi đó hệ thống còn chưa phiên dịch cho Hứa Thu, cho nên ngôn ngữ mà cô nói lúc đó đám nhóc này căn bản nghe không hiểu.
[Hiệu trưởng chính là như vậy, có đôi khi có vẻ rất thông minh, nhưng có đôi khi thì rất ngu ngốc.]
Biểu cảm của Hứa Thu biến thành: =A=.
Cô dùng bút đỏ chú giải phê bình ngay bên cạnh: [Có chữ viết sai rồi, chỗ này nên là còn, hơn nữa hiệu trưởng tuyệt đối không ngốc, đề nghị đổi thành còn rất thông minh.]
Lị Lị còn vô tình bán đứng bạn nhỏ khác ở trong bài viết của mình.
[Nguyên Cửu nói: Nhân viên trông trẻ mới tới vóc dáng rất nhỏ, nhìn người không có nhiều thịt, không đủ cho mọi người ăn.]
Hứa Thu toát mồ hôi lạnh, cô nhất định phải sửa đúng thói quen xấu ăn đồ linh tinh của đám nhóc này!
Cô cầm bút viết xuống: [Thịt của hiệu trưởng không dễ ăn chút nào!]
[Nhưng mà Nguyên Cửu còn ngốc hơn cả hiệu trưởng, sau khi tự lừa mình dối người lao ra ngoài đã bị điện giật kêu oa oa gọi bậy.]
Vẻ mặt Hứa Thu không chút thay đổi sửa câu có vấn đề: [Chỗ này nên dùng tự cho là đúng, em dùng sai thành ngữ.]
Đoạn sau đó chính là Lị Lị bắt đầu khích lệ Hứa Thu làm đồ ăn, cho dù sau này Hứa Thu làm rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng mà ngày đầu tiên Hứa Thu cho đám trẻ uống sữa dê và nước canh cà chua, vẫn để lại ấn tượng khắc sâu cho cô bé.
Đoạn sau bài văn là Lị Lị ca ngợi các món ăn.
Cuối cùng Lị Lị đưa ra ý chính.
[Hiệu trưởng là một người khiến người ta khắc sâu như vậy, cô luôn có thể làm ra những món ăn khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Đương nhiên nếu hiệu trưởng có thể làm nhiều mấy con gà thì tốt, Lị Lị thích ăn món gọi là gà này nhất. Gà nướng ăn ngon hơn gà quay, cho dù thêm mười con Lị Lị cũng có thể ăn hết.]
Hứa Thu dùng bút đỏ viết một đoạn tổng kết: [Bài văn tràn ngập hứng thú của trẻ em, nhưng mà miêu tả về đồ ăn có thể cố gắng giảm đi, cùng với thêm mười con gà là không có khả năng. Cho điểm, 95 điểm.]
Điểm tuyệt đối là 100 điểm, chỉ cần đám nhóc này không mắc lỗi, thấp nhất sẽ là 95, nếu gặp bài văn viết rất tốt, Hứa Thu tuyệt đối sẽ không tiếc rẻ cho điểm tuyệt đối, không sợ đám nhóc này kiêu ngạo.
Bởi vì đầu đề đều là hiệu trưởng của tôi, nội dung bài viết của đám nhóc cũng na ná nhau.
Nhưng mà khác với Lị Lị, trọng điểm của Do Vũ là tiết mỹ thuật.
So với Lị Lị mà nói, chữ của Do Vũ rất đẹp, đứa nhỏ này rất có thiên phú trong nghệ thuật.
Không chỉ bôi màu đẹp, giọng hát hay, chữ cũng viết tượng hình tượng dáng.
Hứa Thu nhìn quyển vở của Do Vũ, rồi khép quyển vở lại, cô luôn cảm thấy chữ viết của cậu bé nhìn rất quen mắt.
Đúng rồi, cô lấy cuốn sổ của bản thân ra, bắt đầu đối chiếu.
Chữ của Do Vũ rất đẹp, nhìn qua có tám phần tương tự với chữ của cô.
Năng lực bắt chước của đứa nhỏ đúng là tuyệt, Hứa Thu lại viết ghi chú vào trong quyển sổ này.