Chương 103: Xấu hổ
[Vật phẩm cần: Máy đánh chữ, bảng chữ mẫu.]
Trên mạng ngôi sao có bản điện tử của các kiểu chữ cổ, 008 cũng có kho chữ vô cùng phong phú, có lẽ cô có thể nghĩ biện pháp in ra, cho bọn nhỏ học khóa thư pháp.
Tuy chữ của cô không khó nhìn, nhưng kém quá xa mấy người viết thư pháp.
Cho dù thế nào, Hứa Thu cảm thấy mình không thể lãng phí thiên phú của đứa bé.
[Hiệu trưởng khiến tôi khắc sâu ấn tượng một chuyện, chính là bức tranh của tôi được chọn làm tác phẩm ưu tú, dán ở trên tường.]
Do Vũ viết chuyện Hứa Thu dạy cậu bé vẽ tranh lúc ấy, sau đó cũng đề cập nhiều tới chuyện vẽ tranh, trong đó bao gồm thiết kế hoa hồng nhỏ, còn có thiết kế chụp đèn.
Cậu bé vô cùng nghiêm túc khen ngợi gương mặt của người máy do Hứa Thu thiết kế, còn nói đèn tường của mình không đẹp còn đơn giản như đèn bàn nhỏ của Hứa Thu.
Trong tình huống thông thường đám nhóc sẽ không nói dối, bọn họ khen khá vụng về còn lộ ra ý nghĩ chân thật.
Mặt Hứa Thu đều đỏ lên, đơn thuần là xấu hổ.
Về bài văn do Do Vũ viết, Hứa Thu nhận xét là: [Đây là một bài văn tình cảm chân thành tha thiết, chữ viết đẹp, dùng từ rất tốt, cùng với bạn học Do Vũ rất có thiên phú trong sáng tác nghệ thuật, hiệu trưởng rất thích đèn tường nhỏ em tặng, có thể khiến cô nhìn thấy biển rộng chân chính. Em phải tin tưởng chính mình, tương lai em nhất định sẽ trở thành một nhà nghệ thuật vô cùng xuất sắc, cho điểm: 100 điểm.]
Khi đến bài văn thứ ba, Hứa Thu ngồi thẳng người lên.
Bạch Táp viết “hiệu trưởng của tôi” sẽ là hình tượng gì.
Hứa Thu mở ra xem, chỉ thấy Bạch Táp dùng kiểu chữ vô cùng có khí phách viết rằng:
[Hiệu trưởng của tôi là một người ngu ngốc khiến người ta khắc sâu ấn tượng, luôn cho rằng mình lén trộm lông của đám trẻ sẽ không bị phát hiện. Mỗi lần cô ấy lấy được lông trong mắt đều tỏa ra ánh sáng vô cùng kỳ lạ, những lúc như vậy nhìn có chút đáng sợ.]
Hứa Thu phẫn nộ bình luận: [Cô không lén trộm lông, cô là quang minh chính đại chải lông!]
May mà đoạn sau là những câu khen ngợi.
[Nhưng mà cô ấy còn có một tài nghệ, chính là làm cá lòng tong khô rất ngon, canh cá cũng không tệ lắm. Vịt nướng cũng ăn ngon.]
Có thể là vì thấy không đủ chữ, đoạn sau Bạch Táp viết một đống meo meo meo meo cho đủ số, thái độ rất qua loa.
Hứa Thu dùng bút đỏ khoanh tròn đoạn meo meo meo.
Nghiêm túc phê bình: [Thái độ cho qua, cho điểm: 90 điểm! Trừ một con cá nhỏ!]
Vốn là muốn thấp nhất 95 điểm, xem ra thật sự không nhịn được.
Hứa Thu có chút tức giận muốn khép vở lại, kết quả khi lật giấy phát hiện cách mấy trang trống phía sau, hình như còn có chữ viết, mơ hồ, không nhìn thấy rõ lắm.
Khi cô phát sách xuống, mỗi một quyển đều là sách trống, đứa nhỏ này còn lén viết gì đó ở phía sau ư?
Hứa Thu cầm lấy quyển sách lần nữa, mở từng tờ ra, quả nhiên thấy được hai trang giấy bị dính vào nhau ở phía sau.
Buổi trưa hôm nay ăn cơm trộn, tương ớt tươi mới ăn kèm với giá đỗ xanh, dưa chuột thái sợi ngon miệng, cà rốt thái sợi đỏ rực.
Giá đỗ đã được xào qua, ăn còn rất giòn, cà rốt thái sợi là sống, cà rốt ngọt sản phẩm của hệ thống, thêm chút muối vào trộn lẫn, còn bỏ thêm dầu vừng.
Cà rốt thái sợi là cô trộn riêng, đợi làm cơm xong, sẽ múc cho mỗi người một muỗng.
Ngoại trừ thức ăn chay ra, còn thêm một quả trứng ốp cho mỗi người, là dùng dầu chiên, Hứa Thu dùng kim loại dễ bắt lửa làm ra một cái khuôn nhỏ, ném vào trong nồi thì có thể ốp một quả trứng gà thành hình trái tim rất đẹp.
Món ăn mặn khác là thịt ức gà, còn có thịt heo xào.
Nước sốt của cơm trộn là nước sốt kim chi muối do Hứa Thu làm.
Trong kho dự trữ của cô, phần nhiều là kim chi.
Mỗi ngày ăn sẽ cảm thấy rất ngấy, Hứa Thu lấy ra một phần làm thành kim chi, thành món ăn vô cùng ngon miệng.
Thứ dính vào hai trang giấy này, chính là linh hồn của món cơm trộn hôm nay, cơm.
Bởi vì cơm không phải là cơm thông thường, mà hơi mang chút màu da cam, cho dù hạt gạo nhỏ bị móng vuốt đè dẹp lép, nhưng mà màu sắc giống như tương ớt vẫn khiến giấy sách làm văn bị nhiễm màu da cam.
Đứa bé này, Hứa Thu thật cẩn thận xé trang giấy dính vào nhau.
Hứa Thu nói phải viết bài văn ít nhất 200 chữ, lúc trước Bạch Táp viết được 78 chữ, phía sau đều là meo meo meo.
Mà trong tờ giấy này, im lặng thêm hơn 100 chữ nhỏ.
[Hiệu trưởng rất thích bộ lông của tôi, thật sự khiến người ta khắc sâu, cô ấy không chỉ thích bộ lông của tôi, còn thích bé hồ ly, cùng với chim quá sớm như Nguyên Cửu.]