Chương 109: Nhà trẻ của chúng tôi cũng không có đứa bé tên Kim Lị Lị
Cô ta thấy Hứa Thu không nói lời nào, lại lấy từ trong ví tiền ra một bức ảnh đã được cất giữ rất tốt.
Người phụ nữ cẩn thận đưa tới trước mắt Hứa Thu.
“Cô xem, đây là ảnh chụp của tôi và con bé lúc ấy.”
Hứa Thu nhìn lướt qua, trên ảnh chụp là người phụ nữ này ôm một bé hồ ly màu đỏ rực.
Trong lòng cô có ý định, giọng nói vô cùng bình tĩnh nói: “Đứa bé thứ tư của nhà trẻ chúng tôi không tên Kim Lị Lị.”
Gương mặt của Kim Tinh Tinh lập tức trở nên trắng xanh, giống như vách tường quét dung dịch nước sơn kết tủa.
Hứa Thu nói tiếp: “Nhà trẻ của chúng tôi cũng không có đứa bé tên Kim Lị Lị.”
Lúc trước khi cô mở miệng nói ra, Kim Tinh Tinh đã có dự cảm không tốt, những lời này vang lên, đôi chân của người phụ nữ được fan khen siêu dài lập tức mất đi tri giác, hai chân cô ta như nhũn ra gần như sắp ngất xỉu.
Vẫn là người đại diện thấy sắc mặt cô ta không đúng, vội vàng đỡ lấy cô ta, mới không khiến Kim Tinh Tinh thất thố.
Kim Tinh Tinh nắm lấy tay áo của người đại diện, môi trắng bệch, bước chân lảo đảo, miệng cô ta run run, miệng bình thường lanh lợi vậy mà không nói được một câu đầy đủ:
“Con bé… Tôi…”
Cô ta sớm nên biết Hứa Thu khác hoàn toàn với người phụ trách cô ta nhìn thấy mấy năm trước, hiện giờ nhìn nhà trẻ này như nhà trẻ chân chính, đứa bé của cô ta cũng có khả năng đã sớm không còn ở đây!
Hứa Thu nói tiếp: “Nhưng mà học sinh số 1 của nhà trẻ chúng tôi thật sự tên là bé Hồ Ly Lị Lị.”
“Đó chính là con gái Lị Lị của tôi, chắc chắn là con bé!”
Đôi mắt u ám của người phụ nữ lập tức tỏa ra ánh sáng kinh người, cô ta muốn nắm lấy cánh tay của Hứa Thu theo bản năng, sau đó bị người máy lạnh như băng chặn cô ta.
Kim Tinh Tinh lùi lại một bước, cầu xin:
“Tôi biết lúc trước chúng tôi từng ký hợp đồng, nhưng mà đều đã ba năm, đối với các cô mà nói có lẽ con bé không còn tác dụng gì nữa đúng không? Tôi sẽ trả thù lao, sẽ trả nhiều tiền hơn trước! Cầu xin cô, để tôi gặp con bé đi.”
“Đúng vậy, mẹ con gặp nhau, hay là cô cho một cơ hội đi?”
Người đại diện bị thất lễ như thế vốn muốn nói mấy lời không tốt, nhưng nhìn đống người máy ở trong sân, lời nói tới bên miệng vẫn là những lời khách sáo.
Đều là cô gái trẻ tuổi, chắc chắn đánh bài tình cảm dễ sử dụng hơn.
Giọng nói của Hứa Thu khách sáo dịu dàng, nhưng không có chút nhiệt độ gì: “Bạn học Lị Lị đã đổi số hiệu thành số 1 từ hai năm trước.”
Chuyện này nói lên cái gì?
Nói lên Kim Tinh Tinh vẫn luôn chưa từng quan tâm đến con gái của mình.
Ném con gái của mình ở chỗ này là ném hai ba năm, vẫn luôn vùi đầu vào công việc.
Lúc này đột nhiên chạy tới bày ra dáng vẻ tình thâm, giọng điệu có vẻ rất kích động rất cảm động, nhưng nghe thế nào cũng có chút không đúng.
Ở thời đại của bọn họ, cho dù là những người bỏ con lại, thật sự nhớ con cho dù thế nào đến tết cũng phải trèo non lội suối về một lần.
Nếu cô ta có một chút quan tâm, cũng có thể biết được mọi chuyện.
Nghĩ như thế, hiện giờ Hứa Thu đã có chút muốn đuổi Kim Tinh Tinh ra ngoài, nhưng mà bình thường Lị Lị nói chuyện Hứa Thu vẫn biết, hồ ly nhỏ này vẫn luôn nhớ mẹ ruột của mình, muốn trở lại cuộc sống thoải mái trước đây.
Không dễ dàng gì Kim Tinh Tinh mới xuất hiện huyết sắc lúc này tụt xuống không còn một chút, cô ta biện giải:
“Không phải như thế, tôi vẫn luôn nhớ con bé, nhưng mà tôi không thể gom được tiền.”
“Vậy hiện giờ cô tiết kiệm được tiền chưa?”
Hứa Thu thở dài một hơi: “Số 1, mi truyền lại cho vị Kim phu nhân này một lát.”
Người máy số 1 đứng trước mặt Kim Tinh Tinh, biểu cảm gương mặt nó biến mất, biến thành một màn hình hình vuông.
Trên màn hình hiện lên tin tức về Kim Tinh Tinh, lời đồn tràn ngập trời đất.
“Hàng năm Kim phu nhân đều gửi lượng lớn tiền về quê, tôi nghĩ có lẽ cô không thiếu một đứa bé bị cô vứt bỏ.”
Dù sao Hứa Thu đến từ thời đại tin tức nổ mạnh, tự mình ném đứa bé có chỗ thiếu hụt nhiều năm như vậy, thực tế chỉ vì muốn đứa bé lúc trước hiến thận và tủy cho đứa bé sau này mình một tay nuôi lớn.
Kim Tinh Tinh biện giải thay mình: “Không phải, tôi chỉ sinh một mình Lị Lị, không có đứa bé khác.”
Môi của cô ta đều vì khẩn trương mà bị cắn ra máu:
“Thật, tôi không nói dối. Từ chỗ tôi tới chỗ này chi phí cũng rất cao, tôi vẫn luôn tiết kiệm tiền. Chuyện này tôi cũng không biết, lúc trước tôi vẫn luôn làm chuẩn bị để tới nơi này.”