Chương 110: Cô ấy nói thật
Chỗ cô ta tới, phi thuyền loại nhỏ như thế này phải lái mấy ngày, thù lao của bộ phim kia phải quay xong hết mới nhận, sau đó cô ta vì chuyện hôm nay mà chuẩn bị đầy đủ, đẩy hết công việc trong vòng nửa năm.
Đột nhiên xuất hiện tin tức này khiến cho cô ta nhìn có vẻ dụng tâm kín đáo, nhưng mà Kim Tinh Tinh có thể thề độc, chuyện này tuyệt đối là trùng hợp.
Cô ta vô cùng kích động vội vàng giải thích, có vẻ nói năng lộn xộn.
Người đại diện ở bên cạnh cũng nói:
“Tin tức này vừa nhìn là biết có người muốn bôi đen chúng ta, nhưng mà em đừng lo lắng, đến lúc đó chúng ta mở cuộc họp báo tuyên bố giải thích một chút, để đứa bé lộ mặt chắc chắn không thành vấn đề.”
Bỗng nhiên Kim Tinh Tinh liếc mắt nhìn người đại diện một cái: “Em sẽ không để Lị Lị lộ mặt.”
Cô ta vốn có lỗi với đứa bé, muốn bảo vệ cô bé thật tốt còn không kịp, sao có thể để đứa nhỏ này xuất hiện trong tầm mắt của công chúng.
Người đại diện nghẹn một lúc, mới nói: “Giấu mặt thì giấu mặt, em làm mẹ thì do em định đoạt.”
Hai con dơi nhỏ chỗ tai Hứa Thu phát ra giọng nói trầm thấp, hệ thống phiên dịch ngôn ngữ đặc biệt của hai chúng nó cho cô.
[Cô ấy nói thật.]
[Cô ấy không nói dối.]
Lúc này sắc mặt Hứa Thu mới tốt hơn một chút.
“Vị này chính là?”
Hứa Thu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Kim Tinh Tinh, bình thường cô chỉ xem phim, cũng không quan tâm tình hình bên cạnh minh tinh lắm.
“Ồ…. Xin chào người phụ trách, tôi là người đại diện của Kim Tinh Tinh.”
Hứa Thu đáp lại bằng mặt lạnh: “Nhà trẻ chúng tôi không chào đón người không liên quan, không có chuyện gì mà nói thì đợi ở bên ngoài đi.”
Thái độ của cô rất mạnh mẽ, lần này không có đám nhóc ra ngoài giúp đỡ, nhưng mà 12 người máy hộ hoa sứ giả chặn ở phía trước, Hứa Thu không có chút sợ hãi nào.
Tên này nói chuyện không xuôi tai, còn luôn thích oán giận, khi vào cửa thì lại có thái độ khác, Hứa Thu lo lắng dạy hư đám trẻ.
Gương mặt người đại diện lập tức như trái mướp đắng:
“Ai ôi, bên ngoài thật sự quá nóng, cô xinh đẹp tốt bụng xin thương xót, tôi đảm bảo không đi chỗ nào, chỉ đợi bên cạnh cửa thôi.”
Nơi này cách một cánh cửa, hoàn cảnh ở bên trong và bên ngoài như cách biệt một trời một vực.
Nhìn tư thế, không biết anh ta còn phải đợi trong bao lâu.
Lúc này Kim Tinh Tinh tìm về ung dung bình tĩnh của mình: “Anh ba, anh lái xe trở về trước đi, đợi em xử lý xong chuyện bên này thì liên lạc với anh.”
Cô ta quay đầu nhớ tới đồ trên xe: “Tôi còn mang theo rất nhiều đồ ăn.”
Kim Tinh Tinh nhìn Hứa Thu với ánh mắt chờ mong: “Đồ có thể để lại không, đặt ở bên ngoài sẽ hỏng mất.”
Cô ta mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, là những loại rất được yêu thích, đứa bé Hồ Ly kia tuyệt đối sẽ thích ăn.
Hứa Thu muốn nói trong nhà trẻ không thiếu đồ ăn, nghĩ một lát chuyện thiếu thốn vật tư, vẫn ngầm đồng ý với yêu cầu của cô ta:
“11, 12, mang đồ ăn vặt vào giúp bọn họ, người tiễn trở về.”
Mẹ bé Hồ Ly còn chưa tính, đám nhóc tuyệt đối không thích người trưởng thành dáng vẻ quá láu cá còn không dễ nhìn này.
Cô dẫn theo Kim Tinh Tinh đến phòng học, ở trong nhà trẻ này, ngoại trừ người máy không rời Hứa Thu một tấc ra, Hứa Thu còn có vệ sĩ an toàn nhất là 008, cho nên không lo lắng vấn đề an toàn.
Hứa Thu ra lệnh cho người máy do Lị Lị tự tay chế tác: “Số 2, mi đi gọi Lị Lị tới đây, bảo con bé tới một mình.”
Lị Lị muốn sống cùng với người nào, Hứa Thu cảm thấy nên do cô bé tự mình quyết định.
Đương nhiên trước khi cô bé chính thức rời đi, Hứa Thu phải tự mình điều tra rõ ràng tình huống cụ thể của Kim Tinh Tinh.
Nếu Kim Tinh Tinh chỉ giả vờ yêu thương, cô tuyệt đối không cho cô ta mang bé Hồ Ly đi.
Tiểu trợ thủ số 2 đã đến chỗ đám nhóc đang hơi xôn xao.
Sau khi biết được Hứa Thu chỉ gọi một mình Lị Lị, đứa trẻ khác đều lộ ra biểu cảm mất mát.
“Lị Lị, nếu hiệu trưởng cho cậu ăn ngon, cậu nhớ phải để lại cho mình một chút đó.”
“Xùy xùy, còn lâu mới để lại cho cậu.”
Bé Hồ Ly vô cùng vui vẻ chạy ra ngoài, cô bé giống như một cơn gió lao vào phòng học.