Chương 111: Hiệu trưởng, em không cố ý
“Hiệu trưởng!”
Vừa dứt lời bé Hồ Ly đã lao vào trong cái ôm mềm mại, nhưng mà mùi rất xa lạ, cũng không phải Hứa Thu.
“Rất xin lỗi!”
Bé Hồ Ly muốn nhảy xuống, kết quả bị người ta ôm chặt lấy, cô bé muốn giơ móng vuốt lên theo phản xạ có điều kiện, kết quả có thứ gì đó ẩm ướt rơi vào bộ lông của cô bé.
Lị Lị ngẩng mặt, lập tức ngây ngẩn tại chỗ.
“Hả, là cháu mới đâm trúng cô đau sao?”
Bé Hồ Ly nhìn người phụ nữ trẻ tuổi không ngừng chảy nước mắt, trong lúc này có chút kinh hãi.
Cô bé giãy dụa một lát không thể tránh thoát, cũng không dám dùng lực trực tiếp sử dụng móng vuốt.
Người phụ nữ trước mặt quá xinh đẹp, cho dù là khóc cũng rất đẹp mắt, nếu không cẩn thận thương tổn đến gương mặt này, Lị Lị sẽ cảm thấy rất ác.
Hứa Thu đứng trên bục giảng lẳng lặng nhìn, đôi mắt ướt sũng vô tội của Lị Lị nhìn Hứa Thu trên bục giảng, vô cùng ấm ức biện giải thay mình:
“Hiệu trưởng, em không cố ý!”
Khi cô bé lao tới đã khống chế lực!
Tuyệt đối là lực nhảy vào trong lòng Hứa Thu sẽ không thương tổn đến cô.
Có quỷ mới biết vì sao người ôm cô lại khóc không ngừng nghỉ như thế.
Cô bé có thể dễ dàng nhảy từ trong lòng Hứa Thu ra, đơn thuần là không nỡ mới không nhảy, mà lúc này người ôm cô bé có sức lực rất mạnh, Lị Lị căn bản không thể tránh thoát.
Đúng rồi, người này là gì thế, chính là “đồ ăn vạ” sao?
Thật ra bé Hồ Ly rất thích người có dáng vẻ xinh đẹp, nhưng phát hiện đối phương là đồ ăn vạ, đôi má của bé Hồ Ly đều phồng lên vì tức giận.
Lông hồ ly của cô bé đều bị nước mắt không ngừng chảy xuống làm cho ướt nhẹp!
“Được rồi, Kim Tinh Tinh phu nhân, cô không thấy Lị Lị bị ôm thật sự không thoải mái sao?”
Đợi nửa phút sau, cuối cùng Hứa Thu cũng mở miệng.
Người phụ nữ được nhắc nhở cúi đầu nhìn bé Hồ Ly, vội vàng buông ra: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, có phải vừa rồi mẹ làm đau con hay không?”
Khi Kim Tinh Tinh nhìn thấy Lị Lị cũng đã chắc chắn, hồ ly nhỏ màu đỏ rực trước mặt chính là con gái của cô ta, bởi vì dáng vẻ của Lị Lị gần như giống hệt mình trước đây.
Đây là con gái của cô ta, miếng thịt chui từ trong bụng cô ta ra.
Bé Hồ Ly hoạt bát này được chiếu cố rất khá, bộ lông nhìn trơn bóng tỏa sáng, đôi mắt to mà có thần, ảnh ngược trong đôi mắt là gương mặt cô ta.
Huyết thống là thứ gì đó vô cùng kỳ diệu, Kim Tinh Tinh cảm thấy mình như có ngọn lửa thiêu đốt.
Bé Hồ Ly bị lời nói của cô ta dọa sợ, sau khi Kim Tinh Tinh buông ra, cô bé lập tức nhảy ra khỏi lòng đối phương, sau đó chạy tới bên cạnh Hứa Thu.
Bé Hồ Ly vươn móng vuốt của mình ra: “Hiệu trưởng, ôm một lát.”
Lúc này cảm thấy được Hứa Thu ôm một lát, Lị Lị mới có dũng khí và sức mạnh.
Hứa Thu cúi người, vô cùng dịu dàng ôm bé Hồ Ly vào trong lòng.
Cái đuôi đỏ rực của bé Hồ Ly cuộn tròn lại, nó cất kỹ móng vuốt của mình, đặt ở nửa người trên, che mặt tròn tròn, đầu vùi vào trong đuôi, cả người đều tròn tròn như quả cầu lông màu đỏ rực.
Trên người của hiệu trưởng thật dễ ngửi, khiến Lị Lị hơi tỉnh táo lại.
Móng vuốt của cô bé mở ra một khe hở nhỏ, đôi mắt khẽ đảo, lặng lẽ từ khe hở nhìn người phụ nữ đứng phía xa.
Trước đây Lị Lị rất nhớ mẹ, nhớ rõ cái ôm vô cùng ấm áp của mẹ, có cái đuôi to lông lá xù xì còn có mùi sữa thơm ngào ngạt.
Nếu bạn hỏi rốt cuộc mẹ cô bé trông như thế nào, thật ra Lị Lị đã sớm không còn nhớ rõ.
Cô bé ngẩng mặt hỏi Hứa Thu: “Hiệu trưởng, cô ấy là mẹ em sao?”
So với người phụ nữ xa lạ, rõ ràng là Hứa Thu càng tin tưởng Hứa Thu hơn.
Người phụ nữ này vốn đã ngừng chảy nước mắt, đột nhiên không khống chế nổi lại chảy lợi hại hơn.
Lị Lị có chút ghét bỏ nhìn người phụ nữ này, người lớn thì phải dũng cảm, cô bé đều đã không nói gì thêm, vậy mà người lớn xa lạ này lại không ngừng chảy nước mắt.
“Hiệu trưởng hiệu trưởng cô xem, cô ấy tự mình khóc, không liên quan gì tới em.”
Kim Tinh Tinh dùng tay áo của mình lau nước mắt, sau đó giọng nói vô cùng chua xót, giọng nói khàn khàn trầm thấp không quá tương xứng với diện mạo của cô ta:
“Ừm, con nói rất đúng, là lỗi của mẹ, không liên quan tới Lị Lị.”