Chương 113: Mẹ không cố ý bỏ lại con
Hồ ly to vô cùng dịu dàng liếm lông cho bé Hồ Ly, sau đó chậm rãi giải thích với cô bé.
“Mẹ không cố ý bỏ lại con.”
Vào ba năm trước khi đó Kim Tinh Tinh cũng là một thiếu nữ mới trưởng thành không lâu, bởi vì ngoài ý muốn chưa chuẩn bị kỹ càng, cô ta mang thai vào độ tuổi thanh xuân.
Kim Tinh Tinh không biết cha hồ ly là ai, khi đó cô ta hoàn toàn bị kỳ sinh lý khống chế, chỉ cần một đứa bé.
Cha hồ ly là một hồ ly vô cùng tuấn tú, cũng là đồng tộc.
Không giống hầu hết những người trên hành tinh mà cô ta đang làm việc, ở nơi bần cùng lạc hậu như núi băng cánh đồng tuyết, hoàn cảnh gian khổ, thiếu nữ Kim Tinh Tinh đến từ núi cao đã tự mình đau khổ cay đắng dùng phương thức nguyên thủy nhất sinh đứa bé ra.
Nhưng mà cô ta thật sự không ngờ, Lị Lị có dị năng đặc biệt.
Ở thế giới này, có ít người có được dị năng.
Lị Lị là một con thú con, ăn không ngon, ngủ không được tốt, sau đó cô bé vì bị bệnh mà nổi giận, thiêu đốt chỗ ở của Kim Tinh Tinh.
Bạn không thể trông cậy vào một đứa bé chuyện gì cũng không hiểu, có thể hoàn toàn khống chế tốt sức mạnh trong cơ thể.
Một đứa bé có được lực phá siêu mạnh, giống như một tai nạn từ trên trời giáng xuống đối với thiếu nữ Kim Tinh Tinh đến từ núi sâu nghèo khó.
Cô ta không có khả năng dẫn theo Lị Lị đi tới chỗ càng phồn hoa hơn, bởi vì một khi thiêu hủy nhà người ta, cho dù bán mình đi Kim Tinh Tinh cũng không bồi thường nổi.
Lúc ấy mẹ của Kim Tinh Tinh cũng sinh bệnh, trọng trách nặng nề đặt lên cơ thể cô ta, khiến cô ta cảm thấy rất khó, không biết làm thế nào mới tốt.
Khi nghe đến đó miệng Lị Lị mím lại: “Cho nên mẹ bán Lị Lị đi! Bán cho đám người xấu đáng ghét!”
Mẹ gì đó thật sự quá đáng ghét, nếu đều đã bán cô bé đi, còn chạy tới đây tìm cô bé làm gì?
Chẳng lẽ còn muốn bán cô bé thêm một lần nữa?
Hiện giờ cô bé có hiệu trưởng, không cần người mẹ hư hỏng như Kim Tinh Tinh.
“Không phải, không phải như vậy, mẹ không muốn bán con đi!”
Kim Tinh Tinh liều mạng lắc đầu biện giải, bé Hồ Ly lại nhảy trở về cái ôm của Hứa Thu.
Giọng nói của hồ ly to kèm theo nồng đậm khóc nức nở: “Là vì, là vì lúc ấy mẹ của mẹ cũng sinh bệnh. Mẹ không có biện pháp chiếu cố con thật tốt.”
Cô ta không tiền không thế, căn bản không có biện pháp chăm sóc bé Hồ Ly thật tốt.
Quan trọng hơn là một khi dị năng của bé Hồ Ly bị lộ, cô ta cũng không bảo vệ được cô bé.
Lúc trước chính là vì Lị Lị sinh bệnh, cô ta dẫn cô bé đi tiêm, kết quả bệnh viện chuyển tư liệu lên trên, sau này có người tìm tới.
“Đứa nhỏ này cô giữ lại cũng không sống được, còn xúc phạm tới người trong nhà. Chúng tôi sẽ bồi thường cho cô thật nhiều, còn dạy cô bé cách khống chế dị năng của mình.”
Ở trước mặt đám người cường đại có tiền, cô ta nhỏ yếu như vậy.
Một mặt là giữ Lị Lị lại, cả nhà sẽ rơi vào trong khốn cảnh hỏng bét, sau đó cô ta cố chấp giữ đứa bé thì cả nhà xong đời.
Mặt khác là cô ta phối hợp làm thí nghiệm, cô ta giao đứa bé đi, sẽ nhận được bồi thường rất nhiều.
Người của sở nghiên cứu làm thủ tục rất chính quy, đảm bảo sẽ không ngược đãi trẻ em, ăn uống thỏa thích.
Chỉ lấy máu định kỳ mà thôi, chuyện đó là cần cho thực nghiệm.
Đứa bé đều không thích tiêm, nhưng mà dưới cái nhìn của Kim Tinh Tinh xuất thân nghèo khó, nếu cách một thời gian rút máu một lần còn có thể ăn no, bụng được thỏa mãn dễ chịu mà nói, cô bé sẽ tình nguyện.
Còn thủ đoạn của bọn họ, chỉ vì dạy đứa bé khống chế dị năng của mình.
Dù sao có ít người có dị năng giả, căn cứ theo sở nghiên cứu điều tra kiểm tra ra, Lị Lị là bé Hồ Ly có một gen có chỗ thiếu hụt.
Chuyện này có thể là vì nó sinh ra theo phương thức nguyên thủy, mà không phải thông qua sàng lọc gen, dùng phương thức lạnh như băng đào tạo sinh ra.
Nếu không biết cách khống chế nó mà nói, sẽ nguy hại cho cả xã hội.
Kim Tinh Tinh im lặng một ngày một đêm, đi theo đám người này đến “nhà trẻ” này, thấy được Bạch Táp, Hoa Lan và những đứa bé khác, cô ta gian nan làm ra quyết định.
Toàn bộ đều vô cùng thuận lợi, mẹ của Kim Tinh Tinh cũng được cứu chữa, trong nhà cũng có tiền xây nhà mới.