Chương 114: Con tha thứ cho mẹ
Kim Tinh Tinh dựa vào tướng mạo tiến vào giới giải trí, đối phương chỉ cho một cơ hội, mà cô ta nắm được cơ hội này một là nổi tiếng.
Trong khoảng thời gian này cô ta không bị hào nhoáng hấp dẫn ánh mắt, vẫn luôn chưa từng quên mình còn một đứa con gái.
Lựa chọn lúc trước của Kim Tinh Tinh không làm thất vọng cha mẹ, không làm thất vọng chính mình, chỉ riêng có lỗi với Lị Lị.
Cho nên hiện giờ Kim Tinh Tinh kiếm rất nhiều tiền, có nhân mạch quan hệ của mình, có bản lĩnh sống yên phận và dũng khí của người trưởng thành.
Cô ta muốn bồi thường cho Lị Lị, hiện giờ đứa bé còn nhỏ, đau xót có thể bị thời gian xóa dần đi.
Bé Hồ Ly im lặng một lát, sau đó nói: “Lúc trước cô là vì mẹ của mẹ.”
“Đúng vậy.” Hồ ly gật đầu: “Mẹ của mẹ, cũng là một người rất tốt! Mẹ không cố ý.”
“Con tha thứ cho mẹ.” Bé Hồ Ly nghiêm túc nói.
Hồ ly to vui mừng mà khóc.
Để báo đáp lại, bé Hồ Ly cũng liếm lông cho hồ ly to.
Nhưng mà Lị Lị nói: “Con không thể đi theo mẹ.”
Lị Lị dùng móng vuốt chỉ dây xích trên cổ mình.
“Lị Lị không thể rời đi.”
Cô bé có thể lý giải mẹ mình không dễ dàng gì, cô bé không phải vì không được thích mới bị vứt bỏ.
Nhưng mà hiện giờ muốn mẹ, Lị Lị cũng không dễ dàng gì.
Cô bé không muốn vì chuyện này mà để mẹ cô bé chịu khổ.
Hứa Thu nói: “Trên cổ con bé có dây xích, rời khỏi nhà trẻ sẽ bị điện giật, càng xa càng lợi hại.”
Lúc trước cô chỉ nghĩ Lị Lị có muốn rời đi hay không, thiếu chút nữa đã quên chuyện này.
Nếu năng lượng của hệ thống đủ mà nói, hẳn là có thể để Lị Lị ra ngoài, mà lúc này 008 còn chưa có bản lĩnh đó.
Hồ ly to bất chợt mở to mắt.
Hứa Thu vỗ Lị Lị một lát, ý bảo cô bé đi trước: “Em đi về làm bài tập trước, đợi lát nữa cô gọi các em đi ra ăn cơm.”
Đợi Lị Lị rời đi, cô lấy bài văn của Lị Lị ra đưa cho hồ ly to.
Đợi hồ ly to đọc đến nước mắt lưng tròng, Hứa Thu dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Khi tôi tới, đám Lị Lị đã đói bụng rất lâu, nếu không phải tôi tới đúng lúc, có khả năng con bé đã sớm chết đói.”
Hồ ly to khó có thể tin nói: “Bọn họ từng nói sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”
Hứa Thu châm chọc nói: “Chính cô đều không để bụng như thế, còn trông cậy người khác có thể để tâm tới con gái của cô ư?”
Hứa Thu vừa mở miệng chỉ trích như thế, Kim Tinh Tinh câm miệng.
Về chuyện nhà trẻ, Hứa Thu cũng không có khả năng nói rõ với Kim Tinh Tinh trước mặt.
Tóm lại hiện giờ cô là nhân viên trông trẻ kiêm hiệu trưởng của nhà trẻ, một người phụ trách không liên quan với đám người trước đó.
Hứa Thu hỏi cô: “Giống như trước đây không quan tâm không được sao? Cô bỏ đứa bé lại, lại đột nhiên xuất hiện.”
Nhỡ đâu tạo thành vứt bỏ lần nữa, sẽ thương tổn đứa bé cỡ nào.
Kim Tinh Tinh che kín mặt, sau đó lắc đầu: “Tôi sẽ không.”
Hiện giờ cô ta chỉ là một người mẹ thật lòng muốn bồi thường cho con.
“Nhưng mà Lị Lị ra ngoài sẽ bị điện giật, như vậy cô vẫn cố chấp muốn dẫn đứa bé đi ư?”
“Có biện pháp có thể giải trừ trói buộc trên cổ con bé không, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp.”
Đôi mắt Kim Tinh Tinh kiên định nói.
Hứa Thu hơi nhẹ nhàng thở ra, hai con dơi nhỏ đều nói, ý nghĩ trong lòng Kim Tinh Tinh nhất trí với lời nói của cô ta.
Nếu là người mẹ tốt, hồ ly to còn có thể cứu được.
“Nếu cô thật sự muốn bồi thường, vậy thì ở lại đi.”
Ở lại chứng minh mình, nếu chuyện này đều không làm được, vậy sau khi ra ngoài hồ ly to cũng sẽ vì sự nghiệp, vì gia đình, vì những người khác mà vứt bỏ Lị Lị.
Như vậy, Hứa Thu tuyệt đối không để Lị Lị đi theo cô ta.
…
“Em không quay về đâu.”
Người đại diện đợi ở trên phi thuyền gác chân ăn đồ ăn vặt, rất không dễ dàng gì mới đợi được Kim Tinh Tinh liên lạc lại, kết quả nhận được tin dữ khiến anh ta hoàn toàn không thể tiếp nhận.
“Anh thấy em điên mất rồi.”
Hình ảnh trên máy truyền tin rõ nét gương mặt phong tình vạn chủng của người phụ nữ, hôm nay Kim Tinh Tinh hẳn là khóc thảm, hồ ly xinh đẹp, đôi mắt đều khóc sưng lên, hiện giờ hốc mắt còn hơi nước cùng với ửng hồng, nhưng cho dù đôi mắt của cô ta bị hủy thành như thế, trái lại vẫn câu lòng người.
Đây là một đại minh tinh trời sinh, còn có thể chất kéo theo gió tanh mưa máu.