Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 120 - Chương 120. Tôi Biết Sai Rồi

Chương 120. Tôi biết sai rồi Chương 120. Tôi biết sai rồi

Chương 120: Tôi biết sai rồi

Sau khi trách giáo viên thực tập xong, Hứa Thu nói: “Nể tình là lần đầu tiên, lần này bỏ qua, buổi tối tôi sẽ đưa cho cô sổ tay của giáo viên, trong vòng 3 ngày phải học thuộc, sau này không được tái phạm nữa.”

Hứa Thu buff trạng thái thành hiệu trưởng siêu hung dữ, hồ ly to cũng nghiễm nhiên biến thành học sinh tiểu học không nghe lời:

“Tôi biết sai rồi, thưa… Thưa hiệu trưởng.”

Cho dù là biểu hiện lúc trước của Kim Tinh Tinh, hay là thái độ nhận lỗi của cô ta hiện giờ đều rất tốt.

Giọng nói của Hứa Thu nhẹ nhàng hơn: “Được rồi, cái bát màu đỏ to hơn một chút kia là của cô, bát đũa cần thêm đều đã ở đây, cô dùng đúng không.”

“Sẽ dùng sẽ dùng, cảm ơn hiệu trưởng.”

Kim Tinh Tinh nhanh chóng chạy đi, đợi Hứa Thu mở cửa đi ra ngoài nhà trẻ, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoa mồ hôi xuất hiện trên trán.

Cô gái nhỏ da mặt mỏng, nghiêm túc lên khiến cô ta cảm thấy có lỗi rất lớn, giống như giáo viên chủ nhiệm khi cô ta còn đi học, là nhân viên của cô và cha mẹ của học sinh, không hiểu sao trên thân phận lại lùn đi một đoạn.

Thêm một người, tiết học vẫn dạy như bình thường.

Hứa Thu cho rằng Kim Tinh Tinh tới sẽ giảm bớt áp lực, bây giờ xem ra cô vui vẻ quá sớm.

Đợi đám trẻ ăn bữa sáng, Hứa Thu đưa một tờ khóa biểu cho Kim Tinh Tinh.

“Cô tìm hiểu tình hình cụ thể trước, sau đó tôi chậm rãi sắp xếp công việc cho cô.”

Cô dẫn theo Kim Tinh Tinh lên bục giảng, giới thiệu chính thức cô ta cho đám trẻ:

“Đây là giáo viên thực tập mới tới nhà trẻ chúng ta, cô Kim, cũng là mẹ của bạn học Lị Lị, mọi người chào đón cô ấy đi.”

Đám trẻ ngồi dưới đài nhìn chằm chằm hồ ly to không nhúc nhích.

Cho dù Kim Tinh Tinh là người trưởng thành, nhưng mà cô ta không có dị năng gì đặc biệt, hơn nữa con thú con nào đó ngồi ở đây còn đứng đầu chuỗi thức ăn của cô ta.

Rõ ràng là người trưởng thành coi như xuất sắc trong lĩnh vực của mình, lúc này Kim Tinh Tinh lại cảm thấy chân mình như nhũn ra.

Cô ta lại nhìn chằm chằm Hứa Thu bên cạnh, chỉ có thể nói không hổ là hiệu trưởng, trên mặt không có chút sợ hãi nào, còn có thể quản lý đám trẻ này dễ bảo.

Nghĩ như vậy, Kim Tinh Tinh vốn bị giáo huấn buổi sáng có chút không phục đột nhiên áy náy hơn, nếu thật sự là tất cả mọi người không giữ quy củ, nhà trẻ còn lộn xộn, cô ta đúng là một tấm gương xấu.

Đám trẻ có tính tự hạn chế rất cao, năng lực hành động mạnh, làm người lớn cô ta thật sự quá mất mặt.

Hứa Thu thấy không ai vỗ tay, cô dẫn đầu vỗ tay trước.

Cô vỗ tay một cái, dưới đài lập tức vỗ tay như sấm dậy.

Hứa Thu nhìn thoáng qua Kim Tinh Tinh, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta: “Chăm chỉ làm việc, sau này cô cũng sẽ có loại đãi ngộ như thế.”

Cô tới ngày đầu tiên, cũng không phải lập tức có được sự ủng hộ chân thành của đám trẻ, lâu ngày mới được đám trẻ yêu quý.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt xua tan bầu không khí xấu hổ.

Hứa Thu ra hiệu cho Kim Tinh Tinh ngồi vào vị trí cuối phòng học, làm giáo viên thực tập, đương nhiên cô ta không thể lập tức đi dạy, vẫn nên học tập quy trình của cô trước.

Đợi đến lúc Kim Tinh Tinh bắt đầu chính thức đi dạy, Hứa Thu còn làm tiền bối ngồi phía sau quan sát, kiểm tra thành quả dạy học của đối phương.

Cho dù thế nào, Kim Tinh Tinh bị giáo huấn xong thì nghiêm túc lấy giấy bút ra, ở phía sau nghe cũng rất nghiêm túc.

Nghĩ tới nghề nghiệp của Kim Tinh Tinh, Hứa Thu tính toán sau này trang bị thêm tiết biểu diễn, mỹ thuật và âm nhạc cũng có thể giao cho hồ ly to.

Thực ra thể lực của cô không tốt lắm, giáo viên thể dục cũng có thể để hồ ly to làm.

Hứa Thu nhìn phía dưới nói: “Được rồi, bắt đầu học bài, hôm nay chúng ta học bài văn Tiểu Mã qua sông.”

Viết chuyện xưa cho bọn họ, thực ra phần lớn đều là giáo dục giải trí.

“Rất lâu rất lâu trước đây, ở trong một thôn trang xinh đẹp, Tiểu Mã sống cùng với mẹ mình, ngày này mẹ cậu bé sinh bệnh. Mẹ nói với Tiểu Mã: ‘Tiểu Mã, Tiểu Mã, có thể làm một chuyện giúp mẹ được không?’ Tiểu Mã vỗ ngực nói: ‘Con đã trưởng thành, đương nhiên là có thể rồi mẹ’. Mẹ hi vọng Tiểu Mã giúp mình mang túi bột mì đến chỗ xay bột, nhưng đoạn đường đi tới chỗ xay bột phải qua một con sông nhỏ.”

Bình Luận (0)
Comment