Chương 121: Khen thưởng
Hứa Thu tiện tay vẽ ra một Tiểu Mã trên bảng đen, dòng sông nhỏ chảy xuôi, còn có con chuột nhỏ, đều là mấy nét vẽ vô cùng đơn giản, cô dùng phương thức vẽ tranh kể cho đám trẻ nghe chuyện xưa Tiểu Mã qua sông.
Đây là một câu chuyện rất cổ điển hướng dẫn trẻ suy nghĩ độc lập.
Một con sông chảy xiết chặn trước mặt Tiểu Mã, con chuột nhỏ nói sẽ chết đuối, trâu già nói rất nông, Tiểu Mã không biết nên nghe theo lời người nào mới tốt, chỉ có thể đi về hỏi mẹ.
Chuyện xưa kể được một nửa, mắc kẹt ở đoạn Tiểu Mã bị chặn đường, Nguyên Cửu đưa ra nghi vấn:
“Sao Tiểu Mã ngốc như thế, sông nhỏ sợ cái gì, trực tiếp bay qua là xong.”
Hai đứa trẻ ở dưới nước cũng cảm thấy Tiểu Mã kỳ lạ, bởi vì chúng nó căn bản không sợ nước.
Hứa Thu lập tức hỏi Nguyên Cửu: “Nếu như để em lạc ở trong biển rộng, em cảm thấy mình sẽ thế nào?”
Nguyên Cửu không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là sẽ chết ạ.”
“Đúng vậy, Tiểu Mã, con chuột nhỏ và trâu già giống như các em, đều là động vật sống ở lục địa, không thể sống ở trong nước đương nhiên là sẽ bị chết đuối.”
Giáo dục an toàn vô cùng quan trọng, chuyện này cần phải nhấn mạnh nhiều lần:
“Đợi các em đi ra ngoài, đến chỗ có hồ nước, chỗ có hải dương, ngoại trừ Châu Nương và Do Vũ ra, đều phải chú ý an toàn không thể tùy tiện nghịch nước.”
Hứa Thu nói chuyện xưa về con chuột nhỏ và con trâu già được nửa, Tiểu Mã bị con chuột nhỏ và con trâu quấy nhiễu lại trở về tìm mẹ.
Đám trẻ nhìn về phía bé Hồ Ly, cô bé là người duy nhất có mẹ.
Bé Hồ Ly vỗ ngực nhỏ của mình nói: “Nhìn tôi làm gì, tôi sẽ không vô dụng như Tiểu Mã, tôi nhảy một cái là qua được ngay.”
Kim Tinh Tinh nghe thấy thế thì buồn cười, nhưng mà ngay sau đó chua xót.
Tiểu Mã sẽ tìm mẹ là vì nó sống cùng với mẹ từ nhỏ, gặp khó khăn sẽ ỷ lại vào người lớn, mà bé Hồ Ly sống một mình lẻ loi hiu quạnh, chỉ có thể bị ép trưởng thành.
Hứa Thu nói xong với đám trẻ, tiếp tục kể chuyện xưa: “Chuyện kể về Tiểu Mã, các em hiểu được đạo lý gì?”
Đám trẻ có vẻ đăm chiêu.
Do Vũ dẫn đầu mở miệng: “Nước sâu nước cạn, cần tự mình đi cảm thụ, không thể đều nghe lời người khác.”
Hứa Thu gật đầu: “Nói rất đúng, cho dù là cô hay cô Kim của các em, lời nói của người lớn chưa chắc đều đúng cả, làm cũng chưa chắc đều là đúng, con người nhất định phải có lòng nghi ngờ.”
Hứa Thu hi vọng đám trẻ nhu thuận nghe lời, nhưng không hi vọng bọn họ biến thành người máy chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
“Còn có bạn học khác có ý nghĩ gì?”
“Em biết em biết, khác biệt chủng tộc, giống như em chắc chắn sẽ không vô dụng như Tiểu Mã.”
Chuyện này xảy ra như vậy đều do Tiểu Mã quá ngu ngốc, đổi thành đứa bé thông minh như nó, căn bản sẽ không do dự nhiều như thế.
Những lời này là Nguyên Cửu nói.
Hứa Thu: “Những lời này nói không đúng!”
Cô sai rồi, đám trẻ căn bản không biến thành người máy, cả đám chúng nó vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy những người khác giống như là tên ngốc.
Đám trẻ không nên học tiết giáo dục trẻ em gì đó, nên học tiết về tư tưởng và đạo đức mới đúng.
…
Vào ban đêm, Hứa Thu nhận được nhắc nhở.
[Nhiệm vụ xây dựng ký túc xá đã hoàn thành, khen thưởng nhiệm vụ là một bộ ngôi sao hải dương.]
Hứa Thu mở khen thưởng, phát hiện đây là bộ đồ nội thất.
Phong cách của thứ này được thiết kế dựa theo phong cách đèn bàn nhỏ Do Vũ làm cho Hứa Thu, cả căn phòng trang trí và màu trắng đều rất xảo diệu.
Trong trường hợp sử dụng bộ đồ nội thất, căn phòng do Hứa Thu chọn có thể thay đổi chỉ trong một giây.
Sàn nhà, trần nhà, giấy lót tường đều biến thành hải dương xinh đẹp.
Bộ đồ còn có 5% hiệu quả tĩnh tâm, ngủ ở trong hoàn cảnh như thế Hứa Thu có thể có được giấc ngủ chất lượng tốt hơn.
Bộ nội thất mới cũng đồng nghĩa với việc hệ thống đã mở thêm nhiều sản phẩm kiểu như thế.
Ngoại trừ bộ ngôi sao hải dương được tặng, còn có hoa anh đào bay lượn, người máy tổng động viên, nhà búp bê, sân sau của mèo, trường học thanh xuân, núi băng cánh đồng tuyết, rừng rậm hắc ám…
Tất cả đều phải mấy trăm hơn một ngàn thậm chí trên vạn kim tệ, thứ đắt nhất là một bộ, cũng chính là sân sau của mèo, thậm chí đạt tới 10 vạn kim.