Chương 142: Có lẽ Thanh Sa liên quan tới thần
Được rồi, tuy trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nhưng mà với tình hình hiện giờ bọn họ không có biện pháp khác.
Dù sao nguyền rủa này trong vòng mấy năm đều không có quá nhiều ảnh hưởng, nếu thật sự có thể thuận lợi đạt thành khoản giao dịch này, bọn họ nhận được phần trăm hơn xa công việc trước đây nhiều.
Trọng lượng cuộc sống đè cong eo hai người làm công.
Mới đầu thái độ của Quỳnh kém nhất lúc này lại lựa chọn cúi đầu trước tiên: “Chúng tôi sẽ cố gắng đạt thành điều kiện cô nói, cũng hi vọng cô có thể thực hiện ước định trên hợp đồng.”
Dù sao ở giữa hai bên, trên thực tế hai bọn họ ở thế yếu, nhỡ đâu Hứa Thu chơi lưu manh không làm người, trên thực tế hai bọn họ cũng không có biện pháp nào.
Loại nguyền rủa kỳ lạ này phát tác, cho dù lên án Thanh Sa mưu sát cũng không thể.
Khoan hãy nói tinh cầu khác biệt, có pháp luật khác biệt, trước mắt hành tinh nhỏ này do Hứa Thu định đoạt, cô hoàn toàn có thể miễn tất cả tội lỗi của Thanh Sa.
Cho dù thật sự phải nháo đến tòa án các hành tinh thẩm phán, Thanh Sa vì còn quá ít tuổi, cũng không cần trả giá bất cứ thứ gì.
“Mời sáng ngày mai khuân vác hàng hóa liên quan.”
Bởi vì lưỡi hái Tử Thần treo trên đỉnh đầu bọn họ, hai người kia không ở lại nhà trẻ quá lâu.
Tốn mấy ngày dưới sự giúp đỡ của đám trợ thủ nhỏ người máy, bọn họ vận chuyển một số tài nguyên trân quý trên hành tinh nhỏ này lên phi thuyền.
Phi thuyền của bọn họ giống như sao băng nhanh chóng biến mất trên không hành tinh hoang.
Hứa Thu lật cuốn sổ nhỏ ghi chép về đám trẻ, ghi chú năng lực của Thanh Sa: Nguyền rủa.
Ở trong nhận thức của Hứa Thu, chỉ có xác ướp ngủ say nhiều năm giữa Kim Tự Tháp mới có loại năng lực đặc biệt này.
Nhưng mà con rắn xanh nhỏ hoàn toàn không biết gì cả về quá khứ của mình, Thanh Sa luôn thành thật trước mặt cô, cho nên sẽ không vì khiến Hứa Thu vui vẻ mà bịa đặt chuyện căn bản không tồn tại.
“Có lẽ Thanh Sa liên quan tới thần.”
Vào ban đêm, Hứa Thu ghi một câu như vậy trên cuốn ghi chép nhỏ của mình.
Cô cười tự giễu, là một giáo viên mỗi ngày đều treo đạo lý khoa học bên miệng, sao càng ngày càng mê tín như vậy.
Có lẽ đúng với câu nói kia, phía cuối khoa học là thần học.
Triết học là một môn học không thể nghĩ kỹ càng, Hứa Thu nhanh chóng lắc đầu, mạnh mẽ cắt đứt những suy nghĩ không ngừng kéo dài.
Cho dù quá khứ thế nào, tương lai sẽ ra sao, cô cần phóng tầm mắt vào hiện tại, nắm lấy lập tức.
Ngoại trừ buổi sáng mỗi ngày tỉnh lại ở ký túc xá mới, cuộc sống ở nhà trẻ dường như cũng không xảy ra thay đổi quá lớn.
Ăn cơm, đi học, làm đồ chơi, ngủ, chơi đùa, cuộc sống của đám trẻ vô cùng bình đạm còn ấm áp.
Dưới nuôi nấng tỉ mỉ của Hứa Thu, gương mặt của đám trẻ đẫy đà hơn một chút.
“Đến thời gian xem Cáp Cáp Thái Lang rồi.”
Phòng tiếp khách được Hứa Thu làm cải tạo, cô làm một rạp chiếu phim gia đình.
Một mặt tường phòng tiếp khách đảm nhận màn ảnh, đám trẻ có thể cùng nhau xem phim điện ảnh.
So với những kịch bản như anh yêu em, em yêu anh, bọn họ càng thích phim hoạt hình lấy đám trẻ làm vai chính.
Bởi vì thường ngày phải học tập, đám trẻ chỉ được phép xem manga anime một tiếng sau giờ cơm tối, vào ngày nghỉ giữa trưa và buổi tối đều có thể xem, mỗi ngày có thể xem nhiều nhất bốn tiếng.
Cáp Cáp Thái Lang là bộ manga anime đang hot hiện nay, được đám trẻ yêu thích.
Chuyện xưa xảy ra trên thảo nguyên xanh mượt, nhân vật chính là Cáp Cáp Thái Lang, là một con sói nhỏ ăn chay, thông minh còn dũng cảm, tâm địa thiện lương.
Nhưng mà Cáp Cáp Thái Lang vì trong lòng thiện lương yếu đuối không phù hợp với bề ngoài, thường xuyên bị người ta hiểu lầm.
Mỗi lần Mộc Chức nhìn thấy tình tiết này, đều không nhịn được chảy nước mắt, cô bé cảm thấy mình như hóa thân thành Cáp Cáp Thái Lang bị người ta hiểu lầm oan uổng kia.
Quá ấm ức, quá thảm!
Nguyên Cửu thì sao, thì đứng về phía đồng bọn nhỏ của Cáp Cáp Thái Lang, một con chim trắng nhỏ rất xinh đẹp.
Mỗi lần con chim nhỏ kia đi ra, Nguyên Cửu sẽ đặc biệt yên tĩnh, tiếng hít thở đều không nhịn được nhẹ hơn.
Những bộ manga anime này là hàng ngày, và các câu chuyện ngắn nói chung không có mối liên hệ nào, các nhân vật chính trong truyện đã trải qua nhiều kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, nhưng chưa lớn lên chút nào.