Chương 143: Giảm béo
Ở điểm này, đám trẻ không hâm mộ người trong phim chút nào, chúng nó đang chậm rãi lớn lên mỗi ngày, sớm muộn gì cũng có ngày biến thành người lớn lợi hại!
Hôm nay vừa vặn đến phiên ngoại của Cáp Cáp Thái Lang.
Nhật ký giảm béo của Cáp Cáp Thái Lang.
Khi xem phim toàn bộ mọi người đều ở đây, ha ha ha ha ha ha, sau khi xem xong, chúng nó suy nghĩ ra không đúng.
Đám trẻ lông xù xù véo bụng nhỏ của mình, bọn họ cứ tiếp tục như vậy sẽ trở nên đáng sợ giống như Cáp Cáp Thái Lang trước khi giảm béo.
Bạch Táp thoạt nhìn không khác trước kia là mấy, cũng rơi vào trong suy tư.
Bởi vì vào ngày hôm nay, khi nó luồn qua một khe hở vậy mà bị kẹt rồi.
Trước đây cậu bé chỉ mập giả, đều là lông tơ xù lên, dáng vẻ hiện giờ đều là thịt thật!
Bạch Táp rơi vào trong buồn rầu, cậu bé cảm thấy mình đi đường đều không còn uyển chuyển nhẹ nhàng như trước đây nữa.
Đám trẻ dán sát vào nhau nói chuyện, thì thầm ấp ủ vạch ra kế hoạch: Kế hoạch đám trẻ cùng nhau giảm béo!
Muốn giảm béo thì 6 chữ, quản được miệng bước chân ra.
Đối với đám trẻ mà nói, bảo bọn họ quản miệng khó khăn thật sự hơi lớn.
Một phương diện là vì lúc trước mọi người thật sự đói quá thảm, đụng phải đồ ăn ngon, bọn họ sẽ không nhịn được ăn nhiều thêm mấy miếng.
Một phương diện khác là vì, hiệu trưởng động một tí là làm đồ ăn ngon, sau đó những món ăn ngon này đều là định lượng.
Có đôi khi muốn ăn thì phải rất lâu sau mới có thể ăn một lần, nếu lần này bọn họ ăn ít một chút, thì cảm thấy mình sẽ lỗ nặng.
Dù sao không phải tất cả đám trẻ đều muốn giảm béo, hoa giống như Hoa Lan, cậu bé hi vọng mình có thể thô to một chút.
Dây đằng cũng không cần chạy trốn nhanh, nhìn xem bụi cây trúc còn có cây ăn quả, đều ngoan ngoãn cắm trên mặt đất, nửa bước đều không dịch một chút.
“Nếu các cậu không ăn mà nói, đều để lại cho tớ ăn đi.”
Tuy không tham dự giảm béo, nhưng Hoa Lan vẫn muốn tới tham gia náo nhiệt.
Mộc Chức không cao lắm cũng nói: “Tớ cảm thấy béo một chút cũng tốt, dù sao tớ đi sắn đều là dệt lưới.”
Chủng tộc của cô bé như vậy, đi săn chỉ cần một tấm lưới to, sau đó ôm cây đợi thỏ đợi con mồi bị quấn lấy, bọn họ lại có cơm ăn.
Người khởi xướng giảm béo, Nguyên Cửu vểnh bụng tròn vo nói:
“Vậy lưới của cậu, tơ nhện mỏng như thế, nếu cậu quá béo sẽ không chịu nổi sức nặng của cậu rơi xuống… Chậc chậc chậc.”
Mộc Chức tưởng tượng tới hình ảnh đó thì kinh hãi, cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
“Tớ sẽ không rơi xuống, tớ to hơn thì có thể phun ra sợi tơ càng rắn chắc hơn, dệt ra lưới càng rắn chắc!”
Những con nhện to cũng không vì to hơn, mà rơi xuống dưới.
“Vậy tơ nhện của cậu rõ như thế, có con mồi nào sẽ rơi vào trong lưới của cậu.”
Mộc Chức vẫn không phục, nhưng chỉ trong nháy mắt cô bé lén suy nghĩ trong lòng, đến lúc ăn cơm cô bé sẽ ăn ít hai miếng.
Kết quả kế hoạch giảm béo của đám trẻ mới sắp xếp xong, Hứa Thu lập tức nói: “Hôm nay thời tiết chuyển lạnh, chúng ta ăn lẩu nhé?”
“Ăn lẩu ăn lẩu!”
Hứa Thu cố ý bồi dưỡng năng lực tự lao động của mọi người, nguyên liệu ăn lẩu lần này là đám trẻ giúp rửa sạch.
“Nấm kim châm này để Mộc Chức xé đi, xé nhỏ một chút.”
Trên tay đám trẻ đều đeo bao tay định chế, xưởng chế tác đóng dấu ra sản phẩm đặc biệt, siêu mỏng dán sát vào da, đảm bảo độ an toàn của thực phẩm đồng thời sẽ không ảnh hưởng tới mức độ linh hoạt của mọi người.
“Châu Nương, em rửa sạch sò biển đi.”
Tuy Châu Nương là đứa bé lớn lên ở vỏ trai, nhưng mà khi ăn những đồ ăn có bề ngoài tương tự với mình đều không có một chút gánh nặng tâm lý.
Dù sao cá lớn nuốt cá bé, diều hâu ăn gà nhỏ, trai tinh ăn sò biển, hoàn toàn không phải tật xấu!
“Nguyên Cửu, em phụ trách cắt đuôi ốc nước ngọt này.”
Ốc nước ngọt là đám Đường Nạp Đức mang đến, đặc sản ở hành tinh kim cương, đầu rất to, không khác gì ốc đồng lắm, thịt chắc hơn nữa hương vị tươi ngon.
Trên đường đi dùng nước trong nuôi mấy ngày, ốc nước ngọt đã phun sạch cát trong cơ thể.
Nhưng mà vỏ ốc vô cùng cứng rắn, Hứa Thu lập tức giao cho Nguyên Cửu, còn có trợ thủ nhỏ người máy ở bên cạnh.
Phân lượng ốc nước ngọt rất nhiều, Hứa Thu chia làm hai thùng, một thùng cho người máy, một thùng cho Nguyên Cửu.
Người máy cắt với tốc độ không bình thường, nhưng tốc độ của Nguyên Cửu cũng không kém chút nào.
“Phi vũ!”