Chương 150: Hiệu trưởng, cậu ấy chơi bẩn
Hứa Thu chưa từng thu hoạch, không biết sản lượng cụ thể của hạt giống này.
Tuy lá cây khoai lang đỏ nối nhau, nhưng mà khoai lang đó trưởng thành thành dáng vẻ gì trong đất, không ai biết.
Hứa Thu và đám trẻ đứng ở vị trí khác nhau, mà trợ thủ nhỏ người máy đứng bên cạnh, mỗi bên bày một cái sọt siêu to.
Sọt là dùng trúc bện thành, cao cỡ eo Hứa Thu, có thể chứa mấy trăm cân.
Trọng tài người máy thổi còi: “Vòng thi đầu tiên, chính thức bắt đầu.”
Từ rút thăm sắp xếp mà nói, Hứa Thu đội lam, có ưu thế hơn Kim Tinh Tinh đội đỏ rất nhiều, dù sao đám trẻ tương đối hoạt bát, thực lực cũng rất mạnh.
Kết quả tiếng còi mới vang lên, tuyển thủ Hoa Lan lập tức lấy tốc độ khiến người ta cảm thán, vô số dây đằng chui vào trong đất, chỉ mấy giây đã thu hoạch xong khoai lang đỏ ở một mảnh đất.
Khoai lang đỏ rất to, mang theo bùn đất bay hết ra, khiến bụi đất đầy trời!
Mọi người chỉ có hai tay, chỉ có Mộc Chức là có sáu tay, nhưng tay của cô bé rất nhỏ, sáu tay chỉ bằng hai tay của người khác, mà lần này Hoa Lan dùng dây đằng không thể đếm hết.
“Hiệu trưởng, cậu ấy chơi bẩn!”
Đám trẻ trợn mắt há miệng, mãnh liệt yêu cầu tuyển thủ Hoa Lan rút lui!
…
Suy nghĩ tới năng lực của đám trẻ, Hứa Thu đã đè ép thời gian vòng 1 tới 5 phút, nhưng dựa theo cách chơi như vậy của Hoa Lan, 5 phút cũng đủ cho nó xới tung khoai lang đỏ ở 8 mảnh đất.
Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng năng lực quá mức nghịch thiên, hoàn toàn phá hủy cân bằng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tính thú vị của thi đấu.
Hứa Thu ra hiệu bằng tay tạm dừng với đám trợ thủ nhỏ người máy đảm nhiệm trọng tài, người máy lập tức thổi còi, cưỡng ép cắt ngang thi đấu.
“Tớ cảm thấy như vậy thật quá đáng, Hoa Lan có nhiều dây dằng như vậy, mọi người chỉ có hai tay, mình cậu ấy đã bằng tất cả chúng ta.”
“Nhưng mà chuyện này không thể trách tôi được.”
Hoa Lan ấm ức, tuy nó có nhiều dây đằng, nhưng phải khống chế dây đằng cùng làm việc là một chuyện tương đối khó khăn.
Nhưng mà tìm được dây của khoai lang đỏ, sau đó kéo chúng nó ra trước, như vậy không cần phải vắt óc suy nghĩ đào thế nào, cậu bé mới có thể làm vừa nhanh vừa tốt.
Hiện giờ đám trẻ cùng tiểu đội của Hoa Lan kịp phản ứng, cũng mở miệng nói thay Hoa Lan.
“Trước khi thi đấu chỉ nói không thể chơi bẩn hại người khác, chưa nói không thể dùng năng lực của mình. Hơn nữa Hoa Lan làm như vậy cũng không xem như năng lực đặc biệt của cậu ấy.”
“Không phải là các cậu cảm thấy mình sẽ thua, mới bảo Hoa Lan rút lui đấy chứ? Nguyện đánh cược thì phải nguyện chịu thua chứ.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Thu phát hiện, con dơi nhỏ cũng là dạng nhanh mồm dẻo miệng.
So với lúc cô mới tới nhà trẻ, đám trẻ đều hoạt bát hướng ngoại hơn nhiều.
Bởi vì bọn họ học tiết ngữ văn, học được càng nhiều từ ngữ hơn, có đôi khi nói chuyện hết bộ này tới bộ khác, cái miệng nhỏ còn giỏi nói hơn Hứa Thu.
Nhưng đứa bé khác cũng có lý do của mình:
“Nhưng mà dựa theo tốc độ này của cậu ấy, thi đấu kế tiếp của chúng ta phải làm sao bây giờ? Hơn nữa ba hoạt động thi đấu đều một mình cậu ấy lấy, như vậy sao được?”
Bọn họ chuẩn bị cả sáng tới đào khoai lang đỏ, kết quả hiện giờ thời gian ngắn lại, đây là chuyện khiến đám trẻ không vui.
Sao có thể vì một người vui vẻ hi sinh thể nghiệm của những người khác?
“Vậy cũng không nên vì những người khác, hi sinh em được!”
Bình thường Hứa Thu không giảng đống đạo lý trống rỗng, chuyện này khiến đám trẻ khi đối mặt với đống chuyện khiến mình không thoải mái, vô cùng dũng cảm đứng ra nói không.
“Hoa Lan nói rất đúng, thể nghiệm của một người và thể nghiệm của mọi người đều vô cùng quan trọng, ở trong loại chuyện này, chúng ta không thể lấy nhiều bắt nạt ít.”
Có lúc vì sự phát triển của phần lớn mọi người, hi sinh ích lợi của một phần nhỏ, đây là đại cục bị buộc đến bất đắc dĩ.
Nhưng đối với Hứa Thu mà nói, mỗi một đứa bé trong nhà trẻ đều vô cùng quan trọng.
Trong lòng Hứa Thu khó tránh khỏi thiên vị lông xù hơn, nhưng mà cho tới nay, cô đều cố gắng rút tình cảm cá nhân của mình ở giữa, bình đẳng đối đãi với mỗi một đứa bé.