Chương 151: Thi đấu
“Như vậy đi.”
“Bên này tôi có hai phương án.”
Hứa Thu nói:
“Thi đấu nên có quy củ của thi đấu, lúc trước là cô không suy nghĩ thật hẳn hoi, không suy xét tới tình huống này. Chúng ta nên định quy tắc rõ ràng một chút, ví dụ như tuyển thủ dự thi chỉ có thể dùng hai tay hoặc hai dây đằng.”
Hoa Lan lộ ra biểu cảm ấm ức.
Hứa Thu nói tiếp: “Còn có phương án thứ hai, cô và Hoa Lan đều rời khỏi cuộc thi này, như vậy hai bên đều là 5 người.”
Hoa Lan rời khỏi thi đấu không đại biểu cậu bé không tham dự, ở giữa hoạt động.
“Hoa Lan, tôi có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, cũng tương đối gian khổ giao cho em.”
Hứa Thu dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói:
“Bởi vì em quá mức ưu tú, cho nên trận thi đấu này cô cảm thấy em nên đảm nhiệm trọng tài mà không phải đảm nhiệm người dự thi, em cảm thấy thế nào?”
Cô nói:
“Còn có một chức vị trống vô cùng quan trọng, cô cảm thấy không có ai thích hợp hơn em, chính là người trao giải. Người trao giải phải tránh bị tình nghi, không thể trao giải cho mình.”
Đây gọi là vì quá mức ưu tú, chỉ có thể đứng trên đài trao giải trao giải cho người khác.
Hoa Lan được khen như vậy vặn vẹo dây đằng, hiệu trưởng đều đã nói như thế, cậu bé còn có thể nói gì.
“Em sẽ chủ động lựa chọn rút lui.”
Không phải vì đám trẻ khác trong nhà trẻ, là vì hiệu trưởng nói chuyện quá dễ nghe.
Nó là một cái cây ghê gớm, một cái cây dũng cảm phụng hiến.
Nhưng mà phương án Hứa Thu đưa ra cũng khiến một số đứa trẻ kháng nghị, đặc biệt là đội màu lam.
Bé Hồ Ly tức giận bất bình: “Như vậy cũng không công bằng, vì sao hiệu trưởng không thể dự thi!”
Đám trẻ vất vả lắm mới rút thăm được vào tổ của Hứa Thu, tỏ vẻ không vui lắm.
Đội của hai bọn họ chia làm một người lớn năm đứa nhỏ, đã phân chia chỉnh tề.
Hiện giờ Hứa Thu rời đi, bên đội ngũ khác còn có người lớn là Kim Tinh Tinh.
Tuy Kim Tinh Tinh là mẹ của bé Hồ Ly, nhưng mà thi đấu không nói tới tình mẹ con.
“Đúng vậy.”
Lúc này Bạch Táp đều gật đầu khen ngợi.
Thái độ của Hứa Thu rất kiên quyết:
“Trọng tài cũng là cương vị rất quan trọng, mọi người đều phải tham gia thi đấu, luôn phải có một số người đi gánh vác chuyện mọi người không muốn gánh vác.”
Đây chính là trách nhiệm, người nào cũng không muốn làm con cá mặn, mỗi ngày nằm ở đó, có người khác làm đồ ăn cho, mặc cho, mình chỉ cần há miệng đợi người khác đút là được.
Nhưng mà công việc vất vả luôn cần người khác đi làm.
Đám trẻ ở nhà trẻ vốn không thuộc nghĩa vụ của Hứa Thu, chỉ cần cho bọn họ chút đồ ăn đút miếng nước, không cần làm đống chuyện dư thừa này, cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng mà Hứa Thu vẫn làm nhiều “công việc nghiệp dư” như vậy đều không chiếm được báo đáp, còn kiên trì làm những chuyện này.
“Chuyện này là cô tự mình lựa chọn, cũng hi vọng mọi người có thể tôn trọng lựa chọn của cô.”
Được rồi, hiệu trưởng đều đã nói như thế, đương nhiên đám trẻ không có ý kiến khác.
Tạm thời điều chỉnh lại xong, Hứa Thu đi tới một bên gọi Bạch Táp lại trước: “Quyền chỉ huy của đội trưởng đội lam, bây giờ cô giao nó cho em, em có thể làm tốt đúng không?”
Hứa Thu nói:
“Cô cảm thấy đội của chúng ta, mỗi người đều rất ưu tú, sẽ không rời cô ra là trở nên không có đầu óc, lập tức đầu hàng nhận thua, làm người nhát gan trốn tránh.”
“Chúng em không phải là người nhát gan!”
“Cô biết các em không phải, nhưng người khác không biết, có đôi khi kết quả càng quan trọng hơn quá trình, bởi vì mọi người chỉ coi trọng kết quả.”
Trong thi đấu, cho dù trong quá trình bạn cố gắng cỡ nào, không thắng chính là không thắng, Hứa Thu không trốn tránh, không giảo biện.
Là động vật họ mèo, thực ra Bạch Táp không muốn gánh trách nhiệm này chút nào, cậu bé cũng không thích gánh trách nhiệm.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt vô cùng thành khẩn của Hứa Thu, cậu bé giống như không chịu khống chế của mình, nghiêm túc gật đầu.
Cậu bé sẽ làm tốt nhiệm vụ chỉ huy, sẽ không khiến Hứa Thu thất vọng.