Chương 155: Tự dát vàng lên mặt mình
Trứng ốp hành sau đó tưới thêm một tầng thịt băm dầu mè, hồng hồng, trắng trắng, xanh xanh, lại dùng đũa nhẹ nhàng đẩy trứng ốp đã nấu chín ra, lộ ra lòng đỏ trứng ánh vàng rực rỡ bên trong, ăn bát mì này vào cả người sẽ thoải mái hơn.
Ăn xong bát mì, Hứa Thu lại lấy một cái bình nhỏ ra, khi mở bình nhỏ này ra cô cúi đầu, dùng mũi cố gắng ngửi một lát xong, sau đó ngửi được mùi hơi chua quen thuộc.
Cô dùng thìa xúc một miếng màu trắng như đậu hũ, gương mặt giãn ra, thành công!
Hứa Thu thích sữa chua!
Vị của sữa chua tương đối giống tào phớ nhưng tào phớ đều là ngọt, sữa chua có chút chua chua ngọt ngọt, còn đặc hơn.
Nhưng thực phẩm lên men rất dễ hỏng, cũng may cô làm thành công.
Ôm vại sữa chua nhỏ này, Hứa Thu tính toán đợi trong văn phòng trước, kết quả hệ thống nói với cô.
[Có người ở bên ngoài cửa phòng của cô phá hỏng cửa của cô!]
Ai, ai hư như thế?
Hứa Thu dẫn theo mấy người máy thở hổn hển đi tới, sau đó nhìn thấy một giáo viên khác của nhà trẻ, đang dùng sức gõ cửa phòng cô.
Đương nhiên là cửa phòng của Hứa Thu dùng nguyên liệu tốt, nhưng tốt tới mấy bị gõ như thế cũng dễ dàng hư hỏng.
“Làm sao vậy, đây là?”
Kim Tinh Tinh vẫn còn đang kêu: “Hiệu trưởng hiệu trưởng cô tỉnh chưa? Đã xảy ra chuyện!”
Nghe thấy giọng nói quay đầu lại nhìn, cô ta lập tức chạy tới nắm lấy cánh tay của Hứa Thu, vẻ mặt nôn nóng nói:
“Vắng mặt, Bạch Táp, còn có Lị Lị nhà tôi, đều không thấy!”
Trong lòng Hứa Thu cảm thấy thấp thỏm.
“Hỏi đứa trẻ khác chưa, có phải chúng nó đi vệ sinh hay không?”
“Đã hỏi, bọn nó nói không biết! Khi sáng Lị Lị còn ở đó!”
Kim Tinh Tinh vừa sốt ruột vừa tức, cô ta tức là sao mình không cẩn thận một chút, buổi sáng Lị Lị còn ở đó, kết quả khi học tiết sáng thì người đột nhiên không thấy.
Một đứa bé to như vậy, sao có thể nói biến mất là biến mất dưới mí mắt cô ta, rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là…
Đoạn sau… Kim Tinh Tinh không dám nghĩ, cảm xúc mặt trái tràn ngập trong đầu cô ta, khiến bộ óc tính là thông minh của cô ta biến thành đống hồ nhão.
Là người mẹ không thể ở bên cạnh con mình nhiều năm, nếu lại đột nhiên mất đi đứa con của mình lần nữa, cô ta chắc chắn sẽ không chịu nổi kết quả như vậy.
“Tôi đã tìm trong nhà vệ sinh, căn bản không có người… Ô ô ô…”
Một người lớn không quan tâm tới thể diện, vậy mà cứ khóc to như vậy.
Biểu hiện của cô ta không trấn định như thế, không có cách nào gánh vác mọi chuyện, đương nhiên Hứa Thu phải cưỡng ép mình trấn tĩnh lại.
Nếu không cả đám như vậy, chẳng phải sẽ giống như ruồi bọ không đầu.
Hứa Thu nhanh chóng kịp phản ứng:
“Đừng gấp, trên người đám trẻ có vòng cổ, sẽ không tùy tiện ra khỏi nhà trẻ này, chắc chắn còn ở nhà trẻ, chúng ta đi tìm một lát trước. Nhà trẻ chỉ rộng như vậy chắc chắn có thể tìm được, nhỡ đâu là ngoài ý muốn gì đó chạy ra ngoài, tôi sẽ phái người máy đi ra ngoài tìm.”
Hứa Thu đặt bình trên tay mình xuống, xoa tay lao ra ngoài.
008 nhắc nhở cô: [Nhà trẻ có camera].
Đương nhiên Kim Tinh Tinh không có quyền hạn xem camera, cho nên cô ta gấp thành kiến bò trên chảo nóng.
Hứa Thu đến phòng học trước, tránh cho hai đứa bé biến mất đột nhiên trở về, đứa bé khác lại không thấy.
“Mọi người ở yên trong phòng học trước, không được đi đâu, có nghe thấy không?”
Đứa trẻ khác nghiêm túc trả lời: “Vâng ạ.”
“Khi sáng các em thấy chúng nó đúng không?”
Hứa Thu nhìn về phía Nguyên Cửu, hai đứa bé biến mất đều ở cùng Nguyên Cửu.
“Tối qua bọn họ có chỗ nào khác thường hay không?”
Nguyên Cửu lắc đầu: “Không có ạ, tối qua em ngủ đến tận sáng.”
Hứa Thu hỏi tiếp: “Vậy sáng hôm nay thì sao?”
“Sáng hôm nay tỉnh dậy thật sự bình thường như mọi ngày, mọi người đều thấy được. Vẫn là cô Kim đột nhiên nói hai bọn họ không thấy, chúng em mới phát hiện.”
Nguyên Cửu nói: “Bởi vì mọi người đi học vô cùng nghiêm túc, không làm việc riêng.”
Hứa Thu nghe con vẹt nói lập tức biết nó đang tự dát vàng lên mặt mình, đương nhiên từ phương diện nào đó mà nói, những lời con vẹt nhỏ nói cũng là thật.