Chương 158: Thứ này đều do chính phủ nắm giữ trong tay
Thứ như răng này, hàng chính hãng chắc chắn tốt hơn hàng ngoại.
Nhưng mà Hứa Thu không phải bác sĩ chuyên nghiệp, trong chuyện này không thể đưa ra kiến nghị chuyên nghiệp.
Cho dù đám trẻ là vì nguyên nhân gì mà rụng răng, bọn họ bị thương, Hứa Thu rất muốn kiểm tra cho đám trẻ một chút.
Nhưng mà ở chỗ của cô, muốn mời bác sĩ tới căn bản không quá hiện thực.
Hứa Thu đột nhiên nhớ tới công nghệ cao thời đại này, cô đi sang một bên dùng mạng ngôi sao liên lạc với Đường Nạp Đức.
“Đường Nạp Đức, bên các anh có thể mang khoang trị liệu tới đây không?”
Anh ta lắc đầu: “Không được, thứ này đều do chính phủ nắm giữ trong tay.”
Chỗ bọn họ cũng không phải nơi to gì, bởi vì là tinh cầu bị đoạt tài nguyên, một số thứ vô cùng quan trọng đều do chính phủ khống chế trong tay.
Cho dù có thể nghĩ cách làm ra một máy móc quá hạn, khi cất cánh hàng hóa này cũng có khả năng sẽ bị giam giữ.
Bọn họ mạo hiểm nguy hiểm lớn như thế, nếu như bị nhốt lại mất nhiều hơn được.
“Là bên đó có người bị thương à, để tôi tìm bác sĩ tới khám cho bọn họ?”
“Không cần người đó tới đây!”
Đám trẻ rất thính tai, nghe thấy giọng nói này có vẻ vô cùng bài xích.
Gương mặt xù lông của cô bé xuất hiện trên màn hình, dọa Đường Nạp Đức hoảng sợ.
Nhìn thấy Đường Nạp Đức lộ ra biểu cảm giật mình, Lị Lị lập tức dùng móng vuốt che miệng mình vào.
Bạch Táp giống như ông cụ non nói: “Nếu hiệu trưởng muốn giết chết bác sĩ mà nói, thì đừng để người ngoài tới đây.”
Đối diện với ánh mắt không tán đồng của Hứa Thu, Bạch Táp nói: “Mọi người đều rất bài xích với nhân loại, không cẩn thận sẽ mất khống chế.”
Cậu bé bổ sung thêm:
“Thực ra ở nơi này có lẽ có dụng cụ kiểm tra, hiệu trưởng cô tìm thử xem? Nếu là cô, mọi người sẽ không bài xích như vậy.”
Trong khoảng thời gian này quá vui sướng, cho nên cậu bé gần như sắp quên đi ống tiêm lạnh như băng, dụng cụ lạnh như băng lập lòe đỏ đỏ xanh xanh gì đó.
Những người đó nuôi nấng bọn họ rất cẩn thận, nhưng mà khi kiểm tra chưa bao giờ để ý tới ý kiến của đám trẻ.
Khi dụng cụ lạnh như băng tiến vào trong khoang miệng, luôn có loại cảm giác ghê tởm buồn nôn.
Chỉ nghĩ tới hình ảnh đó thôi, Bạch Táp đều cảm thấy muốn nôn.
Trong khoảng thời gian này cậu bé cũng học không ít tiết vệ sinh khỏe mạnh, biết bác sĩ cũng không phải người xấu gì, phần lớn bọn họ đều cứu người, là người rất tốt rất tốt.
Nhưng mà mỗi loại nghề nghiệp, đều có một số người xấu xa…
Cho dù thế nào, có khả năng bọn họ cần kiểm tra và trị liệu.
Bạch Táp kéo lực chú ý của mình về, kiến nghị Hứa Thu: “Thôi, không cần hiệu trưởng làm, dứt khoát để người máy làm là được. Chúng nó tương đối kháng đòn.”
Nếu là người máy thì chỉ cần chip không hỏng, thì có thể chữa trị rất nhanh, nhưng Hứa Thu thì khác, hiệu trưởng quá yếu ớt, không cẩn thận bị thương nặng thì không tốt.
Nói đến người máy, cuối cùng Hứa Thu cũng nhớ tới hệ thống.
“008, không phải là mi có thể rà quét cơ thể người sao, có thể kiểm tra xem chúng nó có khỏe mạnh hay không?”
Hệ thống hừ một tiếng.
[Lúc này ký chủ mới nhớ tới người ta, đúng là có việc 008, không có việc thì 800.]
“Tôi chỉ có hệ thống 008 mi, lấy đâu ra 800.”
[Là lạy 00.]
Miệng thì nói như thế, 008 lại kích phát nhiệm vụ mới.
[Nhiệm vụ chính 887, thành lập phòng khám sơ cấp.]
[Nhiệm vụ phụ: Bảo vệ hàm răng ngay từ khi còn nhỏ, làm kiểm tra hàm răng khỏe mạnh với các thành viên trong nhà trẻ một lần 0/10.]
“Phòng khám phải xây ở đâu?”
Cỏ bốn lá bay từ trên cổ Hứa Thu lên, đầu nhọn chỉ về phía ký túc xá của đám trẻ.
Hứa Thu đi qua theo chỉ dẫn của hệ thống, sau đó dừng trước một khu đất trống trải.
“Thành lập ở chỗ này ư?”
Hứa Thu còn tưởng phòng khám phải thành lập ở bên ngoài, xây cạnh ký túc xá của đám trẻ.
Phòng khám nhỏ không ngừng thăng cấp, còn có thể biến thành bệnh viện to.
Bác sĩ người sống không thể trông cậy vào, nhưng mà bác sĩ người máy có thể trông cậy được.
[Ai nói phải xây dựng phòng khám mới, cô không nghe Bạch Táp nói à, trước đây nơi này đã có.]
Cho nên phòng khám trực tiếp dùng thiết bị chữa trị cũ là được.
Hệ thống nói: [Cô cúi đầu.]
Hứa Thu cúi đầu, nhìn sàn nhà trên đất.
Đây là bản kim loại hoàn chỉnh, có vấn đề gì.
Bạch Táp nói: “Ở dưới nền đất.”
Đồ của viện nghiên cứu phải phong ấn thật cẩn thận, còn phải bảo mật, không thể xây trên nền đất mà phải đặt ở dưới nền đất.