Chương 159: Trời đất bao la, đi học quan trọng hơn.
Giọng của 008 vang lên cùng thời gian.
[Cửa, cô giẫm chân lên tấm này, là đi thông tới cửa ngầm!]
Nếu không phải đám trẻ đột nhiên rụng răng, kích phát cốt truyện thần bí, Hứa Thu cũng không biết nơi như nhà trẻ này, ngoại trừ 400 mét vuông trên đất còn có một tầng ngầm.
Khi Hứa Thu tìm biện pháp mở cửa, hai đứa bé cũng theo ra, từ sau khe cửa vươn cái đầu nhỏ xù lông nhìn cô.
Cô xua tay: “Hai em về phòng học trước, mọi người còn đang đợi ở trong phòng học đấy.”
Trời đất bao la, đi học quan trọng hơn.
Cho dù phòng khám lập tức hiện ra, hiện giờ cô cũng không thể làm kiểm tra cho đám trẻ nhanh như thế.
“Ồ… Vậy hiệu trưởng bọn em đi đây.”
Lị Lị kéo dài giọng, còn có chút tâm bất cam tình bất nguyện.
“Đi đi, không cần đi quá nhanh, cẩn thận té ngã.”
Nếu lại ngã gãy răng, thì không chỉ ảnh hưởng đến mỹ quan, còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống.
“Bọn em đi thật đây.”
“Lại không đi sẽ học xong tiết này.”
Hứa Thu đứng dậy đi về phía cửa, Lị Lị còn tưởng là Hứa Thu muốn tới bắt cô bé.
Đợi khi Hứa Thu đi tới cạnh cửa, cô bé đã vèo một cái chạy trốn không thấy bóng dáng.
Bạch Táp thì không nhanh không chậm, rõ ràng là ngày hôm qua chuyện hai người va chạm nhau đã mang tới bóng ma tâm lý nhất định cho cậu bé, đợi Lị Lị rời đi cậu bé mới dịch bước.
Nhưng mà tốc độ của mèo con không chậm hơn bé Hồ Ly, chỉ trong nháy mắt đã là một bóng trắng lướt qua bên cạnh Hứa Thu, sau đó biến mất ở cửa phòng học.
Hứa Thu cúi đầu nhìn lông tơ rơi trên đất, không nhịn được bật cười.
Cô nghĩ một lát về văn phòng trước, lấy một đôi bao tay ở dưới bàn ra, mặc áo mưa, còn có một cây thước dạy học bằng gỗ.
Uy lực của thước kim loại lớn hơn, nhưng nếu bị điện giật thì không được tốt lắm.
Nhà trẻ không có bác sĩ, cô không biết nhỡ đâu mình bị điện giật còn được cứu trợ hay không.
[Mong ký chủ tin tưởng bản lĩnh của hệ thống!]
Tốt xấu gì cũng ở bên Hứa Thu lâu như vậy, 008 nhìn động tác của Hứa Thu là biết được cô đang suy nghĩ gì.
Nếu có thể che chở Hứa Thu xuyên qua thời không, sao để ý nguy hiểm khác.
Hứa Thu cười tủm tỉm trấn an: “Giết gà đâu dùng dao mổ trâu, mi lợi hại như thế, đương nhiên năng lượng phải lưu trữ đối phó phiền phức lớn hơn nữa đúng không.”
Nhưng mà hệ thống cũng nhắc nhở cô, chỉ có mình cô còn chưa đủ, nhưng cũng không thể khiến đám trẻ mạo hiểm.
Hứa Thu vén tay áo lên nhìn đồng hồ, đồng hồ thạch anh xuyên thời gian này vẫn vận chuyển rất tốt.
Lúc trước khi cô biết mình ngủ một giấc tới ba ngàn năm xong, vốn tưởng rằng có thể bán chút đồ kiếm tiền.
Kết quả vì không có hộ khẩu, chỉ có thể giấu đồng hồ ở trong không gian của hệ thống, không dám để người khác phát hiện.
Tuy cuộc sống tài nguyên ở nhà trẻ tương đối đơn giản, không có hoạt động giải trí gì, nhưng cũng đủ an toàn.
Hứa Thu kéo lực chú ý từ hồi ức quá khứ của mình trở về, cô đến bên trong nhà trẻ, gần cọc nạp điện người máy.
Bởi vì không phải thời gian làm việc, đám người máy đều tự mình nạp điện.
Hứa Thu đi dạo một vòng quanh cọc nạp điện, chọn năm sáu người máy năng lượng trên 60%, bảo chúng nó tiến vào khu vực ký túc xá.
“Kế tiếp nên làm gì bây giờ, cửa này mở như thế nào, phải nâng sao?”
Tấm kim loại to như thế hình như ghim vào trong mặt đất, cũng không tìm thấy chỗ nào nâng lên, nâng đều không tìm được chỗ để nâng, chẳng lẽ phải dùng xẻng đào bùn đất xung quanh ra trước.
[Cửa có mật mã.]
Hệ thống nói: [Đang chữa trị thiết bị theo dõi, mong tiếp tục chờ đợi, chữa trị 10%, 20%... 80%, 90%, 100%, chữa trị xong, mời nhập mật mã.]
Khóa cửa này dùng vân tay và mật mã đôi mắt, nhưng mà có mật mã nguyên thủy là có thể tiến hành nhập vào.
Hứa Thu dựa theo yêu cầu của hệ thống tiến hành rà quét, sau đó kịp thời nhảy sang một bên.
Cửa kim loại nặng nề phát ra tiếng vang rầm rầm, có chút giống như cửa kéo bị đẩy mạnh sang hai bên, sau đó lộ ra một cánh cửa tối om.
Hứa Thu liếc nhìn, cửa vào đi xuống là bậc thang.
[Để người máy kiểm tra đo lường không khí ở tầng hầm ngầm trước.]