Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 161 - Chương 161. Hiệu Trưởng Lại Làm Ra Đồ Gì Mới Sao

Chương 161. Hiệu trưởng lại làm ra đồ gì mới sao Chương 161. Hiệu trưởng lại làm ra đồ gì mới sao

Chương 161: Hiệu trưởng lại làm ra đồ gì mới sao

“Cô Kim, ký túc xá của đám trẻ tạm thời phong bế toàn bộ, liên hoan sớm định ra cũng hủy bỏ.”

Hứa Thu nhìn cửa một lát, đám trẻ muốn tiến vào ký túc xá mới, thì đi từ cửa trước đi.

Trước khi phòng khám dưới mặt đất sửa chữa xong, cô cảm thấy không thể để đám trẻ thấy nơi này theo bản năng.

Kết quả vào ban đêm, đám trẻ nhìn thấy khu vực ký túc xá xuất hiện thêm một bức tường.

Từng tấm vải được dây thừng luồn qua nối lấy nhau, trông rực rỡ còn khá xinh đẹp.

Hứa Thu nhấn mạnh một lần:

“Trước mắt phía sau tường đang sửa chữa mọi người đừng đi vào quấy rầy các người máy làm việc, được không?”

“Vâng ạ!”

“Hiệu trưởng lại làm ra đồ gì mới sao?”

Kiến trúc mới của nhà trẻ đám trẻ đều siêu thích, cho dù là đình ăn cơm, ký túc xá học sinh mới tinh, hay là xưởng chế tác mới dựng ở phía sau.

Kiến trúc mới sẽ là gì đây, đôi mắt bọn họ sáng lấp lánh, tràn ngập chờ mong.

“Đúng vậy, là kiến trúc mới. Nhưng mà trước mắt còn đang sửa chữa. Được rồi, mọi người đi nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày nữa các em sẽ biết.”

Đợi đám trẻ rời đi xong, Kim Tinh Tinh gõ cửa phòng Hứa Thu.

“Hiệu trưởng, cô ở đây à?”

Hứa Thu mở cửa: “Làm sao vậy?”

Kim Tinh Tinh cười nói: “Tôi có mấy lời muốn tâm sự riêng với cô, có tiện để tôi vào không?”

“Đi ra ngoài nói đi. Tối hôm nay trăng rất đẹp, vừa vặn có thể ra ngoài tản bộ.”

Đương nhiên là Kim Tinh Tinh không có ý kiến: “Vậy cũng được.”

Hai bọn họ đi ra ngoài cửa, Kim Tinh Tinh dứt khoát hỏi: “Hiệu trưởng, hình như cô có tâm sự?”

Hứa Thu sờ mặt mình theo bản năng: “Rất rõ ràng sao?”

“Đương nhiên, hiệu trưởng cô rất dễ hiểu.”

Trên mặt mọi người thường đeo mặt nạ dày, cảm xúc đều che giấu rất tốt, nhưng mà Hứa Thu hỉ nộ ai nhạc đều treo ở trên mặt.

Cô luôn là người vui vẻ, cũng cố gắng không để lộ cảm xúc mặt trái của mình trong nhà trẻ.

Nhưng mà lúc này, cô thoạt nhìn có dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Vì chuyện này, buổi tối hôm nay đám trẻ đều biểu hiện rất ngoan.

Hứa Thu có chút ngượng ngùng: “Ồ, khiến mọi người lo lắng à.”

Kim Tinh Tinh là người lớn, cho nên không quan trọng lắm.

Hứa Thu nói: “Là như thế này, hôm nay phía sau ký túc xá đang tu sửa phòng khám mới.”

Phản ứng đầu tiên của Kim Tinh Tinh là: “Hả, vậy thì khá tốt, sau này bị thương nhỏ gì đó chúng tôi cũng không cần quá lo lắng.”

Hứa Thu thở dài nói: “Cô từng gặp đứa bé nào thích đến bệnh viện chưa?”

Cô đã rất ngoan, nhưng mà khi còn nhỏ vẫn có khái niệm không tốt đối với bệnh viện phòng khám.

Bởi vì bệnh viện có ý nghĩa tiêm thuốc mùi nước sát trùng khó ngửi, còn có tiếng bạn nhỏ khác rống to kêu to.

“Tuy có phòng khám, nhưng mà không có nhân viên y tế tương đương, cho nên công việc kiểm tra cho đám trẻ vẫn phải do hai chúng ta tới tiến hành.”

“À…” Giọng nói của Kim Tinh Tinh bắt đầu trở nên vi diệu, rõ ràng là trong đầu cô ta cũng hiện ra cảnh tượng bệnh viện trẻ em, tiếng kêu quỷ khóc sói gào.

“Hơn nữa lần này vì Lị Lị còn có Bạch Táp rụng răng, chủ yếu kiểm tra là nha khoa.”

Nếu Kim Tinh Tinh là hình thái hồ ly, lông tóc đã sớm xù lên.

Nha khoa!

Đáng sợ, nơi đáng sợ nhất trong bệnh viện, chính là nha khoa!

Cho dù cô ta đã thành người lớn, vẫn sợ hãi bác sĩ nha khoa.

Tiêm cũng không đáng sợ bằng nhổ răng, bác sĩ nha khoa là bác sĩ đáng sợ nhất trên thế giới, quả thực là sát thủ của đám trẻ!

Nghe thấy nha khoa, cô ta có xúc động muốn chạy đi.

Cho dù không phải nhổ răng, cô ta cũng không muốn đến nha khoa.

Kim Tinh Tinh giống như xây dựng ra cảnh tượng mình há miệng, nước bọt chảy ra, bác sĩ gõ rụng hàm răng của cô ta.

Dù sao có rất nhiều điểm hù dọa đứa bé, chính là gõ rụng hàm răng của bạn!

Hứa Thu nói tiếp:

“Tôi nhớ hình như cô từng diễn kịch bản liên quan tới chữa bệnh, hẳn là có kinh nghiệm đối với chuyện này. Tôi cảm thấy nhiệm vụ này, do cô làm là thích hợp nhất.”

Kim Tinh Tinh nhảy dựng lên, đầu lắc lư như trống lắc, tay cô ta đều chém ra tàn ảnh trong không trung, liên tục từ chối:

“Không không không, tôi không được!”

Bình Luận (0)
Comment